Độc Xà vênh mặt lên nói giọng hống hách.
Nói dứt câu, gã cùng tên Quyền mập Chủ tịch bên cạnh chợt phá lên cười.
"Ha ha ha...!E nhãi con, trông chú mày ăn mặc tồi tàn thế này thì không nên đến nơi cao cấp như khách sạn Bảo Thịnh đâu, lại càng không nên có được cô vợ xinh đẹp như thế mới phải!" "Chính xác! Cướp bàn của chú mày đấy thì đã sao? Cướp cả vợ chú mày đấy thì đã sao?"
Thường ngày, hai gã chuyên bắt nạt, ức hiếp người khác đã thành quen.
Lúc này, chúng nói với Lâm Thiệu Huy những lời miệt thị bằng thái độ cực kì khinh bỉ, dường như trong mắt chúng, nghiền chết một Lâm Thiệu Huy cũng chẳng khác nghiên chết một con kiến là bao.
Thế nhưng...
Chát!
Khi hai kẻ đó vừa mới cất tiếng cười giòn giã thì một cái bạt tai nổ đom đóm mắt đột ngột vang lên.
Nín lặng..
Khoảnh khắc này, cả khu tiền sảnh bỗng chốc Im phăng phắc, vẻ châm biếm và những điệu cười chế giễu trên gương mặt tất cả mọi người đông cứng lại.
Bởi chính mắt họ đã thật sự trông thấy một vết tay đỏ tươi lắn trên mặt của trưởng bộ phận an ninh là Độc
Xà.
Độc Xà bị ăn tát?
Chứng kiến cảnh này, bất kể là mấy cô lễ tân hay tên Chủ tịch mập v..V..
không ai dám tin vào mắt mình.
Độc Xà là người của Bảo Thịnh.
Và họ đang đứng đây chính là khách sạn Bảo Thịnh.
Hết thảy những người có mặt đều không sao tưởng tượng nổi là kẻ nào gan to tày trời mà dám đánh Trưởng bộ phận An ninh của khách sạn Bảo Thịnh ngay trên địa bàn của Bảo Thịnh thì khác nào tìm đến cái chết.
Chưa nói gì đến chàng trai ăn mặc tuềnh toàng trước mặt mà ngay đến những người tai mặt lớn như ông Thanh, ông Tề cũng không bao giờ dám làm như vậy.
Điện rồ!
Trong mắt đám người cùng phe với tên mập, chàng trai này hẳn là bị điên.
“Mày...!mày dám đánh tao?" Độc Xà sững sờ.
Gã bất giác đưa tay sờ lên mặt, cảm nhận sự đau đớn trên gò má bỏng rát, một ngọn lửa căm phần ngùn ngụt bốc lên trong lòng gã: "Mẹ kiếp! Mày dám đánh cả tao cơ à! Ông sẽ cho mày chết! Cho.."
Chát
Độc Xà còn chưa nói hết câu đã nhận thêm một cú bạt tai trời giáng nữa lên mặt, gã bị cái tát làm cho choáng váng, cả người lảo đảo, giật lùi về sau mấy bước.
Cái tát thử hai!
Đám đông xung quanh giật mình sửng sốt.
Nhất là khi trông thấy miệng Độc Xà ứa máu sau cú bạt tai ấy thì tất cả mọi người càng sởn gai ốc.
"Thiệu...!Thiệu Huy, con...!con không được đánh người ta!"
Giây phút này, cả gia đình Thấm Ngọc Chi gần như sợ vãi cả ra quần.
Cuối cùng thì chuyện mà họ lo lắng nhất vẫn cứ xảy ra.
Lâm Thiệu Huy đánh Độc Xà tức là đánh Bảo Thịnh, cũng đồng nghĩa với việc xúc phạm tập đoàn Huy Hoàng.
Những mối quan hệ móc nối ghê gớm ẩn chứa trong đó khiến ai nấy đau đầu nhức óc, ớn lạnh cả người.
Thế nhưng..
Khi người nhà Bạch Tổ Y sợ hãi định ngăn cản Lâm Thiệu Huy thì lại thấy Lâm Thiệu huy xuất hiện trước mặt Độc Xà trong dáng vẻ như một vong hồn.
"Cướp bàn của tôi?"
Chát! “Cướp vợ của tôi?"
Chát!
Những củ bạt ta chát chúa liên tục giáng xuống mặt Độc Xà.
Lúc này, dường như Độc Xà đã bị đánh cho mụ mị đầu óc, thậm chí còn không thể giơ tay ra đỡ.
Gã bị đánh đến nỗi thân mình loạng choạng.
Liên tục giật lùi.
Điều đặc biệt đáng sợ là má của gã đổi màu từ đỏ sang xanh, từ xanh sang tím, rồi từ tím sang đen.
Trong chớp mắt, vệt máu tươi đỏ chảy đầm đìa từ trên má Độc Xà xuống, mặt mày nát bươm trông đến là thảm hại.
Cho đến cái bạt tai cuối cùng thì Độc Xà bị đánh bay cả người, văng ra xa rồi rơi phịch xuống đất.
Tức thì, gã kêu ré lên thất thanh: "Á á á!" "Thắng khốn, mà...!mày đánh tao! Tao là Trưởng bộ phận An ninh của Tập đoàn Bảo thịnh, mày đánh tao là mày xong đời rồi con!”.
Danh Sách Chương: