Hả?
Đông đảo khách khứa ở lầu một đều ngần ra, sau đó họ đồng loạt nhìn về phía giọng nói vang vọng tới.
Nhất thời, ai nấy đều nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục đang cười tủm tỉm đứng trước cửa.
Chỉ là, sau khi họ nhìn thấy rõ khuôn mặt của người trung niên này.
Trời!
Tất cả mọi người không thể tin nổi vào cặp mắt của mình.
"Ông ta...!ông ta là ông chủ của khách sạn Caesar, Chu Thanh Sang?"
"Trời ơi, ông chủ lớn của Caesar cũng tới sao? Không ngờ một nhân vật như rồng như phượng cũng mặc kệ tất cả để tới đây, không phải là vì cậu Lâm kia chứ?"
"Đúng đấy, đó chính là Chu Thanh Sang đấy."
Tiếng huyên náo ầm ĩ, vang vọng một vùng.
Dù là người nhà họ Thẩm hay là khách khứa xung quanh, mọi người đều trợn mắt ngoác mồm trước sự xuất hiện của Chu Thanh Sang.
"Tôi...!Tôi..."
Bạch Tuấn Sơn hơi choáng váng Ông ta đâu có quen Chu Thanh Sang, rõ ràng với thân phận Chu Thanh Sang, cho dù ba của mình là ông cụ Bạch cũng không có tư cách bắt chuyện với ông ta.
Nhưng mà lúc này đây, ông ta tìm mình làm gì vậy?
Ngay lúc Bạch Tuấn Sơn đang choáng váng, Chu Thanh Sang thấy ông cứ như thấy thần tài, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ bước nhanh tới gần, cung kính nói:
"Anh Bạch Tuấn Sơn à, nghe nói anh đến khách sạn Hồng Vân nên tôi mới cố tình tới thăm."
"Hơn nữa khách sạn Caesar của chúng tôi có làm mấy món dành cho anh
Sơn, mời anh thưởng thức."
Trời!
Câu nói của Chu Thanh Sang khiến cho tất cả mọi người ở đây đều sợ đến ngây người.
Nhưng mà không chỉ dừng ở đó.
Bốp bốp bốp!
Theo tiếng vỗ tay của Chu Thanh Sang, mọi người nhìn thấy từng phục vụ của khách sạn Caesaar đi từ cửa bước vào trong.
Trên tay mỗi người đều bưng một đĩa thức ăn.
Mà trên những đĩa thức ăn này.
Những món ăn trân quý vô cùng được bày biện lên trên.
Màu sắc, hương vị đều vượt xa khách sạn Hồng Vân vài con phố.
Không chỉ nhiêu đó.
Mọi người còn kinh ngạc nhìn thấy.
Những món ăn này được trải dài từ khách sạn Hồng Vân đến tận khách sạn Caesar.
Chỉ e là có hơn trăm món.
Hơn trăm người phục vụ, mỗi người bưng một khay, khung cảnh hoành tráng đó làm cho mọi người không thể tin nổi vào mắt của mình.
Mà không dừng ở đó.
Có mấy phục vụ của khách sạn Caesar vội vàng đi tới, đổi hết cái bàn cũ nát tầm thường trước đó.
Mang bàn từ bên khách sạn Caesar tới, bày ra từng cái một, sau đó để đồ ăn lên bàn.
Cứ vậy, mùi thơm thức ăn lan tỏa khiến tất cả mọi người có mặt ở lầu một đều kinh hãi đến rơi cằm đầy đất.
Chỉ là, đây chỉ mới bắt đầu.
"Xin hỏi, ai là anh Bạch Tuấn Sơn ạ?"
Lại một giọng nói cung kính vang lên.
Mọi người trong phòng lại nhìn về phía cửa lần nữa, choáng váng bàng hoàng.
Bởi vì có một đám người đang đứng đó.
Đó là...!Nhân vật tầm đỡ số một của tỉnh, Lưu Chấn Hoàng.
Trời gi!
Nhìn thấy sự xuất hiện của họ, tất cả khách khứa ở lầu một đều hốt hoảng đứng lên, giống như mông bị lửa cháy xém, họ vội vàng giật mình nhày khỏi ghế.
Sao...!Có thể?
Sao mấy người Lưu Chấn Hoàng lại có mặt ở đây?
Lúc này đây, ông cụ Thẩm run rẩy đứng đó, nhìn sự xuất hiện bất ngờ của mấy người Lưu Chấn Hoàng, ông ta bối rối thật rồi.
Trên gương mặt già nua viết đầy vẻ kinh ngạc và không thể tin nổi.
Thậm chí cơ thể cũng run lên lầy bầy.
Mà mấy người Thẩm Kiến cũng suýt nữa bị dọa, ngã dập mông xuống đất.
"Tôi...!Tôi là..." Bạch Tuấn Sơn bối rối.
Ông cảm thấy, đầu của mình bị đơ mất rồi, thậm chí ông còn chưa kịp phản ứng đã bất giác mở lời.
Mà sau khi nghe ông đáp lại.
Tạch tạch tạch!
Nhóm người Lưu Chấn Hoàng vội vàng bước về phía Bạch Tuấn Sơn.
"Anh Bạch Tuấn Sơn, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu! Nghe nói anh dùng cơm ở đây nên bon tôi mới cố ý tới thăm!".
Danh Sách Chương: