Bên trong Cục cảnh sát của thành phố Nam
Giang.
Đội trưởng Chung Kỳ Thiên ngồi trong phòng làm việc đang gác chân và ngâm nga một bài hát.
Hôm nay tâm trạng ông ta cực kỳ tốt.
Theo như lời của anh rể Hoàng Quốc Thiên của ông ta thì chỉ cần bắt được tên khốn Lâm Thiệu Huy kia mang về và ép hỏi ra đơn thuốc rồi lột sạch quần áo thì tập đoàn Hoàng Vương sẽ một bước lên mây và ông ta sẽ có được tài sản lên đến hơn một triệu đô.
Triệu phú đô la đó!
Ông ta làm một đội trưởng cảnh sát cả đời cũng không kiếm đủ một số tiền khổng lồ như vậy.
"Một triệu rưỡi đô đó! Thật không ngờ tới con rể ở nhờ nhà họ Bạch lại có giá trị như vậy!"
Khóe miệng của Chung Kỳ Thiên nở một nụ cười xảo trá: "Thế nhưng thằng nhóc này e rằng chỉ có thể chết chỗ này mà thôi!"
Đối với ông tả mà nói thì việc giết chết một thằng con rể ở nhờ nho nhỏ cực kỳ đơn giản như giẫm một con kiến.
"Cộc, cộc, cộc!"
Ngay khi Chung Kỳ Thiên đang nghĩ về việc mình sẽ tiêu xài số tiền này như thế nào thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Sau đó cánh cửa mở ra một nhân viên cảnh sát bước vào và nói:
"Đội trưởng, mấy người Đầu Trọc đã quay lại rồi! Xe vừa mới lái vào trong sân.
"
Hả?
Câu nói này khiến cho hai mắt của ông ta sáng ngời rồi lập tức đứng dậy khỏi ghế:
Tên nhóc Đầu Trọc này làm việc khá hiệu quả mà! Đi thôi chúng ta cùng đi xem thử cái tên con rể rác rưởi nổi tiếng kia trông như thế nào! Vậy mà dám đánh cháu ngoại Hoàng Minh Hải của tao, hừ! Để xem ông đây dạy dỗ nó như thế nào!"
Ông ta nói xong vội vàng bước ra khỏi văn phòng và nhanh chóng đi đến sân sau.
Ngay sau đó ông ta đã nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đúng lúc lái vào trong sân.
"Ha ha ha! Đầu Trọc đã bắt được người chưa?" "Mau cho tao xem tên khốn kia trông như thế nào đi!"
"Mẹ kiếp vậy mà nó dám đánh cháu ngoại Hoàng Minh Hải của tao, thằng nhãi ranh này thật sự đã chán sống rồi mà!"
Chung Kỳ Thiên cực kỳ vui vẻ đi về phía chiếc xe cảnh sát.
Không bao lâu sau.
Sau khi chiếc xe dừng lại hẳn, cửa xe được mở ra tiếp theo đó là hai nhân viên cảnh sát kia bước xuống xe với sắc mặt tái nhợt.
Cả hai người đều mặt cắt không còn chút máu nào.
Vẻ mặt đầy sợ hãi và hoảng hốt như cũ như thể vừa rồi mới nhìn thấy chuyện gì đó rất đáng sợ.
Nhất là trên trán của bọn họ đã chảy đầy mồ hôi lấm tấm.
"Ý? Hai người các cậu làm sao vậy? Sao sắc mặt khó coi như thế y như thấy quỷ vậy?"
Chung Kỳ Thiên chỉ là nhìn thoáng qua hai người một chút rồi cười tủm tỉm nói.
Ông ta lại không hề phát hiện ra hai người cảnh sát này luôn giấu tay sau lưng, máu tươi vẫn còn đang chảy ra từ vết thương trên cổ tay của họ không ngừng rơi tí tách xuống đất.
"Đầu Trọc đâu rồi?"
"Có bắt được tên khốn kia quay lại không?"
Ngay sau khi lời nói của ông ta vừa dứt.
“Cạch!"
Cánh cửa ở hàng ghế sau đột nhiên được mở từ bên trong sau đó một giọng nói thản nhiên và lạnh lùng truyền đến.
"Người đã bắt được rồi!"
Cùng với âm thanh lạnh lẽo vang lên là một thân hình vô cùng chật vật bị ném văng ra ngoài từ ghế sau.
"Thịch" một tiếng rồi ngã xuống dưới chân của Chung Kỳ Thiên.
Hà?
Ông ta hơi sửng sốt nhưng khi nhìn rõ người đang nằm dưới chân mình thì sắc mặt đột nhiên thay đổi rõ rệt.
Bởi vì người này chính là Đầu Trọc được ông ta cử đi bắt Lâm Thiệu Huy.
Đặc biệt điều khiến cho ông ta không thể tin được là.
Cổ tay của Đầu Trọc đã bị gãy và hoàn toàn biến dạng hơn nữa hai đầu gối xuất hiện hai lỗ đạn máu tươi vẫn đang chảy ra từ trên miệng vết thương, người đã hoàn toàn bất tỉnh.
Trông vô cùng thê thảm.
"Đùng đoàng!"
Cảnh tượng này như sét đánh giữa trời quang đối với Chung Kỳ Thiên khiến ông ta không thể tin nổi vào mắt mình nữa.
Điều này còn không dừng lại ở đây.
Một người thanh niên chậm rãi bước xuống xe chính là Lâm Thiệu Huy.
"Nghe nói ông đang tìm tôi phải không?".
Danh Sách Chương: