Cô Tổ Y, nhà họ Diệp chúng tôi xin lỗi cô
Khi Diệp Vô Nhai dứt lời, không khí trong phòng bệnh đông cứng ngay lập tức.
Thẩm Thái Công và những người còn lại không thể tin vào những gì họ nghe thấy vào lúc này.
Hơn nữa.
Nhìn thấy những ông lớn nhà họ Diệp đang cúi đầu, mắt họ gần như rớt ra ngoài.
Đây là dòng họ Diệp, một trong tử đại gia tộc!
Và bây giờ, họ đang xin lỗi Bạch Tổ Y.
Lúc này, nụ cười toe toét của Thường Nguyên đóng băng ngay lập tức.
Câu giui mắt để chắc chắn bản thân không gặp ảo giác.
Người đang ngồi trên xe lăn run lên bần bật đến nỗi sắp tiểu ra quản: "Diệp...!Trường tộc Diệp Võ Nhai, ông sao vậy? Sao lại phải xin lỗi Tổ Y “Chồng cô ấy chính là hung thủ đã giết chết câu Diệp Trần, nhà họ Diệp không phải đến đây để báo thủ sao?"
Thường Nguyên hoàn toàn chết lặng.
Cậu hiểu rõ dòng họ Diệp giàu có đến mức nào.
Những người này quan trọng thể diện, danh dự hơn cả tính mạng.
Lâm Thiệu Huy giết Diệp Trần, chẳng khác gì tát thẳng vào mặt nhà họ Diệp, nhất định nhà họ Diệp sẽ trả thù.
Nhưng bây giờ.
“Trả thù?"
Nghe được lời của Thường Nguyễn, Diệp Vô Nhai lập tức chuyển tầm nhìn, nhìn Thường Nguyên như thể đang nhìn một tên ngốc.
"Cậu là Thường Nguyên.
Theo tôi biết, Diệp Trần vì cậu mới chết!” “Cũng là cậu kích động Diệp Minh đi gây chuyện với anh Thiệu Huyệ
Sự lạnh lẽo hiện lên trong mắt Diệp Vô Nhai, toàn bộ khuôn mặt Thường Nguyên hoàn toàn tái đi vì sợ hāi: "Trường tộc Diệp Vô Nhai, đều là hiểu nhầm.
Tôi không kích động cậu chủ Diệp Minh.
Là tự anh ấy muốn trả thù cho Diệp Trần
Nói đến đây.
Trong lòng Thường Nguyên không khỏi chột dạ
Lúc này, cậu mới để ý những nhân vật cốt cán của dòng họ Diệp đều ở đây, thế nhưng không thấy cậu Diệp Minh đâu, rõ ràng là có chuyện.
“Trường tộc Diệp Võ Nhai, tôi là người của cậu chủ Diệp Minh.
Không biết anh ấy đang ở đâu?” “Anh ấy có thể làm chứng cho tôi!”
Một dự cảm không lành hiện lên trong lòng
Thường Nguyên.
Và câu trả lời cậu nhận được.
"Nó chết rồi."
Giọng nói của Diệp Vô Nhai vô cùng lạnh lùng.
Trong tại những người trong phòng như sét đánh ngang tai.
Chết...!chết rồi sao?
Người thừa kế của dòng họ Diệp, cứ như vậy mà chết sao? Làm sao có thể như vậy?
Không chỉ có thể
Lúc này, hầu như mọi người đều nhớ ra Lâm Thiệu Minh đã thông báo là Diệp Minh đã chết.
Chỉ là tất cả mọi người đều không tin, thế nhưng bây giờ họ nằm mơ cũng không ngờ Lâm Thiệu Huy lại nói đúng.
"Không...!không thể được!" "Cậu chủ Diệp Minh sao có thể chết? Chuyện này có chắc chắn liên quan đến Lâm Thiệu Huy!” Mồ hôi lạnh trên trán Thường Nguyên túa ra.
Diệp Minh đã chết, thế giới quan của cậu cũng hoàn toàn sụp đổ.
Bây giờ.
Cậu ta nhìn Lâm Thiệu Huy như thể nhìn ác quỷ.
“Liên quan đến anh Thiệu Huy.
Đúng! Bởi vì nó đã xúc phạm đến anh Thiệu Huy!” Diệp Vô Nhai thờ ở nói.
Điều này khiến trái tim Thường Nguyên run lên.
Diệp Minh chết vì xúc phạm Lâm Thiệu Huy.
Thật không thể tin được, dù sao Lâm Thiệu Huy cũng chỉ là tên con rể, sao nhà họ Diệp lại có thể vì anh ta mà giết người thừa kế của mình? Đây có phải chuyện đùa không?
Tuy nhiên, việc không dừng lại ở đây.
Diệp Vô Nhai lạnh lùng nhìn Thường Nguyễn và cười.
"Còn cậu, đừng lo lắng, dòng họ Diệp chúng tôi sẽ không giết cậu đâu!" "Chúng tôi sẽ làm cho công ty cầu phá sản, gia đình cậu tan nát, còn cậu sẽ sống không bằng chết"
Danh Sách Chương: