Hạ Lan Kiều ở bên cũng nhìn Lâm Thiệu Huy y chang, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Nhóc con, tôi nói rồi, cậu đánh gẫy chân tôi! Tôi nhất định phải khiến cậu sống không bằng chết!"
Cái gì!
Nghe Hạ Lan Kiều nói lời độc ác như vậy, Bạch Tổ Y ngây ngốc.
Cô nhớ rõ hôm đấy Hạ Lan Kiều tự mình chặt đứt chân mẹ mình là Thẩm Ngọc Trân, tuy Lâm Thiệu Huy có nói lời ngông cuồng, nói rằng Hạ Lan Kiều hôm đó đừng hòng rời hỏi bệnh viện.
Kết quả không hiểu sao Hạ Lan Kiều bị đánh gãy chân thật.
Nhưng mà người đánh gãy chây Hạ Lan Kiều là lâm thần y mà nhỉ?
Liên quan méo gì đến Lâm Thiệu Huy! Nghĩ tới đây, Bạch Tổ Y vội vàng nói: “Cô Hạ Lan Kiều, có phải cô hiểu lầm rồi không? Chuyện cô gãy chân hình như đâu liên quan gì đến
Lâm Thiệu Huy đâu!" Không liên quan?
Hạ Lan Kiều bị câu này chọc tức đến bật cười.
Trên khuôn mặt đẹp đẽ cong lên một độ cong lành lạnh, cô nhìn về phía Bạch Tố Y, cứ như đang nhìn một con ngốc: "Sao không liên quan cho được! Nếu không phải do tên chết dẫm này thì tôi gãy chân được chắc!”
Mọi người ồ lên.
Nghe những lời này, sắc mặt Bạch Tố Y trắng toát.
Cô vốn chẳng nghĩ Lâm Thiệu Huy liên quan gì đến lâm thần y, chỉ cho rằng Hạ Lan Kiều hận Lâm Thiệu Huy là bởi vì Lâm Thiệu Huy miệng quạ, nói xui xẻo.
“Mấy người...!rốt cuộc muốn gì?"
Bạch Tổ Y nhìn Lãnh Bất Phàm và Hạ Lan Kiều, căng da đầu hỏi.
Muốn gì?
Nghe được câu này, Lãnh Bất Phàm và Hạ Lan Kiều trăm miệng một lời: “Chúng tôi đơn giản thôi, muốn đánh gãy tứ chi của tên chết dẫm này, sau đó khiến anh ta...!sống không bằng chết!" Ô!
Hung ác! Tàn nhẫn!
Nhất là câu sống không bằng chết kia khiến sắc mặt Bạch Tổ Y hiện lên sự tức giận tột cùng.
"Cô....!mấy người khinh người quá đáng! Rõ ràng tất cả mọi chuyện là do các người tự chuốc lấy! Tại sao lại muốn hại chồng tôi!”
Bạch Tổ Y tức đến mức khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Nghe vậy, khóe miệng Lãnh Bất Phàm hiện lên một nụ cười lạnh: "Dựa vào cái gì? Dựa vào thế lực to lớn và tài lực phía sau chúng tôi!"
Nói xong anh ta lạnh lùng nhìn lướt qua Lâm Thiệu Huy, lúc này mới nói tiếp: “Mặt khác, Lâm Thiệu Huy! Không phải anh đánh nhau rất được sao? Nhưng anh có biết ông nội của tôi là một đại tông sư hay không!" "Hôm nay ông nội của tôi không tới, nhưng ông ấy có gửi anh hai câu, cho anh hai lựa chọn.
Thứ nhất, anh tự phế bỏ tứ chi của mình, ông nội tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ! Thứ hai, ông nội tôi sẽ tự đến phế bỏ kinh mạch anh, khiến anh thành người thực vật cả đời!"
Ô!
Câu này của Lãnh Bất Phàm khiến sắc mặt mọi người biến đổi kịch liệt.
Đó là lời uy hiếp của đại tông sư Lãnh Ngạo
Thiên!
Trong nháy mắt, trên khuôn mặt của bọn Bạch Chí Phàm, Thẩm Kiến, Lâm Thiên Quang và Cao Thánh Viễn tràn đầy thần sắc vui vẻ và khoái chí.
Thằng khốn thích tự tìm đường chết này cuối cùng cũng chơi chết bản thân rồi ư?
Nghĩ vậy, trên mặt bốn người bọn họ ngập tràn chờ mong, cứ như không chờ nổi nữa rồi, muốn nhìn thấy bộ dạng thê thảm khi Lâm Thiệu Huy bị phế bỏ.
Mà Chu Nhã Nam!
Ngay lúc này tỏ vẻ mặt thương hại nhìn về phía Bạch Tổ Y, trên mặt đầy ý châm chọc và nghiền ngẫm, nhẹ nhàng nói: “Bạch Tổ Y, tôi khuyên cô nên khuyên nhủ chồng mình một chút! Bảo anh ta tốt nhất tự mình ra tay đi, nếu không, đợi tới khi đại tông sư tới thì chồng cô xong đời thật đó!”
Chu Nhã Nam biết, Lãnh Ngạo Thiên hận Lâm Thiệu Huy dường nào.
Dù sao thằng khốn thích tìm đường chết này cũng hầu như phá nát hết căn cơ đời này của Lãnh Bất Phàm rồi.
Nghe thấy lời uy hiếp của Chu Nhã Nam.
Trên khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch của Bạch Tổ Y toát ra mồ hôi lạnh như mưa..
Danh Sách Chương: