Đây là thời đại COCC (con ông cháu cha), Tiêu Ái Nguyệt tràn đầy cảm xúc đối với việc này.
Quý Văn Việt có thể thành công, mới đầu vẫn phải dựa vào ba của mình, nghĩ như vậy cũng chẳng vui vẻ gì.
Ví dụ như Đổng Tiểu Hạ, người tình tiền nhiệm của cô.
Năm đó, Đổng Tiểu Hạ thi đại học chưa đến ba trăm điểm, cuối cùng vẫn được học cùng đám người Tiêu Ái Nguyệt hơn năm trăm điểm ở đại học H, chỉ vì ba của cậu ta có tiền và đang xưng rồng xưng bá ở thành phố H.
Cho nên người có tiền sẽ càng ngày càng giàu có hơn, còn người nghèo dù phải dùng hết toàn lực nhảy được lên phía trước một bước vẫn chỉ là đang múa rìu qua mắt thợ.
Con quan thì được làm quan, lý luận học giỏi để thoát nghèo không thích hợp với xã hội thời nay, Tiêu Ái Nguyệt hiểu điều này hơn bất cứ ai nên cô rất bội phục Tần Thất Tuyệt.
Ba của An Cửu Cửu là quan, ba của Quý Văn Việt là thương, quan-thương đã cùng chạy đến công ty của cô, nếu không lợi dụng thì có chút khó hiểu.
Buổi chiều, Tiêu Ái Nguyệt đến gặp cố vấn pháp luật của công ty và hỏi về vấn đề để nhân viên tham gia giữ cổ phần mới hiểu rõ dù không giữ được Quý Văn Việt cũng phải lưu lại tên của chị ấy.
Quý Văn Việt rất có uy tín, chỉ cần đề cập đến tên của chị ấy thì bạn sẽ lập tức hiểu được nhân mạch có tác dụng mạnh thế nào.
Tiêu Ái Nguyệt dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, hoàn toàn không cảm thấy mình đang lợi dụng Quý Văn Việt.
Cô nghĩ để chị ấy vào Tiêu thị, dù là phương diện nào cũng đều hữu ích vô hại.
Hôm sau, An Cửu Cửu tới công ty làm, cô mặc đồ công sở, tóc tai chỉnh chu ngồi trong văn phòng của Tiêu Ái Nguyệt chơi đến chán mới mỏi mắt hỏi, "Lúc nào tổng giám đốc Quý mới đi làm?"
Thời điểm còn ở công ty của Khang Thụy Lệ, Quý Văn Việt đi làm rất đúng giờ, sau khi đến Tiêu thị, chị ấy ngược lại không tận lực như thế, buổi sáng đã gọi cho Tiêu Ái Nguyệt nói mình sẽ đến thẳng công ty của đối phương đã coi như là rất nể mặt bà chủ Tiêu lắm rồi.
Tiêu Ái Nguyệt đương nhiên sẽ không ngốc đến mức từ chối, cô mời Quý Văn Việt tới công ty cũng không phải để chị ấy chấm công kiếm sống, vội vàng nói được được được, chị Việt cứ tùy ý.
Nhưng An Cửu Cửu không hiểu điều này.
Hôm qua, buổi sáng Quý Văn Việt vừa đến công ty thì buổi chiều An Cửu Cửu đã chạy đến nhận việc, cô biết rõ hành tung của Quý Văn Việt rõ như lòng bàn tay.
Đối mặt với sự đu đeo của em gái cuồng này, Tiêu Ái Nguyệt không biết Quý Văn Việt sẽ nghĩ như thế nào, dù sao cô cũng có cảm giác rợn tóc gáy.
An Cửu Cửu là con gái một, cô làm thư ký mấy năm ở bên ngoài, ba của cô cũng không hề can thiệp, điều này cho thấy người nhà rất đỗi cưng chiều con gái.
Tiêu Ái Nguyệt không dám đắc tội, đành phải nhờ Bì Lợi đưa người kia đi dạo một vòng công ty.
Lúc Quý Văn Việt trở về liền trông thấy Tiểu Ân đang cùng Bì Lợi nói chuyện phiếm.
Quý Văn Việt vô cảm lướt ngang qua hai người, Bì Lợi cười cười vấn an nói, "Tổng giám đốc Quý đã trở về rồi."
"Ừm." Quý Văn Việt cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu, "Vất vả rồi."
Cô gái trẻ đang lưng về phía cô nhanh chóng quay người, hai mắt đảo quanh lóe sáng nhìn chằm chằm vào mặt của Quý Văn Việt, trên mặt đầy nắng chiều, "Tổng giám đốc Quý, đã lâu không gặp."
Quý Văn Việt lười lên tiếng, phản ứng hoàn toàn lãnh đạm.
Tiêu Ái Nguyệt quan sát động tĩnh của các cô thông qua cửa trong suốt, không nghe được các cô nói gì nên dứt khoát không thèm để ý nữa, cô quay đầu tiếp tục xét duyệt bảng báo cáo bán hàng tháng này.
Quý Văn Việt gõ cửa tiến vào, cô mang giày cao gót đi cộc cộc vài bước, sau đó ngồi xuống trước mặt Tiêu Ái Nguyệt trầm mặc một hồi.
Tiêu Ái Nguyệt có trực giác dường như chị ấy có gì muốn nói liền buông tài liệu xuống, hoạt bát nháy mắt mấy cái, "Chị Việt, xảy ra chuyện gì sao?"
Quý Văn Việt hít sâu một hơi, giống như đang cố gắng khắc chế tâm tình của mình, "Trần Vãn Thăng được nộp tiền bảo lãnh rồi."
"Cái gì?!" Tiêu Ái Nguyệt bị hù nhảy dựng lên, mặt mũi tràn đầy kinh hãi, "Hôm nay là ngày Cá tháng Tư sao? Án của chị ta lớn như vậy, làm sao nộp tiền bảo lãnh được? Chị Việt đang nói đùa sao?"
"Sản phụ lớn tuổi, chị ta mang thai."
"Điên rồi." Sắc mặt của Tiêu Ái Nguyệt tối lại hệt như bãi hồ chảy trên tường xi măng, "Trần Vãn Thăng mang thai, chị ta thật sự đã dùng mọi thủ đoạn, đúng thật là...!ha ha ha, tôi thật không ngờ...!chị ta làm sao mang thai? Ai là ba của đứa nhỏ?"
"Tiểu Tiêu, hôm nay tôi đã đến mấy công ty kia, có lẽ đều liên quan đến chị ta." Quý Văn Việt kinh ngạc với sự chấn kinh của đối phương, cô cẩn thận suy nghĩ lại tất cả chi tiết liền lập tức ngạc kinh, "Cô phải nói thật với tôi, cô có liên quan đến việc chị ta bị tống vào ngục không? Tôi hoài nghi cô đã ra tay ở sau lưng."
Trong đầu Tiêu Ái Nguyệt thoáng chốc hiện lên gương mặt của Từ Phóng Tình, cô ngoan ngoãn trả lời, "Không liên quan tới tôi, là Tình Tình."
Quý Văn Việt bỗng cảm thấy đầu váng mắt hoa, hơn nửa ngày cũng không nói nên lời.
Hai người trầm mặc một hồi, Quý Văn Việt mới thấm thía thở dài, "Tôi còn có thể nói gì? Em ấy không muốn sống nữa, cô không khuyên giải em ấy sao? Cá lọt lưới sẽ liều mạng, Tiểu Tiêu, cô nói cho tôi biết hiện giờ ai có thể bảo vệ em ấy đây?"
Mấy chữ này giống như ác mộng, nặng nề nện vào đáy lòng Tiêu Ái Nguyệt, cô cúi thấp đầu, vô lực nói, "Tôi tin chị ấy."
"Cô tin em ấy, nhưng cô lại khiến tôi không thể tin cô." Can hệ đến chuyện trọng đại, Quý Văn Việt nhịn không được khẽ quát, "Không phải nhân phẩm mà là năng lực của cô, cô không bảo vệ được em ấy thì tại sao lại không ngăn cản? Tiểu Tiêu, em ấy là một trong số ít bạn của tôi, dù cô không ngăn được thì cô đã từng nghĩ ra cách gì cứu vãn hay chưa? Tìm tôi để thương lượng cũng được mà.
Dù có xảy ra chuyện gì thì cô cũng luôn chờ đợi, chờ đợi là quá trình vô dụng nhất, cô thật sự khiến tôi thất vọng."
Tiêu Ái Nguyệt giải thích không được, ảo não muốn khóc, á khẩu không trả lời được, "Chị Việt, tôi...!tôi..."
Quý Văn Việt không nhìn người kia nữa, cô đứng lên, kéo cửa đi ra.
Một hồi lâu lại có người tới gõ cửa, là Bì Lợi, cô cầm một phong thư rồi nói là bên pháp viện truyền tới.
Tiêu Ái Nguyệt mở ra xem là lệnh triệu tập, giấy trắng mực đen viết Từ Giang Hoan cáo trạng cô lừa gạt cổ phần.
Tuyệt đối là Tần Thất Tuyệt đã đứng sau chuyện này.
Tiêu Ái Nguyệt bạc trắng cả tóc trong vòng một đêm, cả người đều khô héo, cô nghĩ đến Từ Phóng Tình đang ở xa ngàn dặm đợi mình, nay lại phải mời luật sư thưa kiện.
Trò chơi bắt đầu, Tiêu Ái Nguyệt là con mồi trong mắt mọi người, bạn gái của cô đã cho cô hết thảy sự nghiệp, tương lai cùng ngày mai, đồng thời còn giữ lại vô số cạm bẫy, trắc trở để một mình đối mặt.
Đêm đó, Từ Giang Hoan gọi điện thoại hẹn ngày hẹn mặt, Bì Lợi nhận điện thoại, sau đó nhìn Tiêu Ái Nguyệt đang gục xuống bàn, không đành lòng trả lời, "Tiểu tổng giám đốc Từ, tổng giám đốc Tiêu của chúng tôi đã sớm bị cô chơi chết rồi, còn gọi điện thoại tới giẫm thêm một cước sao? Tổng giám đốc Tiêu muốn gặp cô thì tự nhiên sẽ gọi điện tìm cô, cô như vầy có vội vàng quá không."
Toàn là lời không khách khí, Bì Lợi thật sự đau lòng vì Tiêu Ái Nguyệt.
Đã nhiều tháng trôi qua, Bì Lợi tận mắt chứng kiến Tiêu Ái Nguyệt từ một con vịt nhanh chóng trưởng thành, kiên trì làm việc dưới ngọn đèn bàn bất diệt.
Tiêu Ái Nguyệt đã rất cố gắng, vô cùng cố gắng, nhưng xã hội không nhìn thấy và hoàn cảnh không cho phép nên thoạt nhìn cô rất nhỏ yếu, nhưng cô đã tận lực rồi, lòng Bì Lợi chua xót cực kỳ.
Tiêu Ái Nguyệt ngồi lì trong phòng làm việc hai ngày, không ăn không uống, bờ môi cũng khô nứt.
Bì Lợi không khuyên nổi nên đã đổi cho Quý Văn Việt.
Quý Văn Việt ngồi đối mặt với cô mấy phút đồng hồ, sau đó trực tiếp mang theo An Cửu Cửu đi ra ngoài.
Ngày thứ ba, có một gã trai mang bó hóa bách hợp thơm nồng xinh đẹp đến tặng, trên thiệp không ghi tên người gửi, chỉ có vẻn vẹn một hàng chữ, Muốn lên Thiên Đường thì cần phải đi ngang qua địa ngục.
Tiểu Tiêu, cô đoán xem, cô và tôi, ai sẽ đến đích trước.
Trần Vãn Thăng, ngoại trừ chị ta ra sẽ không còn ai khác.
Tiêu Ái Nguyệt nhìn hoa si ngốc nở nụ cười làm Bì Lợi sợ vỡ mật.
Cô liếc về phía hoa bách hợp, không chút do dự ra lệnh, "Có qua có lại, Bì Lợi, người ta đã tặng quà rồi thì chúng ta cũng phải tặng lại hoa...!à không, vòng hoa tang, mua mấy cái luôn đi, đừng hẹp hòi."
Bì Lợi bất an nuốt nước miếng, "Tổng giám đốc Tiêu, có thể đừng làm quá như vậy không? Tặng cho người sống vòng hoa tang sao?"
"Trong lòng tôi, chị ta đâu khác gì người chết." Tiêu Ái Nguyệt đột nhiên cười một tiếng khiến người ta cảm thấy quái dị, cô cười rất lớn tiếng, càng cười càng dọa người, "Không phải muốn chơi sao? Ai sợ ai chứ? Khi dễ tôi đến vậy, thật sự cho rằng Tiêu Ái Nguyệt tôi chỉ là con chó gọi đến là đến, đuổi đi là đi sao? Trần Vãn Thăng, Tần Thất Tuyệt, tôi chỉ có một cái mạng và một cái công ty này thôi, có thể thế nào? Tình Tình đã nắm chắc việc này, chị ấy nhất định đã giữ lại đường lui.
Hôm nay, tôi sẽ chặt đứt đường lui của mình để tặng vòng hoa tang cho Trần Vãn Thăng, thuận tiện mời giúp tôi một đội múa lân sư, trống kèn càng lớn càng hay, chào đón cuộc đời ngắn ngủi của chị ta."
Quả thực có bệnh mà! Bì Lợi bất lực phỉ nhổ, cô vô ý thức cảm thấy Tiêu Ái Nguyệt như biến thành người khác, vịt con xấu xí hắc hóa thành thiên nga làm người ta không kịp trở tay.
Bì Lợi xứng với chức vị chó săn, cô lý trí báo cáo tình hình cho cấp trên biết.
Ở bên kia, cảm xúc của Từ Phóng Tình cũng không thể nào ổn định, nghe nói trạng thái của Tiêu Ái Nguyệt, cô bất an căn dặn, "Nếu có tình huống gì đặc biệt, hãy đến tìm Đông Văn Giang, tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ, chờ tôi trở về."
"Vâng, tổng giám đốc Từ, chừng nào chị trở về?"
"Gần đây đang bận chuyện hợp đồng nên trong thời gian ngắn sẽ không về được, cô giúp tôi để ý em ấy, đừng để em ấy làm chuyện gì điên rồ." Cho dù là nữ vương như Từ Phóng Tình cũng có lúc bó tay, "Trần Vãn Thăng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhiều lắm thì chỉ làm khó dễ công ty của chúng ta một chút, nhiều cặp mắt đang dõi theo cô ta đến thế, chỉ cần loạn động một cái sẽ chết ngay lập tức, chúng ta tạm thời không nên chủ động xuất kích."
"Được được được!" Bì Lợi nói, "Tôi nghe chị hết."
Bên này, điện thoại vẫn còn đang gọi.
Từ Phóng Tình đang bàn giao về vấn đề của Từ Giang Hoan, lời còn chưa nói hết, Bì Lợi liền thấy Tiêu Ái Nguyệt ra cửa.
Tiêu Ái Nguyệt đã không thay quần áo suốt hai ngày, người có chút ảm đạm.
Bì Lợi trốn ở ngoài hành lang gọi điện thoại, nhìn thấy người kia đang đâm đầu đi tới bèn vội vàng che điện thoại lại hỏi, "Tổng giám đốc Tiêu đi đâu thế?"
"Vòng hoa tang." Tiêu Ái Nguyệt mạnh mẽ đẩy người kia ra, trong tay đung đưa chìa khóa xe, tay còn lại ấn nút thang máy, "Người khác đánh tôi một cái thì tôi sẽ lập tức tránh đi, tôi có ngốc quá không? Ngốc! Cô đừng cản tôi, cô có gọi điện thoại cho Từ Phóng Tình cũng vô dụng thôi.
Tôi nói cho cô biết, Bì Lợi, tôi không có sợ vợ đâu! Bây giờ tôi sẽ đưa vòng hoa tang cho Trần Vãn Thăng! Tôi không sợ ai hết, cô có bản lĩnh thì kêu Từ Phóng Tình từ Mỹ trở về ngăn cản tôi đi, cô có năng lực đó sao?"
"Điên rồi." Bì Lợi không thể tin mở miệng nhỏ ra, thấy Tiêu Ái Nguyệt vào thang máy mới hậu tri hậu giác nhớ tới Từ Phóng Tình vẫn còn giữ máy, cô tranh thủ "Alo" một câu, "Tổng giám đốc Từ, chị vẫn còn ở đó chứ?"
Một khoảng yên tĩnh, điện thoại vẫn còn chưa tắt nên Bì Lợi không dám cúp máy, đợi một hồi lâu mới nghe người kia chậm rãi nói một câu, "Ừm, vừa nãy tôi đang tìm nút ghi âm.
Em ấy đang kích động, muốn làm loạn thì cứ làm, cô giúp tôi quay video lại, tôi ngược lại muốn xem thử Tiêu nữ sĩ anh dũng muốn làm gì.".
Danh Sách Chương: