230: Ý Nghĩa Của Từ Phóng Tình
Một đêm triền miên.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Từ Phóng Tình nhận được điện thoại của Khang Thụy Lệ.
Tiêu Ái Nguyệt đang ăn điểm tâm liền lén vểnh tai nghe hết nửa ngày, kết quả chỉ nghe được Từ Phóng Tình ừ ừ ừ vài câu, cô vốn định bưng sữa bò qua chỗ lân cận nghe tiếp nhưng lại bị Từ Phóng Tình thoáng nhìn thấy liền trực tiếp cúp điện thoại.
Tiêu Ái Nguyệt khóa chặt con ngươi trên gương mặt không lộ cảm xúc của Từ Phóng Tình, chột dạ thử dò xét, "Cô gọi điện thoại có chuyện gì?"
Có trời mới biết Tiêu Ái Nguyệt căng thẳng bao nhiêu vì sợ Khang Thụy Lệ sẽ để lộ ra kế ly gián của mình.
Cô ngồi bên cạnh Từ Phóng Tình rồi chậm rãi cúi người xuống, nhỏ giọng nói, "Tình Tình, sao vậy?"
Từ Phóng Tình mấp máy môi mỏng, bộ dáng cười mà không phải cười hết sức dọa người, cô hạ giọng nói ra câu hừng hờ đầy lạnh lẽo, "Bà ta nói Jojo sinh non."
"A?" Tin tức này quả thực khiến Tiêu Ái Nguyệt hết hồn, cô không dám tin trợn to hai mắt, sửng sốt một hồi lâu mới nói, "Nguyên nhân là gì?"
Sự trầm mặc của Từ Phóng Tình có đôi khi khiến người ta không thể thích ứng, sắc mặt của cô mang sự ngưng trọng chưa từng có, khóe miệng hơi giương lên nhưng lại không hề vui vẻ, song cũng khó nói nên lời cay đắng.
Tiêu Ái Nguyệt nhớ tới một chuyện khác, lại hỏi, "Là khi nào?"
"Ba ngày trước."
Ba ngày trước! Hóa ra hôm qua Tiêu Ái Nguyệt đi gặp Khang Thụy Lệ cũng là lúc Jojo đã xảy ra chuyện, khó trách hôm đó bà ta lại khác thường như thế.
Tiêu Ái Nguyệt nhớ lại biểu cảm của Khang Thụy Lệ, cũng không rõ bản thân đang có tâm tình gì, cô vẫn còn nhớ rõ câu nói kia mong Thượng Đế phù hộ cho con của bà đều có kết thúc yên lành.
Liên tưởng đến chuyện Jojo sinh non, bây giờ nghĩ lại thì mình giống tiểu nhân đắc chí bỏ đá xuống giếng quá.
Tiêu Ái Nguyệt mang thù nhưng cô chưa từng muốn xác muối lên vết thương của người khác, cô bỗng nhiên đứng dậy bước về phía phòng ngủ, "Tình Tình, chúng ta đi thăm chị Việt đi."
Tiêu Ái Nguyệt cầm chìa khóa xe ra ngoài xem xét, Từ Phóng Tình vẫn ngồi trên sofa không nhúc nhích.
Từ Phóng Tình bị kéo vai từ phía sau liền quay đầu lại, giọng nói mềm nhũn lộ ra vẻ suy yếu, "Tiêu Ái Nguyệt, hôm nay tôi xin nghỉ phép."
Jojo sinh non không chỉ đả kích Khang Thụy Lệ, mà biểu hiện của Từ Phóng Tình quá mức ngoài dự đoán của mọi người.
Tiêu Ái Nguyệt biết rõ mình không nên nhân cơ hội tốt này để giải khai tâm kết của chị ấy, cô cũng không được ra sức giảng đạo lý cho Từ Phóng Tình, thật ra thì có ai trên thế giới này có thể giảng đạo lý qua được chị ấy?
"Em ở đây với chị." Màn cửa đã được kéo ra, ánh nắng bên ngoài chiếu vào trong phòng khách rộng lớn.
Tiêu Ái Nguyệt ôm vai Từ Phóng Tình, ánh mắt nóng rực mà ấm áp, "Tình Tình, em sẽ luôn ở đây với chị."
Lời nói của Từ Phóng Tình tràn đầy sự cười nhạo và khinh thường, "Em ở đây làm gì? Đi làm việc của em đi.
Tiêu Ái Nguyệt, tôi không cần người an ủi."
Tiêu Ái Nguyệt vụt tắt nụ cười trên mặt, thái độ nghiêm túc, "Chị là vợ của em, coi như không giúp được chị nhưng em vẫn muốn ở bên cạnh chị."
Cô kỳ thật cũng không hiểu tại sao Từ Phóng Tình lại đau thương đến thế.
Trong trí tưởng tượng của cô thì mối quan hệ của chị ấy và Jojo bất hòa như nước với lửa, nhưng Từ Phóng Tình đang rất khó chịu, không khỏi làm cho người bên cạnh ngạt thở.
"Tôi không sao, Tiêu Ái Nguyệt, tôi không yếu đuối như em nghĩ đâu." Dường như đã nhìn ra suy nghĩ của người kia, Từ Phóng Tình nói nhỏ lại, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy sự yếu ớt, tự giễu, "Chỉ là tôi đột nhiên ý thức được...!Tiêu Ái Nguyệt, tôi già rồi."
"Ha ha..." vang lên, Tiêu Ái Nguyệt nghe vậy liền cười, "Chị mới là bất lão đó."
Từ Phóng Tình lập tức xoay người lại, cánh tay dùng sức đè ngực người yêu, sau đó phức tạp nhìn đối phương chằm chặp, "Lần đầu tiên tôi gặp Jojo là lúc cô ta còn rất nhỏ.
Cô ta đã hao tốn nửa đời để hận tôi và tôi cũng đã hao tốn nửa đời để hận mẹ của cô ta.
Vừa nãy, Khang Thụy Lệ có gọi điện thoại tới nói xin lỗi thay cho Jojo vì đã khiến tôi khó xử, còn nữa, Jojo muốn ly hôn với Đông Văn Giang, hai mẹ con họ quyết định sẽ rời khỏi Trung Quốc.
Tiêu Ái Nguyệt, năm tháng thoi đưa, thời gian qua rất nhanh, em nói ý nghĩa cuộc sống nằm ở đâu, rốt cuộc chúng ta kiên trì ở đây là vì cái gì?"
Kiên trì vì cái gì?
Tiêu Ái Nguyệt cũng không biết.
Giống như việc người đến người đi trong thành phố phồn hoa, giống như con chó hoang trên đường nhỏ ở nông thôn, giống như đột nhiên ngừng cố gắng.
Cuộc sống vốn chẳng có ý nghĩa gì cả, giống như Từ Phóng Tình thức dậy vào một buổi sáng nào đó và phát hiện kẻ thù của cô chẳng hề hận cô, phát hiện người mình hận nói muốn rời đi.
Cô đã cố gắng lật ngã thần đàn của Khang Thụy Lệ lâu như vậy, cuối cùng người ta lại nói tôi từ bỏ thần đàn này.
Mọi chuyện phát sinh đều khiến Từ Phóng Tình mất đi ý chí chiến đấu bởi vì con người thường rất dễ có loại tâm tính này và cũng rất khó để hiểu thấu nó.
Tiêu Ái Nguyệt một mình đến bệnh viện thăm Quý Văn Việt.
Sắc mặt của chị ấy đã dễ nhìn hơn một chút, nhưng tình huống nằm viện khác hẳn Tiêu Ái Nguyệt do phòng bệnh tư nhân luôn lạnh lẽo.
Thời điểm Tiêu Ái Nguyệt đi vào liền trông thấy Quý Văn Việt đang ngẩn người, cô liền gõ cửa một cái, sau đó mỉm cười đi vào đặt cháo trên tủ đầu giường, "Chị Việt, hôm nay có khỏe hơn chút nào không?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Quý Văn Việt nheo đôi mắt sáng ngời nhìn khiến đối phương, nhìn đến mức khiến Tiêu Ái Nguyệt chột dạ trong lòng, "Tâm tình không tốt sao?"
"Không có." Tiêu Ái Nguyệt phủ nhận theo trực giác, không biết bắt đầu từ lúc nào mà cô càng ngày càng quen thuộc cuộc sống khẩu thị tâm phi này.
Cô dừng một chút rồi cào đầu nói, "Bị chị nhìn ra rồi."
Trong lòng Tiêu Ái Nguyệt rất rõ Quý Văn Việt không phải là kẻ thù, cô mở cháo ngon rồi dời ghế ngồi trước mặt đối phương, "Chị Việt, tôi có chút nghi hoặc."
"Cô nói đi." Quý Văn Việt cầm thìa cúi đầu múc cháo hoa, cũng không uống mà đang cố ý đùa bỡn ác ý hệt như trẻ con, "Liên quan tới Tình?"
"Không phải, liên quan tới nhân sinh." Tiêu Ái Nguyệt lộ ra vẻ yếu ớt ở trước mặt Quý Văn Việt, ngữ khí bất đắc dĩ, "Theo chị thì ý nghĩ của cuộc sống là gì?"
"Là truy cầu chăng?" Quý Văn Việt nhẹ nhàng, chậm rãi nói, giống như nước suối rót vào nội tâm, vuốt v e tâm tình bất an của Tiêu Ái Nguyệt, "Có người truy cầu tình yêu, có người truy cầu sự nghiệp, có người truy cầu tự tôn.
Nhân loại thường sợ thất bại, nếu mất đi thứ mình truy cầu thì cuộc sống có ý nghĩa gì chứ? Còn sống thì cứ việc sống thôi, cuộc sống vốn là một vòng tròn với thiên hình vạn trạng hợp thành thế giới này, thiếu đi cô thì thế giới cũng không xảy ra bất kỳ biến hóa nào đâu.
Tiểu Tiêu, cô hiểu chưa?"
Hôm nay, mọi người đều rất thích đặt câu hỏi, nhưng giống như đang mượn miệng của Tiêu Ái Nguyệt để thay lời muốn nói.
Tiêu Ái Nguyệt không hiểu rõ cốt lõi của vấn đề, cảm xúc của cô hôm nay rất phức tạp.
Cô dứt khoát ngừng suy nghĩ, sau đó gọi điện thoại hẹn Tần Thất Tuyệt gặp nhau ở quán cà phê vào buổi chiều, đồng thời song phương sẽ mang theo một phần hợp đồng cho đối phương xem qua.
Chỉ có vài bộ phận quan trọng đến đàm phán hợp đồng với Tần Thất Tuyệt, chị ta vẫn không đồng ý làm người phát ngôn cho kế hoạch bỏ vốn đầu tư, nhưng lại nguyện ý bỏ vốn đầu tư với điều kiện tiên quyết là tất cả cổ đông trong công ty phải phối hợp thu mua lại công ty của Trần Vãn Thăng và sau đó chị ta sẽ là người đầu tiên nắm cổ phần.
Tiêu Ái Nguyệt không đồng ý, cô chỉ là người được Từ Phóng Tình cử đến để khuyên Tần Thất Tuyệt làm người phát ngôn, nếu chị ta không chịu thì mọi thỏa hiệp đều bất lợi với cô.
Tiêu Ái Nguyệt bưng cà phê xích lên phía trước, ngữ khí mang theo dụ hoặc, "Đổng sự Tần, tuy chị không quan tâm đến hợp đồng này, nhưng trên thực tế thì kế hoạch bỏ vốn đầu tư đang phát triển rất ổn, nếu chị không có hứng thú làm người phát ngôn thì xem như tôi chưa nói gì."
Tần Thất Tuyệt luôn giữ thái độ hoài nghi cả ngày hôm nay, cô từng cảm thấy Tiêu Ái Nguyệt có cảm tình với mình và cũng có thể cảm nhận được sự ghen ghét của Từ Phóng Tình đến từ người phụ nữ trước mặt.
Ánh mắt của Tần Thất Tuyệt lắng đọng, cô mang giày cao gót, chẳng biết vô tình hay cố ý quét qua đùi của Tiêu Ái Nguyệt bên dưới gầm bàn, "Tổng giám đốc Tiêu, ý của cô là gì?"
Sự chán ghét khó phát giác chợt lướt qua trong lòng, Tiêu Ái Nguyệt hơi nghiêng mặt mỉm cười, "Chúng ta nói chuyện hợp tác đi.
Đổng sự Tần, dù sao thì chị cũng là người có tiền, chắc hẳn mấy ngày nay, chị cũng đã nói chuyện với đổng sự Khang rồi.
Jojo mượn tiền của chị không ít, hiện giờ mấy nhà đầu tư phía bên Từ Giang Hoan đang rút vốn, chị cũng nhìn thấy mà đúng không? Thay vì đầu tư cho cô ta thì chi bằng đầu tư cho tôi? Chị cũng biết Quý Văn Việt và An Cửu Cửu có quan hệ rất tốt với tôi, Từ Phóng Tình cũng tín nhiệm tôi, người được chính thương lưỡng giới hoan nghênh như tôi tốt hơn Từ Giang Hoan rất nhiều, không phải sao? Chị là thương nhân, kế hoạch bỏ vốn đầu tư của chị là một cái ván cầu, tôi có kế hoạch chẳng những có thể để giúp chị thu mua được công ty của Trần Vãn Thăng mà còn có thể khiến Từ Phóng Tình chắp tay đưa công ty tới trước mặt chị, chị có muốn nghe hay không?"
Tần Thất Tuyệt vẫn giữ nguyên tư thế, nhưng chân phải hơn nâng lên cao, không chút kiêng kỵ dán lên người của Tiêu Ái Nguyệt, "Cô muốn gì? Tổng giám đốc Tiêu, tôi muốn nghe điều kiện trước."
"Được." Tiêu Ái Nguyệt cũng không né tránh đối phương lấy sắc dụ dỗ, cô hứng thú nhìn dung nhan khuynh thành chăm chú, "Thứ nhất, chị làm người phát ngôn để tôi có thể giữ chân đứng ổn định.
Thứ hai, chị muốn công ty của Trần Vãn Thăng nhưng tôi cũng cần một phần trong đó.
Thứ ba, tôi sẽ xử lý việc chia cổ phần công ty của Từ Phóng Tình.
Tôi biết chị muốn nói gì, chị muốn nói dùng tiền của chị để giúp tôi thực hiện mục đích là một việc làm không có lời, nhưng đổng sự Tần, nếu chị chỉ có tiền mà không có mưu sự thì cũng vô dụng thôi, đúng không? Hơn nữa tôi cũng không tham lam, chị ăn thịt thì tôi ăn canh.
Mấy năm nay, tôi luôn bị mọi người nhẫn tâm giẫm đạp, Từ Phóng Tình căn bản chỉ muốn tôi làm kẻ chết thay, nếu không thì chị ấy sẽ không để tôi đi tìm Giang Lâm Lâm một mình? Đổng sự Tần, tôi cũng là người mà, đúng không, cũng có d*c vọng cá nhân."
Trong lúc đang nói chuyện, Tần Thất Tuyệt di chuyển vị trí ngồi xuống bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt, hàng ghế dài rộng rãi phút chốc dính đầy không khí mập mờ.
Tần Thất Tuyệt xòe tay xoa lên mặt của Tiêu Ái Nguyệt, cử chỉ vuốt v e cứ lặp đi lặp lại trên da thịt non mềm, sau đó chậm rãi dời xuống cổ và còn muốn dời xuống thêm chút nữa...!Tiêu Ái Nguyệt vội vã nắm chặt cổ tay của đối phương, "Đổng sự Tần, bây giờ không phải là lúc làm chuyện này."
Tần Thất Tuyệt dĩ nhiên không phải là người đói bụng ăn quàng, cô làm vậy vì muốn thăm dò, trông Tiêu Ái Nguyệt như kẻ háo sắc tham tiền, Tần Thất Tuyệt không phân biệt được rốt cuộc đối phương đang cất giấu dã tâm gì.
Sau khi cô thăm dò đôi chút, trong lòng đã hiểu ít ngọn nguồn nhưng cũng không vội kết luận, "Tổng giám đốc Tiêu, nói về kế hoạch của cô một chút đi."
Cô lại quay về ngồi ở phía đối diện vô cùng đoan chính, ngay cả vẻ mỉm cười cũng biến mất không còn tăm hơi, kiểu phụ nữ bách biến này luôn làm người ta cảm thấy hiếu kì.
Tiêu Ái Nguyệt nhìn cô thay đổi từ một con hồ ly tinh câu dẫn người chợt biến thành ngự tỷ lạnh lùng cao ngạo, hành vi chừng mực rất thích hợp lại còn mang theo sự trêu chọc, "Ồ? Nhưng mà bây giờ tôi lại cảm thấy có chút thất vọng."
Tần Thất Tuyệt khó đối phó, nhưng so với Khang Thụy Lệ thì dễ hơn nhiều.
Chị ta có thể từ một nữ sinh hiền lành biến thành nữ vương mạnh mẽ, nhất định không chỉ dựa vào mỹ mạo.
Tiêu Ái Nguyệt vừa khách khí lại vừa nóng tình, muốn giữ chừng mực trong thời gian ngắn thật sự không thể làm tốt được.
Hai người nói chuyện đến vấn đề hợp tác sẽ luôn rơi vào trạng thái mất ăn mất ngủ, cuối cùng Tần Thất Tuyệt vẫn không chịu gật đầu.
Trước khi đi, Tiêu Ái Nguyệt hỏi, "Đổng sự Tần, theo chị thì ý nghĩa của cuộc sống là gì?"
Tần Thất Tuyệt đứng dưới máy điều hoà, cô hơi quay người, khóe môi cong lên, bộ dáng tỏa ra mị thái của hồ ly, "Là sự thỏa mãn."
Tiêu Ái Nguyệt giả vờ như nghe hiểu, gật đầu, "Được, tạm biệt đổng sự Tần."
Chia tay với Tần Thất Tuyệt không đến nửa giờ thì Giang Lâm Lâm đã gọi điện thoại đến.
Tiêu Ái Nguyệt tức giận nhận điện thoại, miệng tràn ra khí tức chết người không đền mạng, "Tôi thấy chị với Tần Thất Tuyệt mới là chân ái, có ai như chị không? Chị muốn chỉnh chị ta thì phải kiên nhẫn một chút chứ, có được không?"
Giang Lâm Lâm có tính khí nóng nảy, nghe người kia nói kiểu đó liền lập tức lớn giọng, "Từ Phóng Tình thiếu tôi một mảnh đất, cô nghĩ một triệu đó có thể cho ăn mày sao? Cô mau chóng ra tay đi, người phụ nữ đó vừa nhìn đã chướng mắt tôi rồi, dù sao thì tôi cũng không muốn để cho cô ta sống qua mùa đông năm nay đâu."
Tiêu Ái Nguyệt phiền chết đi được, "Được rồi chị hai, nếu không có việc gì nữa thì tôi cúp đây."
"Cô cứ yên tâm mà làm, tôi sẽ giúp cô lo liệu mọi thứ." Giang Lâm Lâm căn dặn, "Nếu ngày đó cô không gọi Tần Thất Tuyệt đến mang Quý Văn Việt đi thì tôi đã sớm ném cô xuống lầu rồi.
Tiểu Tiêu, ở trong mắt của Tần Thất Tuyệt, mạng của cô không sánh nổi một cọng lông của Quý Văn Việt.
Bây giờ cô giúp tôi làm việc, ít ra thì tôi có thể bảo vệ cô.
Đừng suy nghĩ quá nhiều, chơi lớn với cô ta một ván xem sao, đừng để cô ta rút tài chính lại, nước đổ khó hốt lắm."
"Được được được." Tiêu Ái Nguyệt nhắm mắt lại, trong lòng ẩn ẩn ngọn lửa báo thù, "Chị Lâm, hỏi chị một chuyện nhé, theo chị thì ý nghĩa của cuộc sống là gì?"
"Ý nghĩa cái chó má gì?" Giang Lâm Lâm chửi ầm lên, "Ai còn sống thì người đó thắng."
Ba người với ba đáp án khác biệt.
Tiêu Ái Nguyệt nhíu chặt mi tâm hít vào một hơi, "Ý nghĩa của chị thật là to lớn!"
Về đến nhà, Từ Phóng Tình đang tắm cho mèo, cả hôm nay, chị ấy thật sự không hề ra ngoài, táo trong tủ lạnh cũng thiếu đi mấy quả, xem ra lại chưa ăn cơm.
Tiêu Ái Nguyệt đi đến gần, muốn nói lại thôi, cô lặng yên nhìn đối phương chằm chằm nhưng lại bị Từ Phóng Tình ghét bỏ chọi cục xà phòng, "Tiêu Ái Nguyệt, đi tắm đi, mùi thơm trên người em quá đậm, cách xa tôi một chút."
Tiêu Ái Nguyệt xoay người nhặt xà phòng lên, cô cố gắng bày ra tư thế nữ vương, giọng nói tinh tế, êm ái, hững hờ, "Khi còn bé, em cảm thấy học dương cầm rất có ý nghĩa, nhưng ba đã qua đời nên em không có cơ hội học.
Sau này lớn hơn một chút, em lại cảm thấy dành tiền mua đồ ăn vặt cho em trai rất có ý nghĩa nên em đã đi làm công.
Lúc học đại học, khi ở bên cạnh Đổng Tiểu Hạ, thời gian trở nên vô cùng có ý nghĩa, nhưng cậu ấy lại bỏ đi mất.
Mãi về sau, nghỉ việc cũng là một chuyện có ý nghĩa, vì việc đó đã cho em gặp được chị.
Chị đó, Từ Phóng Tình, một người rất đỗi bình thường, đối với người khác thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng đối với em mà nói thì chị chính là ý nghĩ của em.
Em hy vọng sẽ có một ngày, em cũng có thể biến thành ý nghĩa của chị.
Em sẽ cố gắng, Từ tiểu thư, quãng đời còn lại xin chiếu cố nhiều hơn."
Nói xong, cúi xuống thật sâu..
Một phen thổ lộ khiến Từ Phóng Tình trầm mặc hồi lâu.
Mặc dù cô muốn hỏi vì sao Tiêu Ái Nguyệt lại nói như vậy, nhưng bản năng đã giúp cô quyết định trước. Từ Phóng Tình mang mèo trở về phòng, lúc quay lại phòng khách, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt vẫn chưa tắm rửa và đang nâng ly uống Champagne một mình. Tuy bình thường em ấy vẫn luôn là một người phụ nữ xinh đẹp và sạch sẽ ở trước mặt người khác, nhưng chẳng biết từ khi nào, thời gian đã biến em ấy trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Áo sơ mi hở cổ, quần áo nhăn nhó như vừa lăn lộn ở đâu đó, song vẫn không thể che giấu được đáy mắt phát sáng của Tiêu Ái Nguyệt, đúng vậy, dù trước đây cô rất ngu ngốc nhưng trải qua nhiều chuyện đã khiến cô càng thêm thành thục.
Từ Phóng Tình bưng ly Champagne của đối phương đưa tới, cô muốn cầm đuốc soi dạ đàm, nhưng lời đến khóe miệng lại nhịn không được quát lớn, "Tiêu Ái Nguyệt, quần áo của em là nhặt trong thùng rác ra sao? Em mặc như vầy để đi ra ngoài gặp mặt người ta? Là muốn khuyên người khác gia nhập Cái Bang sao?"
Tiêu Ái Nguyệt tiến về phía trước một bước, bàn tay ôm chặt eo thon của Từ Phóng Tình, tuy mùi rượu trên người không nặng nhưng lời nói giả ngây giả dại, "Tình Tình, em rất hoài niệm trước kia chị mua quần áo cho em."
Trái tim của Từ Phóng Tình có chút tê dại như bị ai đó rải đường hoá học, sau đó lại tăng thêm một mảnh pho mát, "Tiêu Ái Nguyệt, hôm nay em đi gặp Tần Thất Tuyệt sao?"
"Ừm." Uống một hớp Champagne, Tiêu Ái Nguyệt bình tĩnh ngồi xuống sofa cởi dép lê, sau đó cuộn hai chân để dưới mông, "Chị ta hẳn là sẽ đồng ý."
"Em không hỏi tôi tại sao lại muốn chỉnh Trần Vãn Thăng sao?"
Một câu như có như không này đã cho Tiêu Ái Nguyệt cơ hội, cô vốn đã sớm muốn biết vì sao Từ Phóng Tình lại hận Trần Vãn Thăng đến vậy. Chị ấy không tiếc hy sinh tất cả nhân lực và vật lực để đẩy Trần Vãn Thăng vào đường cùng, mặc dù đã đạt được nhưng chị ấy vẫn không chịu buông tha cho bà ta. Tiêu Ái Nguyệt không có đáp án, nhưng ít nhiều gì cũng có thể lý giải được chút đỉnh. Cho tới hôm nay, khi Từ Phóng Tình bắt đầu hỏi 'có muốn biết không?' thì Tiêu Ái Nguyệt mới bình tĩnh phát hiện bản thân căn bản cũng không muốn biết, hoặc nói cô không muốn biết chuyện từ miệng của Từ Phóng Tình.
Nói như thế nào đây? Một cô gái xuất thân từ huyện thành nhỏ, tay trắng cố gắng phấn đấu trong thành thị lớn, bị Trần Vãn Thăng vũ nhục, bị Khang Thụy Lệ lăng mạ, thậm chí còn bị tất cả đối tác khi dễ. Đến tận hôm nay, Tiêu Ái Nguyệt vẫn không có cách nào phủ nhận những chuyện đó đã làm cô tổn thương sâu sắc đến cỡ nào.
Cô yêu Từ Phóng Tình, yêu bằng cả sinh mệnh, một khi đã yêu chị ấy đồng nghĩa với việc cô không được yếu đuối. Lúc Tiêu Ái Nguyệt bị phụ bạc, trong lòng Từ Phóng Tình hẳn còn khó chịu hơn cả cô. Chị ấy không hay lên tiếng mà chỉ dùng phương thức của riêng mình để bảo toàn tự tôn cho cô. Tiêu Ái Nguyệt cũng không phải là kẻ ngu, cô đương nhiên hiểu, nhưng càng hiểu thì nội tâm càng khổ sở.
"Em không muốn biết." Bóng đêm càng ngày càng đậm, nỗi bi ai của Tiêu Ái Nguyệt tựa như một tấm võng lớn trói chặt người khác, miệng thì nói cười nhưng cô đã che giấu cảm xúc thật của bản thân rất tốt, "Chị có suy nghĩ của chị, em làm theo là được rồi."
Từ Phóng Tình giãn lông mày đang nhíu chặt ra, sau đó duỗi ngón tay ngoắc ngoắc, ra hiệu Tiêu Ái Nguyệt đi đến trước mặt mình, "Lại đây."
Tiêu Ái Nguyệt khéo léo tiến đến trước mặt đối phương, ngay cả giày cũng không kịp mang, trên mặt chất đầy nụ cười, "Chị muốn làm gì?"
Cô cùng Từ Phóng Tình bắt đầu chơi trò nghiền ngẫm, cố ý nhấn mạnh chữ 'làm'. Từ Phóng Tình bóp chặt bờ eo của cô, bàn tay ấm áp véo má mấy cái rồi bất mãn nói, "Em muốn tôi làm gì? Tiêu Ái Nguyệt, em chờ mong lắm sao?"
Tư thế hiện tại của Tiêu Ái Nguyệt rất mê người, cổ áo của cô mở rộng đến cúc áo thứ ba, nhìn từ góc độ của Từ Phóng Tình có thể trông thấy bầu ng ực sữa trắng noãn. Tiêu Ái Nguyệt toả ra dục niệm, bộ dáng như đã uống say, "Chị muốn thì em chiều."
Tay của Từ Phóng Tình di chuyển hướng xuống, không chút do dự xoa lên mông người nọ. Khuôn mặt của Tiêu Ái Nguyệt bị gợi tình, [email protected] muốn càng ngày càng mãnh liệt. Từ Phóng Tình thâm ý nhìn chăm chú đối phương rồi đột nhiên bóp lên da thịt mềm mại một cái khiến Tiêu Ái Nguyệt bỗng dưng uốn éo, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt. Cô đau đến hít vào một hơi khí lạnh, hơn nửa ngày mới chậm chạp hỏi thăm, "Sao chị lại bóp em?"
"Trên người em toàn là mùi thơm." Từ Phóng Tình gượng cười, toàn thân tản ra khí tức lãnh đạm, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi lặp lại lần nữa, đi tắm ngay, tôi ghét trên người em có mùi nước hoa lạ."
Đúng là điên rồi! Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Tiêu Ái Nguyệt, tuy cô không làm chuyện gì vượt rào nhưng vẫn rén khi nhắc đến Tần Thất Tuyệt.
Cái gì mà câu dẫn hay đùa giỡn, không phải là vì thăm dò thôi sao?
Tiêu Ái Nguyệt đi tắm với hồi ức khi ở Bắc Kinh kinh, cô vẫn còn nhớ rất rõ, hôm đó Quý Văn Việt đã hẹn sẽ cùng cô đi tìm Giang Lâm Lâm, nhưng nửa đường chị ấy lại bị Tần Thất Tuyệt gọi đi mất. Quý Văn Việt căn dặn cô chờ ở bãi đỗ xe rồi cùng lên lầu, nào ngờ lúc Tiêu Ái Nguyệt chờ được hơn nửa giờ thì thư ký của Tần Thất Tuyệt đã chạy tới mật báo Quý Văn Việt không có thời gian và bảo cô đi trước.
Lúc đó, trời cũng đã khuya, ngay cả cuộc gọi mà Từ Phóng Tình an bài cũng đã gọi đến, nhưng Quý Văn Việt vẫn chưa quay lại. Tiêu Ái Nguyệt gọi điện thoại cho Quý Văn Việt nhưng không có ai nghe máy, sau đó cô bèn gọi cho Từ Phóng Tình, giọng nói của chị ấy trong điện thoại có gì đó là lạ khiến người ta có chút lo lắng.
Cuối cùng Tiêu Ái Nguyệt vẫn quyết định đơn thương độc mã đi gặp Giang Lâm Lâm. Cô lên lầu xem xét thì phát hiện Giang Lâm Lâm đã sớm bày xong mọi thứ để chờ mình, bảy tám gã cường tráng đứng dàn hàng có chút dọa người. Tiêu Ái Nguyệt lấy chi phiếu ra khiến Giang Lâm Lâm nổi giận, trực tiếp ra lệnh bắt cô lên sân thượng, còn nói muốn cho Từ Phóng Tình một bài học.
Tiêu Ái Nguyệt khóc ròng ròng cầu xin tha thứ và muốn nói rõ đạo lý, nhưng Giang Lâm Lâm nghe không lọt tai, lúc cô vừa hạ lệnh cho thuộc hạ động thủ thì Tiêu Ái Nguyệt đã từ trong cái khó ló cái khôn hô lên, "Chị Việt đi cùng tôi, nếu chị giết tôi, Quý Văn Việt chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho chị đâu!"
Giang Lâm Lâm đương nhiên biết Quý Văn Việt, nếu không thì Từ Phóng Tình cũng sẽ không để Quý Văn Việt đi cùng Tiêu Ái Nguyệt. Thoạt đầu cô định phái An Cửu Cửu có nhà làm quan ba đời để làm 'bùa hộ thân' cho người yêu, không ngờ cuối cùng người kia lại tới trễ.
Giang Lâm Lâm không thấy mặt Quý Văn Việt nên chỉ cho là Tiêu Ái Nguyệt lừa gạt mình. Tiêu Ái Nguyệt bị bức ép đến đường cùng mới dứt khoát nói ra chuyện Tần Thất Tuyệt đã kéo Quý Văn Việt đi. Giang Lâm Lâm nghe xong liền cười.
Quý Văn Việt vốn luôn trấn định, chị ấy sẽ không vì một cú điện thoại mà có thể vứt bỏ bạn hữu của mình, xem ra Tần Thất Tuyệt quả thật đã bày mưu kế gạt chị ấy đi mất, tại sao chị ta lại làm vậy?
Tiêu Ái Nguyệt không nghĩ sẽ bị Giang Lâm Lâm nói toạc ra như thế, bởi vì ở trong mắt Tần Thất Tuyệt, mạng sống của cô căn bản không đáng tiền. Cô biết Giang Lâm Lâm có tính cách bạo ngược, đứa nghèo khổ như cô thay mặt ai đó cầm chi phiếu tới cửa chẳng khác nào vũ nhục, Giang Lâm Lâm tuyệt đối sẽ khiến cô không chết cũng tàn phế.
Mà lúc này đây, Từ Phóng Tình và Quý Văn Việt đều sẽ bị kéo vào cục diện, Giang Lâm Lâm cũng không thoát khỏi liên quan. Nếu chỉ có mỗi mình Từ Phóng Tình thì còn tốt, nhưng có thêm Quý Văn Việt, mọi chuyện liền trở nên phiền toái. Tần Thất Tuyệt muốn cục diện như vậy, chị ta nói mạng của Tiêu Ái Nguyệt chỉ là hoa cỏ ven đường, chết cũng không có gì đáng tiếc, lợi ích cũng chỉ như bọ ngựa bắt ve.
Tần Thất Tuyệt cũng không ngờ Giang Lâm Lâm sẽ đơn giản buông tha cho Tiêu Ái Nguyệt như vậy, lòng nghi ngờ vẫn chưa hề biến mất, đồng thời sự hận thù của Tiêu Ái Nguyệt cũng nhiều hơn bất cứ ai, kể cả Khang Thụy Lệ.
Tần Thất Tuyệt đã thành công giẫm lên vô số thi thể, phụ nữ như chị ta vĩnh viễn sẽ không yêu bất cứ ai, chị ta chỉ lợi dụng và không ngừng lợi dụng, càng không ngừng thay đổi ván cầu.
Nói chị ta thích Quý Văn Việt, có khả năng sao? So với Quý Văn Việt, thứ nhìn trúng có lẽ là gia thế của nhà họ Quý. Lại nói Tiêu Ái Nguyệt thầm mến? Tiêu Ái Nguyệt chỉ có thể khịt mũi coi thường, cô đã từng thích Tần Thất Tuyệt trong quá khứ, nhưng bây giờ chỉ toàn là chán ghét và giả vờ thích.
Chẳng ai có thể giả ngu cả đời, nhất định phải nắm lấy cơ hội thừa thắng xông lên! Đó là quy tắc đầu tiên Từ Phóng Tình đã dạy cho Tiêu Ái Nguyệt.
Ngày hôm sau, Tần Thất Tuyệt chủ động tìm tới cửa, vừa hay Tiêu Ái Nguyệt cùng Từ Phóng Tình đến công ty làm việc. Từ Phóng Tình đang làm việc, Tiêu Ái Nguyệt lặng yên đứng ở sau lưng học tập, thấy đối phương mệt mỏi liền đấm bóp đùi, xoa bóp vai. Từ Phóng Tình chê cô chướng mắt bèn đuổi trở về, nhưng Tiêu Ái Nguyệt cũng chỉ là cười, ngược lại càng thêm ân cần hầu hạ.
Hôm nay, Tần Thất Tuyệt muốn tham gia tiệc tối nên đã mặc một bộ lễ phục màu trắng tiến vào phòng của Từ Phóng Tình. Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu nhìn người kia một cái liền giật mình, đôi mắt ý vị thâm trường kia khiến nội tâm cô có hơi rụng rời, lập tức hiểu ý của Tần Thất Tuyệt.
Đã đến lúc biểu diễn rồi! Tiêu Ái Nguyệt thân thiện tiến lên, tranh thủ đóng cửa lại, sau đó dùng tay làm dấu mời Tần Thất Tuyệt ngồi xuống sofa, "Đổng sự Tần đại giá quang lâm, mời chị ngồi. A, Tình Tình, em ra ngoài mua hai ly cà phê, hai chị trò chuyện nhé."
Điểm đến là dừng, so chiêu với người thông minh như Tần Thất Tuyệt, không thể lộ quá, chị ta cố ý ăn diện như vậy để tìm Từ Phóng Tình, không phải là vì dáng vẻ 'tà tâm' vờ vịt của Tiêu Ái Nguyệt sao?
Chó săn viên mãn rút lui, để lại Từ Phóng Tình cùng Tần Thất Tuyệt đàm phán hợp đồng. Tiêu Ái Nguyệt sai trợ lý của Bì Lợi đi mua hai ly cà phê, còn bản thân thì ngồi máy lạnh đợi đến khi trợ lý đem cà phê trở về, còn kinh sợ đưa lại cho cô tiền thối.
Tiêu Ái Nguyệt sửa sang quần áo rồi đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Từ Phóng Tình và Tần Thất Tuyệt vẫn còn đàm luận trên sofa, cô cũng không quấy rầy mà chỉ quan tâm đặt cà phê ra trước mặt hai người, còn bản thân ngồi về chỗ bên cạnh Từ Phóng Tình làm việc.
Tần Thất Tuyệt tùy ý bưng cà phê lên, không lộ dấu vết nói, "Tổng giám đốc Tiêu vẫn còn nhớ rõ khẩu vị của tôi sao?"
Tiêu Ái Nguyệt tỏ vẻ vô tội, đàng hoàng trả lời, "Tình Tình cũng thích uống loại này, lần trước hẹn gặp Đổng sự Tần ở quán cà phê, tôi liền thuận tiện nhớ kỹ khẩu vị của chị."
"Thật có lòng." Tần Thất Tuyệt thấy tốt thì lấy, cô quay đầu đánh giá khuôn mặt vô cảm của Từ Phóng Tình một chút rồi hỏi, "Tổng giám đốc Từ nghĩ thế nào rồi?"
"Cần phải họp cổ đông mới quyết nghị được." Từ Phóng Tình giải quyết việc chung, bất động thanh sắc trả lời, "Chờ có tin tức, tôi sẽ thông báo cho đổng sự Tần biết."
"Tốt, vậy tôi đi trước, hai vị không cần tiễn."
Tần Thất Tuyệt tự nhiên hào phóng đứng dậy, cô không tiếp tục nhìn Tiêu Ái Nguyệt nữa, trực tiếp đẩy cửa ra đi.
Sau khi Tần Thất Tuyệt rời đi, Tiêu Ái Nguyệt ngồi lên ghế sofa, quan tâm nhét ống hút trắng vào ly cà phê rồi đưa cho Từ Phóng Tình, "Nè."
"Để lại cho đổng sự Tần của em đi." Giọng nói rõ ràng không thể bình thường hơn được nữa nhưng lại khiến người ta rét lạnh thấu xương, lửa giận loáng thoáng như sự yên tĩnh trước bão táp. Toàn thân Từ Phóng Tình tản ra khí tức âm trầm, cô quẳng chồng văn kiện lên bàn pha lê, sau đó đứng dậy đi tới trước bàn làm việc, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không thèm."
Mặc dù Tiêu Ái Nguyệt đã cố gắng làm bản thân trông tự nhiên, nhưng tại sao Từ Phóng Tình lại tức giận đến vậy? Giống như cô đang mang tâm tình phản bội Từ Phóng Tình vậy, cô liền cuống quít giải thích, "Em và chị ta không có gì, Tình Tình, thật đó."
Từ Phóng Tình không trả lời lại, Tiêu Ái Nguyệt có thể nhìn thấy sự bất mãn từ trong mắt chị ấy, cô cầm cà phê đứng trước mặt đối phương rồi nhỏ giọng nói, "Em và chị ấy chỉ có quan hệ công việc thôi."
Ánh mắt dài nhỏ đầy thâm thúy của Từ Phóng Tình chợt lóe lên, đáy mắt không còn che giấu sự ghét bỏ nữa, thời gian dần trở nên tĩnh mịch, cô dùng hành động thực tế để biểu lộ mức độ phản cảm của mình đối với tình huống vừa rồi, "Vứt cà phê đi, từ hôm nay trở đi, tôi không muốn nhìn thấy nó xuất hiện trước mặt nữa."
"Nhưng chị thích uống mà, nhà của chúng ta cũng có cà phê đậu, em...."
"Im miệng đi, Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình cắt ngang, môi mỏng hơi hé, biểu tình cười mà như không cười khiến người ta kinh ngạc, lâu dần sẽ trở thành 'không rét mà run', "Không có cà phê thì tôi sẽ chết sao? Vứt hết toàn bộ cho tôi! Em nhớ kỹ, đừng lấy danh nghĩa của tôi để đi lấy lòng những người phụ nữ khác, hiểu chưa? Nếu em muốn ngoại tình thì cút ra xa một chút, bây giờ đi ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy em nữa."
Tiêu Ái Nguyệt, "..."
Không làm người ta chết thì không phải là Tần Thất Tuyệt. Tiêu Ái Nguyệt không muốn Từ Phóng Tình tức giận thêm nên đã đóng cửa lại và tự rời khỏi.
Bì Lợi ném một viên giấy lên đầu cô rồi chỉ vào phòng họp.
Hai người đứng tại cửa phòng hội nghị xì xào bàn tán, Bì Lợi không dám tin nhìn cô chằm chặp, "Vừa nãy trước khi đi, đổng sự Tần nói chị ta sẽ đợi chị ở bãi xe. Tổng giám đốc Tiêu, ở đây chính là công ty, chị không rõ tính cách của tổng giám đốc Từ sao?"
Xem ra Tần Thất Tuyệt thật sự nghiêm túc, Tiêu Ái Nguyệt mang dáng vẻ vô tội bắt chước Bì Lợi nhún vai, "Cơ hội tốt để tổng giám đốc Từ kiểm tra thành quả của cô đấy, cô xem cô đã tự mình dạy dỗ nên loser, một ngày nào đó có thể trở thành tinh anh được hay không."
Cô lại vỗ lên vai Bì Lợi một cái, bên miệng mang theo nụ cười chói mắt, "Tôi đã đợi rất lâu rồi, đợi cơ hội tự thân lên chiến trường giết địch, dù thắng hay bại, tôi đều vĩnh viễn sẽ là con chó trung thành của Từ Phóng Tình, sẽ không để tổng giám đốc Từ lo lắng, tôi lại không ngốc, về làm việc đi."
Bì Lợi nửa tin nửa ngờ về chỗ ngồi nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp của Tiêu Ái Nguyệt như không có việc gì, vừa đi vừa ẩn nhẫn nắm chặt quả đấm, cố gắng để thân thể nhẹ nhõm trong mắt người ngoài. Bì Lợi nghĩ có lẽ áp lực trên người chị ấy còn lớn hơn cả tổng giám đốc Từ.