Mục lục
Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngón tay Từ Phóng Tình vân vê viền quần lót của Tiêu Ái Nguyệt rồi chậm rãi hất lên, giống như con rắn chui vào phía dưới của đối phương.

Tiêu Ái Nguyệt rên lên một tiếng kiều mị khiến người nghe tê dại toàn thân, "Tình Tình...!a...!a..."
A chưa đến ba tiếng thì trong phòng bỗng nhiên vang lên một thanh âm khác.

Từ Phóng Tình dừng động tác trên tay lại mấy giây, thấy điện thoại vẫn cứ reo lên không ngừng, cô mới chậm rãi rút tay ra, trước khi đi còn chẳng biết vô tình hay cố ý bóp vào đài hoa của Tiêu Ái Nguyệt một cái.
Đèn lại mở, Tiêu Ái Nguyệt mê ly nằm trên giường nhìn Từ Phóng Tình.

Sắc mặt của chị ấy vẫn thản nhiên y như bình thường, không có biến hoá gì lớn, chỉ là giọng nói có chút gấp rút, cảm xúc chập trùng ư? Từ Phóng Tình dùng một tay cầm điện thoại, một tay khác rút khăn giấy trên đầu giường, sau đó cúi đầu nghiêm túc lau sạch nước còn đọng lại trên đầu ngón tay.
"Chuyện gì?" Hình như Từ Phóng Tình thừa biết ai gọi cho mình, ngay cả chào hỏi cũng lười nói, gọn gàng dứt khoát hỏi đối phương, "Có biết mấy giờ rồi không?"
Không biết bên kia đầu dây đã nói gì mà thần sắc của Từ Phóng Tình cuối cùng đã có biến hóa, tình dục giống như thủy triều kia trong nháy đã mắt biến mất dạng.

Sắc mặt cô ám trầm, trong đôi mắt lạnh lùng đầy vẻ phòng bị, "Biết rồi."
Không có lời thừa thãi, Từ Phóng Tình rời giường bắt đầu mặc quần áo.

Tiêu Ái Nguyệt vô lực đứng lên, khó hiểu hỏi, "Sao vậy?"
Từ Phóng Tình ép giọng rất thấp, "Chủ tịch đã về nước."
Jojo đã từng đề cập vấn đề này với cô nhưng bà ta về nước thì mắc mớ gì đến Từ Phóng Tình? Tiêu Ái Nguyệt bất mãn nói, "Vậy chị đi làm gì?"
"Em ngủ trước đi." Từ Phóng Tình đi đến tủ quần áo lấy ra một bộ đồ, "Tôi sẽ về muộn.

Tiêu Ái Nguyệt, đừng chờ tôi, ngày mai em còn phải đi làm."
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy uất ức nhưng lại làm ra vẻ bạn gái ngoan ngoãn không muốn Từ Phóng Tình cảm thấy áp lực, "Chúng ta vừa mới...!chúng ta...!chị...!vậy chị đi đi."
Cảm xúc đã hiện hết ra mặt, Từ Phóng Tình há có thể không nhìn thấu người kia đang nghĩ gì.

Cô mặc quần áo tử tế rồi đi đến bên giường, đưa tay vỗ vỗ lên khuôn mặt đỏ rực của Tiêu Ái Nguyệt, "Tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Chị hai à, chị dùng từ này không đúng rồi! Ai thèm chị chịu trách nhiệm chứ! Không đúng, ai chịu trách nhiệm với ai hả?!
Tiêu Ái Nguyệt ngượng ngùng nghiêng mặt qua một bên, nhỏ giọng nói, "Chị cứ chờ mà xem."
Từ Phóng Tình đang gấp nên không nói nhảm nhiều với người kia.

Cô vào toilet rửa mặt rồi trở lại phòng cầm điện thoại di động lên, sau khi dặn dò Tiêu Ái Nguyệt vài câu liền rời đi.
Từ Phóng Tình và Tiêu Ái Nguyệt lên giường lần đầu tiên, không tính bước dạo đầu, chưa đến mười giây đã lập tức kết thúc.
Tiêu Ái Nguyệt bị tổn thương nặng nề, cô có cảm giác mình giống như đã gả cho một đối tượng có bệnh "xuất tinh" sớm, nếu để cô chủ động thì có lẽ kết cục đã khác.
Từ Phóng Tình là người lý trí, tuy tính tình không tốt lắm nhưng vẫn thuộc kiểu người lý tính, còn Tiêu Ái Nguyệt đối với bất cứ người hay việc gì cũng đều rất cảm tính, bao gồm cả chuyện tình dục.

Hôm nay, nếu đổi thành Tiêu Ái Nguyệt chủ động, đừng nói là điện thoại reo, dù cho có động đất thì cô cũng phải đưa Từ Phóng Tình lên tận đỉnh trời.
Hôm nay thật là thất sách để Từ Phóng Tình xoay người nằm trên.

Tiêu Ái Nguyệt ảo não thầm thề lần sau tuyệt đối sẽ không để người kia có cơ hội phản công!
Không biết Từ Phóng Tình về lúc mấy giờ mà sáng sớm Tiêu Ái Nguyệt tỉnh lại đã thấy y phục chỉnh tề bày ra bên gối đầu.

Từ Phóng Tình đã soạn sẵn y phục cho cô, lại còn thuận tiện giúp cô chỉnh đồng hồ báo thức.
Hôm nay là ngày đầu chính thức đi làm, Tiêu Ái Nguyệt không dám đến trễ, cô vội vội vàng vàng chạy xuống lầu liền nhìn thấy Tiểu Trương đang đứng đợi, có chút kỳ quái, "Không phải anh đi cùng với Tình Tình sao?"
"Bà chủ đã đi làm từ lúc năm giờ sáng rồi." Tiểu Trương đen mặt vung chiếc lồng trong tay lên, "Cô ấy bảo tôi mang mèo của cô theo, thuận tiện đưa cô đi làm."
Từ Phóng Tình đã sắp xếp sẵn sàng mọi thứ, Tiêu Ái Nguyệt chỉ việc làm theo lời cô.

Xe chạy đến tổng bộ, Tiêu Ái Nguyệt chỉnh lý quần áo xong mới tâm kinh đảm chiến tiến vào phòng sales.
Quý Văn Việt là người dẫn đầu phòng có nhiều nhân viên nhất trong tất cả các phòng ban.

Phòng sales của tổng bộ xưa nay không hề công khai thông báo tuyển dụng viên chức, tất cả nhân viên đều phải thông qua thi cử hoặc cạnh tranh mới được vào làm.

Năm 2014 này, Tiêu Ái Nguyệt là nhân viên đầu tiên vào phòng ban của họ và cũng là trường hợp đặc thù nhất, bởi vì cô thông qua khảo hạch của bộ phận mua hàng để vào, hơn nữa còn là người bị đào thải.

Tiêu Ái Nguyệt chỉ quen có mỗi mình Vương Tự Phát.

Gã và cô đã từng gặp nhau một lần ở câu lạc bộ.

Gã đàn ông này có tướng mạo phổ thông, tứ chi phát triển và bụng lớn vô cùng, giống như phụ nữ đang hoài thai mười tháng, "Tiểu Tiêu, vị trí của cô ở đó, phòng của chúng ta đông dân nhất và cũng là địa phương nhỏ nhất công ty, cô có biết tại sao không? Sát bên cạnh cô là chỗ của thành viên có công trạng tốt nhất phòng đấy, là thần long chỉ thấy đầu, không thấy đuôi, cả tháng chẳng gặp được anh ta mấy lần.

Phòng của chúng ta không giống với những ngành khác, chúng ta không cần đánh thẻ chấm công, cũng không nhất định phải đi làm mỗi ngày, nhưng lại có quy định về doanh thu, mỗi tháng sẽ tổng kết một lần.

Cô là người mới nên chỉ tiêu sẽ nhẹ nhàng hơn chút, đương nhiên dù có nhẹ cũng chẳng có ý nghĩa lắm.

Phòng sales của chúng ta không có lương cố định, công ty cũng đã mua bảo hiểm cho mọi người rồi, lương được tính dựa trên phần trăm doanh số bán hàng, nói cách khác, cô là người quyết định tiền lương của mình.

Nhân viên không đạt được chỉ tiêu liên tục trong hai tháng sẽ phải tự động xin nghỉ.

Liên quan tới việc trích phần trăm vẫn phải xem nhu cầu khách hàng như thế nào, số lượng và giá cả có phù hợp với phạm vi tiếp nhận của công ty hay không.

Bình thường chúng ta sẽ được trích một phần trăm tổng hóa đơn, nếu đơn giá thấp quá thì sẽ được xem xét thêm.

Tổng giám đốc Quý sẽ tự tay tính toán phần này, cô còn gì không hiểu không?"
Hình thức quản lý này hoàn toàn khác với bộ phận cũ của Tiêu Ái Nguyệt.

Lúc cô làm ở phòng mua hàng, đừng nói đến chuyện không đánh thẻ chấm công, lỡ đến trễ một phút đồng hồ cũng sẽ bị Từ Phóng Tình mắng chết rồi.

Tiêu Ái Nguyệt lắc đầu rồi lại gật đầu, "Chừng nào thì công ty của chúng ta nghỉ Tết?"
Vương Tự Phát cười ha ha vài tiếng, "Vừa đi làm đã muốn nghỉ rồi à? Ngày kia sẽ bắt đầu nghỉ ba ngày.


Ngày mai, công ty của chúng ta có tiệc tất niên, hiện giờ cô không có khách hàng lớn nào.

Chúng tôi đã thông báo cho những người nên thông báo rồi, từ giờ cô cố gắng làm quen với sản phẩm của công ty chúng ta trước, có chuyện gì thắc mắc thì cứ trực tiếp tìm tôi."
Ngày kia nghỉ rồi mà hôm nay còn yêu cầu cô đến báo danh, lãnh đạo này cũng thật đáng sợ.
Tiêu Ái Nguyệt quạnh quẽ ngồi trong văn phòng, cô ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt của Quý Văn Việt rồi lắc đầu đọc bảng giới thiệu tóm tắt của công ty trên bàn.
Mức độ cạnh tranh ở phòng sales vượt xa tưởng tượng của Tiêu Ái Nguyệt, thoáng nhìn thì thoải mái nhưng thái độ làm việc vô cùng nghiêm cẩn, để có thể quản lý cả phòng xuôi gió xuôi nước, Quý Văn Việt thật sự là một người phụ nữ có năng lực.
Tiêu Ái Nguyệt rất thích người nghiêm túc và bội phục lãnh đạo có năng lực siêu quần giống như vậy.

Đã đến giờ nghỉ trưa nhưng mọi người vẫn còn bận rộn, Tiêu Ái Nguyệt phát hiện khi đồng nghiệp mới của mình nói chuyện điện thoại dụ dỗ khách hàng, lưỡi ai nấy đều như hoa sen nở rực rỡ, song sau khi cúp điện thoại thì gương mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Tiêu Ái Nguyệt từng vì chuyện gia đình mà bán công bán sức để sinh tồn nên cũng đã từng chứng kiến qua lừa lọc dối trá giữ người với người, nhưng cô không thích ứng được với sự yên lặng ở phòng sales.

Cô thở dài một hơi, vừa định gọi cho Từ Phóng Tình thì Quý Văn Việt liền xuất hiện với một chiếc túi đen trong tay, sau đó khẽ khàng đặt lên bàn của Tiêu Ái Nguyệt, "Tiểu Tiêu, cám ơn áo của cô nhé."
"Đừng khách khí." Tiêu Ái Nguyệt cười nói, "Tôi còn tưởng tổng giám đốc Quý hôm nay không đến ấy chứ."
"Phòng của chúng tôi là chỗ thoải mái nhất rồi đấy." Quý Văn Việt nghiêng đầu trêu chọc, "Tôi cũng không có khách hàng lớn nào nên chỉ có thể đi làm đúng giờ để lấy ít tiền lương cơ bản thôi."
Nói rất đáng thương, Tiêu Ái Nguyệt nghe có chút buồn cười, "Ha ha, chị thật là hài hước."
Quý Văn Việt cười nhẹ lắc đầu, "Cùng đi ăn cơm không?"
Tiêu Ái Nguyệt khó nén kinh ngạc, "Hả? Tôi tưởng lãnh đạo mấy chị sẽ tự gọi thức ăn riêng chứ."
"Tôi không quen ăn đồ đóng gói." Quý Văn Việt cùng cô đi đến cửa thang máy, sau đó đưa tay nhấn nút xuống, "Như vậy sẽ mất đi hương vị nguyên bản của món ăn."
Nhưng Từ Phóng Tình thích ăn, Tiêu Ái Nguyệt chép miệng, mắt nhìn chằm chằm vào tầng lầu của bộ phận mua hàng, "À..."
Quý Văn Việt gặp cô không quan tâm, nói ra, "Tổng giám đốc Từ đã đi từ sáng rồi."
"Dạ?" Tiêu Ái Nguyệt lấy lại tinh thần, đỏ mặt giống như thiếu nữ bị người ta nói trúng tâm tư, "Tôi...!không phải tôi tìm chị ấy đâu."
Quý Văn Việt đã nhìn ra sự chột dạ của cô, bèn quan tâm nói sang chuyện khác, "Chiều nay cô đưa số thẻ ngân hàng cho tôi nhé!"
"Sao vậy?" Tiêu Ái Nguyệt hỏi, "Tôi mới vào đã có tiền lương rồi sao?"
"Thưởng cuối năm." Thang máy dừng dưới lầu một, ở cổng có rất nhiều người chen chúc, Quý Văn Việt kéo tay Tiêu Ái Nguyệt đi ra ngoài, "Quản lý Vương không nói với cô sao? Chuyện lương tạm ấy."
"Có." Tiêu Ái Nguyệt gật gật đầu, "Anh ta nói chúng ta không có lương cố định."
Quý Văn Việt ngay thẳng hỏi, "Cô có thể chấp nhận không?"
"Có thể chứ." Không chấp nhận thì thế nào? Dù sao Tiêu Ái Nguyệt cũng đang ôm suy nghĩ muốn từ chức, "Chỉ là tôi chưa thích ứng lắm."
"Không cần gấp." Quý Văn Việt bỗng nhiên đổi lời, "Cuối năm bận bịu cũng tạo điều kiện cho cô học tập, hôm tất niên, tôi sẽ giới thiệu vài người khách cho cô."
"Được đó."

Địa điểm ăn cơm ở sát bên công ty, khẩu vị của Tiêu Ái Nguyệt rất tốt, ăn gì cũng được.

Quý Văn Việt uống hai ngụm trà xanh rồi buông đũa xuống, "Tôi ăn no rồi, cô cứ từ từ ăn."
Tiêu Ái Nguyệt có cảm giác mèo con nhà mình ăn còn nhiều hơn người kia, "Chị ăn ít quá."
Quý Văn Việt nhẹ "Ừ" một tiếng, trả lời, "Không muốn ăn."
Tiêu Ái Nguyệt lo lắng đối phương sẽ đợi lâu nên quét sạch đồ ăn như hổ đói, sau đó vỗ bụng nói, "Tôi cũng ăn no rồi."
Có lẽ Quý Văn Việt có cổ phần ở tiệm ăn này nên không thanh toán hoá đơn, cô dẫn Tiêu Ái Nguyệt đi thẳng ra cửa.

Tiêu Ái Nguyệt thấp thỏm vừa đi vừa liếc trộm phía sau, sợ nhân viên phục vụ sẽ chạy đến ngăn các cô lại.

Quý Văn Việt thấy người kia căng thẳng liền mỉm cười an ủi, "Tôi ký hóa đơn rồi."
Có nghĩa là chị ấy mời khách, Tiêu Ái Nguyệt thấy không tốt lắm, "Chị lại mời tôi ăn nữa rồi."
"Đôi bên cùng có lợi." Quý Văn Việt nghiêm túc đùa giỡn, "Đi ăn cơm với cô, hình như tôi có hứng ăn nhiều hơn trước kia một chút."
"Ha ha ha." Tiêu Ái Nguyệt nhếch miệng cười, ánh mắt lơ đãng liếc thấy một người bóng người, vẻ tươi cười lập tức cứng đờ, "Tình...!Tổng giám đốc Từ."
Quý Văn Việt giương mắt nhìn qua, "Muốn đi qua chào hỏi sao?"
Tiêu Ái Nguyệt hơi chần chờ, "Không cần, không cần, chúng ta mau đi thôi."
Nói đùa à? Nếu Từ Phóng Tình biết cô và Quý Văn Việt cùng nhau ăn cơm, tuyệt đối sẽ mắng chết cô mất.

Tiêu Ái Nguyệt vẫn nhớ như in dáng vẻ tức giận của chị ấy khi cô lỡ miệng nhắc đến Quý Văn Việt hôm qua.

Cô nhanh chóng dắt tay Quý Văn Việt chạy về hướng thang máy.
Hữu kinh vô hiểm, hữu kinh vô hiểm, hữu kinh vô hiểm (*) chuyện quan trọng nói ba lần.

Hai người trở về văn phòng, Quý Văn Việt đi vào phòng làm việc của mình, Tiêu Ái Nguyệt ngồi trên ghế lau mồ hôi, trong lòng mặc niệm lúc nãy Từ Phóng Tình sẽ không nhìn thấy cô! Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, vì sao Từ Phóng Tình lại đi lung tung dưới lầu một mình vậy?
(*) Hữu kinh vô hiểm: Bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm.
Nhưng cái gì nên đến thì vẫn phải đến, cầu nguyện không lâu lắm thì điện thoại của Từ Phóng Tình đã gọi đến bảo Tiêu Ái Nguyệt đến phòng mua hàng gặp mình gấp.

Mặt cô xám như tro, cô cầm điện thoại run lẩy bẩy rồi nhấn thang máy xuống phòng mua hàng..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK