(*) Nguyên văn tựa đề là Liễu ám hoa minh, trích trong câu thơ của Lục Du "Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" - Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa vui lại gặp làng.
Mạnh Niệm Sanh trầm mặc, cô hiểu dụng ý của Từ Phóng Tình.
Công tâm mà nói thì Từ Phóng Tình không phải là một người phụ nữ đáng khiêu chiến, Giang Lâm Lâm lựa chọn ra tay với chị ấy, từ một góc độ nào đó mà nói cũng khá mạo hiểm.
Nếu Giang Lâm Lâm chọn Trần Vãn Thăng, có lẽ kết cục đã khác.
Nghĩ tới đây, Mạnh Niệm Sanh cảm thấy áy náy vốn có bỗng hóa thành hư hữu, sâu trong nội tâm có thêm chút thoải mái.
Thân phận bị vạch trần đối với cô thật sự là một chuyện đáng được ăn mừng, cô xin lỗi rồi thình lình mỉm cười khẽ nói, "Tôi đồng ý phối hợp các chị."
Sự phối hợp này thực chất còn là một phần ân tình.
Nếu lúc trước không nhờ có Tiêu Ái Nguyệt trợ giúp, Mạnh Niệm Sanh sẽ không có được như ngày hôm nay, nhưng sự ngầm đồng ý của Từ Phóng Tình đã đẩy các cô đi đến sự đối lập như bây giờ.
Từ Phóng Tình híp hai mắt, vẻ mặt vô cảm liếc nhìn Tiêu Ái Nguyệt, thấy người kia cúi đầu nhìn mũi chân của mình, cả người đều toát ra vẻ cô đơn, cô dừng một chút, sau đó nhướng mày, không những không giận mà còn mỉm cười, "Tiêu Ái Nguyệt, em đưa em ấy đi phác thảo hợp đồng, chuyển nhượng mười phần trăm cổ phần trong tay em cho em ấy, nếu không có tiền thì để em ấy tự nghĩ cách."
Tiêu Ái Nguyệt nghe đối phương chủ động nói chuyện, trong lúc nhất thời có hơi buông lỏng, khóe miệng cô nhếch lên một đường cong đẹp mắt rồi vui mừng chỉ chỉ ra ngoài cửa, "Dạ, vậy lát nữa em sẽ bàn lại với chị."
Nào ai ngờ lúc này Từ Phóng Tình lại không tiếp tục để ý đến Tiêu Ái Nguyệt nữa, trong đôi mắt nhỏ dài có chút hờ hững, tóc đen rối tung trên đầu vai, đơn giản lại ẩn chứa sự lạnh lùng vô tận.
Cô nhìn Tiêu Ái Nguyệt chằm chằm tựa như người xa lạ, hoàn toàn không có nhu tình và tin tưởng khi xưa.
Nụ cười trên mặt Tiêu Ái Nguyệt lập tức cứng đờ, cô cầm tay nắm cửa lạnh lẽo thật chặt, thấp giọng cười tự giễu, "Vậy em đi trước, không quấy rầy chị nữa."
Mạnh Niệm Sanh ngược lại rất hiểu chuyện, thấy tâm tình đối phương không tốt cũng không an ủi mà chỉ quan tâm đ ến việc tìm Bì Lợi hỗ trợ sắp xếp người ước định giá thị trường của công ty thương mại Tiêu thị.
Từ Phóng Tình muốn chuyển nhượng mười phần trăm cổ phần cho cô, đầu tiên sẽ mở đại hội cổ đông, tiếc là cổ đông của Tiêu thị vốn không nhiều, ngoại trừ ba cổ đông lớn là Tiêu Ái Nguyệt, Từ Phóng Tình cùng Quý Văn Việt ra thì những cổ đông khác đều không đáng tính.
Ròng rã đến trưa, Mạnh Niệm Sanh mới tính được sơ sơ, phát hiện giá trị phải gần năm triệu tệ.
Cô nhận lấy bảng báo cáo tài sản từ tay Bì Lợi, sau đó nghiêm túc lật hai trang rồi quay đầu lại hỏi, "Tổng giám đốc Tiêu, chị xem..."
Nhưng sau lưng có không ai, Tiêu Ái Nguyệt đã bỏ đi từ lúc nào không biết.
Từ Phóng Tình không có ở văn phòng, trợ lý nói chị ấy ở đến giữa trưa đã rời đi.
Tiêu Ái Nguyệt gọi điện thoại về nhà, mẹ Tiêu cũng nói là Từ Phóng Tình không có trở về, cũng không biết chị ấy đã đi đâu.
Trong lòng Tiêu Ái Nguyệt có chút bối rối, giống như sinh mệnh đã bị ai đó rút đi một nửa.
Tiêu Ái Nguyệt phút chốc hoang mang lo sợ, cô không gọi được cho Từ Phóng Tình nên đành khô héo ở công ty đợi đến tối.
Sau khi luật sư hoàn tất bản phác thảo hợp đồng thì bỗng nhiên có một tia sáng lướt qua trí não, cô bất tri bất giác li3m môi một cái, "Luật sư Lâm, tôi có chuyện muốn trưng cầu ý kiến."
Đêm nay, trong nhà quạnh quẽ khác thường, Tiêu Hiếu Nam ngáp một cái rồi buông ghita trong ngực xuống, sau đó nhìn qua bàn đồ ăn lạnh tanh, đáng thương hỏi, "Mẹ, con sắp chết đói rồi, có thể ăn trước không?"
Mẹ Tiêu ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích, "Chờ các chị của con về đã."
Tiêu Hiếu Nam bất mãn phàn nàn, "Sắp chín giờ rồi, hai chị ấy đang làm gì? Có phải do hôm nay chị Tình Tình tức giận nên không cho chị hai trở về?"
Mẹ Tiêu nhíu mày lại, vừa muốn nói gì đó liền nghe có người ho khan ngoài cửa, sau đó có tiếng bước chân truyền đến, hai mẹ con nhà họ Tiêu mở to mắt chờ đợi chỉ thấy Tiêu Ái Nguyệt vứt áo khoác bên cạnh rồi đi vào phòng khách.
Nhưng chỉ có một mình cô.
Mẹ Tiêu đứng dậy nhìn ra ngoài cửa, bà không thấy Từ Phóng Tình trở về cũng không nói gì, chỉ thúc giục Tiêu Ái Nguyệt, "Con đi rửa tay trước đi, mẹ hâm nóng thức ăn."
Tiêu Ái Nguyệt không phản đối, cũng không giải thích Từ Phóng Tình đi đâu.
Cô tắm rửa xong rồi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Hiếu Nam, thấy gã đang video call với một cô bé, cô mới lên tiếng hỏi, "Bạn gái của em hả?"
Tiêu Hiếu Nam nâng điện thoại di động đến trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, gã cười xán lạn với cô gái trong video, "Đây là chị của tôi, đúng rồi, đây là nhà của chị ấy, ở trung tâm thành phố, lần sau sẽ mời cậu tới chơi."
Tiêu Ái Nguyệt kiềm nén cơn tức giận, cô nhếch miệng lộ ra nụ cười mỉa mai giống hệt Từ Phóng Tình, lãnh đạm nói, "Tiêu Hiếu Nam, em phải nhớ kỹ, đây là nhà của chị, không phải nhà của em."
Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ truyền vào lỗ tai của cô nữ sinh.
Cô bé có chút xấu hổ, ấp úng nói không đến hai câu rồi tranh thủ tắt máy.
Tiêu Hiếu Nam ném điện thoại qua một bên, ánh mắt đầy địch ý nhìn Tiêu Ái Nguyệt chằm chằm, giọng nói khàn khàn mang theo phẫn nộ, "Chị làm gì vậy?"
"Câu nói này nên để chị hỏi em mới đúng." Tiêu Ái Nguyệt uống một hớp rượu ướp lạnh, đó là loại rượu đỏ mà Từ Phóng Tình thích nhất, nhưng chị ấy đâu rồi? Đây là nhà của chị ấy mà, chị ấy đi đâu rồi? Cô nghĩ đến đây xong lại tự trách, tựa như bụi gai phá đất chui lên với tốc độ điên cuồng quấn lấy tứ chi của Tiêu Ái Nguyệt, cắm sâu vào tận xương tủy khiến người ta cảm thấy bất lực, "Tiêu Hiếu Nam, em nói bạn cùng phòng của em ăn ở mất vệ sinh nên chị mới cho em mượn nhà ở tạm, chị có nói cho em hồi nào? Mẹ như vậy coi như xong, em là em trai của chị, ngay cả em cũng hại chị?"
"Em hại chị cái gì chứ?" Khuôn mặt trẻ trai của Tiêu Hiếu Nam hồng nhuận, gã là con trai độc nhất của nhà họ Tiêu, từ một huyện nghèo khó đi vào thành phố lớn chưa đến một năm đã khiến Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy lạ lẫm.
Gã đứng lên, khoa tay múa chân muốn giải thích gì đó, nhưng câu vừa nói ra lại hướng về phòng bếp mà hô, "Mẹ, chị nói chúng ta hại chị ấy, mẹ ra ngoài phân xử đi."
Thời điểm mẹ Tiêu nấu cơm đều không thích đóng cửa nên khói dầu tràn ngập trong phòng khách.
Nếu có Từ Phóng Tình ở đây, chị ấy nhất định sẽ rất chán ghét.
Tiêu Ái Nguyệt nghĩ như vậy, song cô lại chẳng hề nói một câu, hai chân bắt tréo nhìn mẹ Tiêu chạy như bay đến, trong ánh mắt tràn ngập sự bất thiện.
"Mẹ hại con cái gì?" Mẹ Tiêu thân mật ngồi bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt, một tay nắm chặt tay cô, ánh mắt có chút oán niệm, "Tiểu Nguyệt, mẹ và Tiểu Nam là người nhà của con, bây giờ con bị tình cảm che mắt, nếu nó sinh con rồi cùng con của nó ăn hiếp con thì phải làm sao? Con nhìn cậu ba của con đi, ngày xưa không nghe ai khuyên bảo mà cứ nhất định phải cưới một quả phụ? Kết quả thì sao? Cuối cùng cậu ta bị quả phụ và con của cô ta chiếm lấy gia sản, hơn sáu mươi tuổi còn phải nhờ cậu hai của con hỗ trợ tìm việc làm."
"Con làm gì có gia sản?" Trước mặt mẹ, Tiêu Ái Nguyệt không có thái độ cứng rắn với em trai nữa, cô quật cường nhìn bà, cười khổ nói, "Tất cả đều là của Tình Tình.
Mẹ, con gái của mẹ vốn chẳng có gì cả, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với hai người vậy? Tại sao lại muốn tính toán với Tình Tình?"
"Cái gì mà tính toán?" Mẹ Tiêu hơi biến sắc, nổi giận nói, "Nói khó nghe như vậy, tóm lại là mẹ mặc kệ, muốn sinh con thì nhất định phải là máu mủ của nhà họ Tiêu chúng ta, hoặc là sinh con của em trai con, hoặc là chính con sinh."
"Chị, em cảm thấy mẹ nói rất có đạo lý." Có Mẹ Tiêu làm hậu thuẫn, Tiêu Hiếu Nam nhàn nhạt cười, không quên nói thêm vào, "Bây giờ chị còn trẻ nên chị Tình Tình mới thích chị, chờ đến lúc chị già đi, chị ấy không thích nữa thì biết làm sao? Chị cũng nói tất cả đều là gia sản của chị ấy, nếu chị ấy không cần chị nữa thì chị cũng chẳng còn gì nữa."
Tiêu Ái Nguyệt vừa tức vừa giận, không ngờ Tiêu Hiếu Nam lại trở nên như thế, cô chỉ vào mũi của gã mắng, "Tiêu Hiếu Nam, chị nuôi em lên đại học là để em trở thành kẻ tham tài như thế sao?"
Mẹ Tiêu vỗ vỗ vào cánh tay của con gái rồi trợn mắt mắng lại, "Nó cũng vì muốn tốt cho con! Làm người không thể vô lương tâm!"
Tiêu Ái Nguyệt tức giận đến giậm chân, cô biết rất rõ bản thân ngậm bồ hòn nhưng không thể nhả ra, chỉ có thể bất đắc dĩ nói, "Con vốn không cần hai người đối xử tốt với con! Con sống rất tốt, hai người đừng có khoa tay múa chân như thế có được không? Các người không có tư cách."
"Mẹ có, bởi vì mẹ là mẹ của con!" Mẹ Tiêu nhìn cô chằm chằm.
"Được thôi, mẹ thích quản thì cứ quản, con ở công ty đã suy nghĩ thông suốt rồi." Tiêu Ái Nguyệt không phản bác được, bi ai trong lòng ngày một lớn hơn, trói buộc khiến cô ngạt thở.
Cô không tìm ra cơ hội phản kích bèn mở túi xách, lấy ra một chồng hợp đồng rồi dứt khoát ném đến trước mặt của Tiêu Hiếu Nam, sau đó chỉ vào mấy dòng chữ trước mặt cho gã nhìn, "Để con nói cho hai người biết, con đang chuẩn bị đi công chứng tài sản, nhà này là do Tình Tình dùng tên của con để mua, tiền cũng không phải của con, cái gì cũng là của chị ấy hết.
Công ty cũng là của chị ấy, con chỉ lãnh lương hằng năm, một năm được ba trăm tệ.
Mỗi năm con sẽ cho mẹ một trăm tệ để phụng dưỡng, được không? Tiểu Nam muốn nhà, được thôi, con sẽ mua cho nó bằng chính đồng tiền do con tự kiếm, căn nhà đó là của Tình Tình mua.
Nếu hai người đã không xem chị ấy như người một nhà, vậy thì tính toán cho rõ ràng một chút."
Gì mà công chứng tài sản? Tiêu Hiếu Nam là sinh viên, chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, sắc mặt gã lúc này trở nên âm tình bất định, cơ thể không dám nhúc nhích, chỉ lên tiếng nhắc nhở, "Chị, chẳng phải hai chị đã đăng ký kết hôn rồi sao?"
"Em đi hỏi giáo sư của em đi, giấy tờ đó ở Trung Quốc có hợp pháp không?" Tiêu Ái Nguyệt không tỏ ra dữ dằn như trong tưởng tượng, cô bình thản nhìn Tiêu Hiếu Nam, thấy gã kinh ngạc nhìn lại mình, cô xem thường nói, "Mẹ cũng không cần phải lo lắng, chẳng có ai chiếm được lợi của con gái mẹ đâu, việc nào ra việc nấy, chúng ta luôn tính toán rất rõ ràng."
Lần này là đến thật, thân thể của Tiêu Hiếu Nam tê dại một lúc rồi bất an uốn éo, suy tính mấy giây, "Chị nên suy nghĩ cho kỹ càng."
Mẹ Tiêu tựa như một con chim bằng đá bị đông cứng ở đó, bà hoàn toàn mê mang, mặc dù biết rõ ý của Tiêu Ái Nguyệt nhưng bà lại cảm giác như có gì đó đè nén khiến bà hít thở không thông.
Bà nhìn con gái chòng chọc, ánh mắt tràn ngập thất vọng, "Tiểu Nguyệt, nếu kết hôn không hợp pháp thì ai có thể bảo vệ cho con? Con gái à, mẹ không cần tiền của nó, con về nhà với mẹ rồi tìm ai đó cưới đi.
Từ Phóng Tình là phụ nữ, ngay cả sự bảo vệ cơ bản nhất cũng không cho con được, nó còn muốn tự mình sinh con, vậy thì tương lai của con phải làm sao?!" Nói xong rồi lập tức khóc sụt sùi.
Mặt Tiêu Ái Nguyệt không có biểu tình, đồng tử càng ngày càng ướt át bỗng co rút lại, "Mẹ, đây là con đường mà con đã tự chọn, đời này cứ như vậy đi, trong thẻ của con còn chút tiền, mẹ cầm đi đi."
Lời vừa nói ra, mẹ Tiêu tức khắc nhảy dựng lên, Tiêu Hiếu Nam cũng nhíu mày theo, "Chị, ý chị là mẹ và em muốn tiền của chị?"
Tiêu Ái Nguyệt sâu kín nhìn gã, ánh mắt thâm thúy không nhìn ra cảm xúc.
Cô vô cảm mỉm cười để mẹ Tiêu an lòng mấy giây, sau đó lại thừa thắng xông lên như tiên nữ tung hoa ném thêm một phần hợp đồng khác vào người của Tiêu Hiếu Nam, "Bảo hiểm của chị, nhà họ Tiêu đã cho chị một cái mạng, chị đã nghĩ kỹ và làm xong rồi, chờ đến khi chị chết đi sẽ có một khoản tiền trả lại cho hai người."
Không muốn đợi hai mẹ con nhà họ Tiêu trả lời, nước mắt cô đột nhiên tuôn ra, thuận theo gương mặt nhỏ làm ướt đẫm mu bàn tay.
Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên đứng dậy, đưa lưng về phía hai người họ, giọng nói run rẩy, "Trong vòng hai tiếng phải dọn ra ngoài.
Tiêu Hiếu Nam, trả nhà lại đi, nhớ quét dọn vệ sinh sạch sẽ.
Sang năm, nếu có căn nhà nhỏ nào đó rao bán, em muốn ở lại Thượng Hải cũng đừng gọi tên Từ Phóng Tình, chị ấy và người nhà họ Tiêu không có quan hệ gì, chị ấy chỉ là người của chị thôi."
Không khí trong phòng rất ngột ngạt, mẹ Tiêu liếc nhìn Tiêu Ái Nguyệt đang khóc đến thương tâm, bà nhìn một lúc cũng thấy đau lòng, nhiều lần muốn nói lại thôi, cũng không biết nên nói gì.
Tiêu Ái Nguyệt lau nước mắt rồi đi ra ngoài cửa, cử chỉ rất quả quyết, hoàn toàn không còn mềm lòng quay đầu như lúc trước.
Thật sự là Tiêu Ái Nguyệt bị chọc tức đến run người, giữa trái tim có chút tê liệt hệt như sắp bị bệnh tim cần vào bệnh viện trị liệu, nhưng cô không có bệnh, sàn nhà cũng bị rung động dưới gót giày cao gót.
Giờ phút này, đèn trong thang máy quá sáng khiến mắt khô khốc khó chịu, cô thoáng ngẩng đầu nhìn bóng người phụ nữ quen thuộc đầy xa lạ trong gương bên vách thang máy, đối phương cũng nhìn lại cô, nỗi chua xót tràn ngập không gian hẹp như đang ép cô vào tuyệt cảnh, không còn đường thối lui.
Từ Phóng Tình gặp Giang Lâm Lâm ngày tại sảnh khách sạn.
Tiêu Ái Nguyệt tới sau, cô đẩy cửa đi vào, vừa liếc mắt thì lập tức thấy được bóng người của Từ Phóng Tình.
Nghe có người tiến đến, Từ Phóng Tình chậm rãi quay đầu, lộ ra cần cổ trắng như bạch ngọc.
Toàn thân của người phụ nữ thành thục toát ra tư thái lạnh lùng xa cách dặm ngàn.
Chị ấy nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Tiêu Ái Nguyệt thì khẽ giật mình, sau đó quay đầu nhoẻn miệng cười, thoáng chốc như đang suy tư cái gì đò nhưng rất nhanh đã dời ánh mắt lên mặt của Giang Lâm Lâm, "Em ấy bị cô dọa khóc đấy."
Phương thức cáo biệt này có chút đặc biệt, Tiêu Ái Nguyệt kém chút bị chọc cười.
Lúc đầu, Giang Lâm Lâm chưa để ý đến việc Tiêu Ái Nguyệt đã từng khóc, sau khi được Từ Phóng Tình nhắc nhở, cô mới tập trung nhìn lớp trang điểm bị trôi rồi thông minh tránh nặng tìm nhẹ nói, "Tôi thật sự bị oan, tổng giám đốc Từ không bảo vệ được vợ, sao lại còn đổ tội lên đầu tôi?"
Từ Phóng Tình nhíu mày, khóe môi nổi lên tự tin, cô quay đầu lại nhìn vợ mình chăm chú như có điều suy nghĩ, sau đó duỗi cánh tay thon dài ôm lấy Tiêu Ái Nguyệt, mặt mày tươi vui xán lạn khiến người ta không dời được mắt, "Lại đây, để tôi che chở cho em."
Tiêu Ái Nguyệt mờ mịt ngẩng đầu nhìn Từ Phóng Tình đang kiêu căng bất khuất, lớp ngụy trang kiên cường lập tức sụp đổ mất.
Lúc nãy ở công ty, thái độ của chị ấy đối với mình rất lạnh lùng, bây giờ lại trở thành quan tâm, rõ ràng chị ấy đã biết hết mọi việc.
Tiêu Ái Nguyệt cắn môi ngồi xuống bên cạnh người nọ, còn chưa lên tiếng thì Từ Phóng Tình đã nhẹ nhàng vuốt v e đầu của cô rồi mỉm cười tựa như đang an ủi và ban thưởng, "You are my good girl.".
Danh Sách Chương: