216: Quá Mang Thù
Đấu tranh với Giang Lâm Lâm kỳ thật cũng không có phần thắng.
Bắc Kinh là địa bàn của Giang Lâm Lâm, Tiêu Ái Nguyệt cùng Quý Văn Việt tới đây, không thể nghi ngờ là tự chui đầu vào lưới.
Kỳ thật chỉ cần liếc sơ qua đã biết được dự định của Từ Phóng Tình, để Quý Văn Việt mang theo An Cửu Cửu là muốn an bài một tấm bùa hộ mệnh, nhưng Quý Văn Việt không đồng ý, cô không có tình cảm với An Cửu Cửu nên tự nhiên cũng không muốn nợ ân tình.
Sau khi đuổi An Cửu Cửu đi, địa vị của họ trong nháy mắt rơi vào thế yếu.
Tiêu Ái Nguyệt không có vốn liếng gì để phàn nàn, Quý Văn Việt có thể đi cùng đã là trợ giúp lớn nhất rồi, xét về điểm này, cô xem như đã thiếu Quý Văn Việt một ân tình.
Quyên góp là chuyện lớn, Giang Lâm Lâm không phải không biết điều này, cô luôn cho người theo dõi mọi nhất cử nhất động của Từ Phóng Tình nên sau khi Tiêu Ái Nguyệt và Quý Văn Việt vừa tới Bắc Kinh một giây, thuộc hạ của Giang Lâm Lâm đã lập tức ra tay.
Quý Văn Việt vừa cúi người vào xe, còn chưa kịp đóng cửa liền nghe thấy có người sau lưng, cô nhìn lại thì trông thấy một chiếc Mercedes đang mở rộng cửa, gương mặt quen thuộc của Tần Thất Tuyệt xuất hiện trước mặt cô.
Tiêu Ái Nguyệt đã ngồi vào trong xe, cô giương mắt nhìn ra ngoài, thấy Tần Thất Tuyệt, biểu cảm lập tức thay đổi, "Đổng sự Tần tìm chúng tôi có việc gì sao?"
"Tôi tìm Tổng giám đốc Quý." Đôi chân thon dài mê người của Tần Thất Tuyệt từng bước đi tới rồi đứng ở trước mặt Quý Văn Việt, "Tôi có việc tìm em."
Không, không thể lấy chữ gian thương để hình dung cách làm người của Tần Thất Tuyệt.
Tiêu Ái Nguyệt không tin chị ta đến để giúp mình, Quý Văn Việt ngược lại bất động thanh sắc hàn huyên vài câu với người kia.
Tiêu Ái Nguyệt ngồi ở trong xe không nghe được các cô đối thoại, cô chỉ cảm thấy Tần Thất Tuyệt rất âm hiểm, không chừng là đến đây để châm ngòi ly gián.
Một hồi lâu, hai người bên ngoài mới trò chuyện xong, Quý Văn Việt mở cửa xe ngồi bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt, Tần Thất Tuyệt ở ngoài xe giống như cười mà không phải cười, "Tổng giám đốc Quý tự giải quyết cho tốt nhé."
Bên này, Tiêu Ái Nguyệt như đang ở trong nước sôi lửa bỏng không cách nào thoát ly, bên kia Thượng Hải, Từ Phóng Tình cũng nhận không ít khiêu chiến.
"Tiêu thị" là món quà của cô tặng cho Tiêu Ái Nguyệt, đó chính là sở hữu của Tiêu Ái Nguyệt nên cô không có ý định tham dự vào, cũng không muốn tiếp nhận, nhưng em ấy lại rất lo sợ sẽ phá hư tâm huyết của cô.
Tiêu Ái Nguyệt là người có trách nhiệm, Từ Phóng Tình hiểu rõ điều này, đồng thời cũng rất tin dùng.
Nghe được tin Quý Văn Việt và Tiêu Ái Nguyệt đã đến Bắc Kinh, còn biết được họ sẽ gặp Giang Lâm Lâm vào buổi chiều, Từ Phóng Tình cố ý gọi điện báo cho thương nhân đang hợp tác tại Bắc Kinh rằng tổng giám đốc Tiêu sẽ đích thân đến đàm phán, còn hẹn họ khoảng bốn giờ liên lạc với Tiêu Ái Nguyệt.
Những chuyện nên an bài, Từ Phóng Tình đều đã an bài thoả đáng, không phải là cô không tin vào thủ đoạn giao tiếp của Quý Văn Việt, chỉ là cô không tín nhiệm Giang Lâm Lâm.
Chuyện ở Bắc Kinh đã sắp xếp xong xuôi, thiêu thân bên Thượng Hải cũng đã sớm bắt đầu.
Sau khi Từ Phóng Tình từ Mỹ trở về, cô liền cảm giác được có người theo dõi mình, vệ sĩ của cô vẫn chưa từng xuất hiện là vì cô đã giao cho cô ta vài nhiệm vụ khác.
Lúc Tiểu Trương đến mang theo một lá thư, bên trong có rất nhiều ảnh chụp, Từ Phóng Tình cầm ảnh trong tay nghiên cứu một hồi, bỗng nhiên cười, "Trần Vãn Thăng?"
Trần Vãn Thăng không thể ngồi im khi bị cô chỉnh thành như vậy, cô ta bị cảnh sát khống chế cũng không có nghĩa là sẽ không có năng lực khống chế người khác.
Trần Vãn Thăng đã an bài người theo dõi Từ Phóng Tình từ rất lâu, nhưng lại chậm chạp không ra tay.
Tiểu Trương không rõ tại sao, cô đã sớm chuẩn bị đấu tay đôi với họ, Từ Phóng Tình hiểu rõ mới lên tiếng, "Cô có thể tra được tin tức là vì cô ta cố ý để lộ ra, cô ta đang buộc tôi phải ra gặp mặt."
Nhưng có đi hay không lại là vấn đề khác, Từ Phóng Tình đã không sợ hãi trong suốt một khoảng thời gian rất dài, nhưng hiện tại cô không khỏi có chút khẩn trương, không phải sợ hãi mà là căng thẳng.
Cô thở dài một cái thật sâu, có chút hận bản thân nhút nhát, cô đứng sát cửa sổ hồi lâu, cuối cùng sâu kín nói câu, "Tôi sẽ gặp cô ta."
Nếu nói Giang Lâm Lâm là kẻ điên thì Trần Vãn Thăng chính là bà trùm ở bệnh viện tâm thần, đáng hận ở chỗ là không thể khinh thường năng lực của cô ta.
Từ Phóng Tình đơn thương độc mã tới nhà của Trần gia, sau khi Trần Vãn Thăng vào tù, người hầu ở nhà họ Trần cũng không hề giảm bớt, cỏ trong sân được chăm rất chỉnh chu giống như chưa bao giờ bị chuyện vặt ở ngoài ảnh hưởng đến.
Gần ba tháng trôi qua, bụng của Trần Vãn Thăng không nhô cao thêm được chút nào, thoạt nhìn không giống người đang mang thai, cô ta còn uống rượu, uống trà đậm.
Từ Phóng Tình thản nhiên ngồi đối diện người kia, mặt lộ vẻ lãnh đạm, "Cô muốn gặp tôi sao?"
Người phụ nữ với vẻ ngoài dịu dàng khẽ híp mắt lại, khí chất tà ác tản ra khắp cơ thể, cô bưng một cái ly đế cao, chất lỏng màu vàng hơi loãng, vừa đi vừa lắc lư cơ thể làm lộ ra đường cong hững hờ, "Tôi ở trong tù vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc là ai muốn dồn tôi vào chỗ chết, về sau tra được thì ra chính là cô, cô đoán tôi lúc ấy nghĩ thế nào?"
"Cô nghĩ bản thân đã sống lâu như vậy mà vẫn chẳng có ai đau lòng hay quan tâm, có phải cảm thấy rất buồn?" Tuy đã vào hạ nhưng miệng lưỡi của Từ Phóng Tình vẫn ác độc như thuở nào, "Tôi không quan tâm cô nghĩ như thế nào, tôi không cần thiết phải quan tâm một ả điên đang lên cơn, tôi chỉ muốn biết cô làm gì để đối phó với tôi thôi?"
"Tôi chỉ chờ đợi thôi." Trần Vãn Thăng bị Từ Phóng Tình nói đến khó chịu, nhưng càng cảm thấy buồn cười, "Chuyện hát hò náo động lần trước của Tiêu Ái Nguyệt không phải là cô dạy hay sao? Loại người như cô luôn khiến toàn thế giới coi thường, cơ mà cô cũng có bản lĩnh đấy, chuyện gì cũng có thể vu oan cho tôi, trả đũa để trèo lên cành cao sao? Toan tính của cô đánh cũng vang thật, cô không sợ ngã xuống sẽ thịt nát xương tan sao?"
Từ Phóng Tình không phải đến đây để bàn chuyện nhà với Trần Vãn Thăng, cô biết lúc bản thân đang đứng mũi chịu sào đã bị người ta theo dõi, hoặc chính Trần Vãn Thăng đã ghi âm lại, song Từ Phóng Tình không ngốc đến mức bị người ta thu thập được chứng cứ, cô chỉ có thể nói gần nói xa, "Nếu bản thân cô không dơ bẩn thì làm sao người khác có thể vu oan cho cô?"
Lúc Từ Phóng Tình đụng mặt Trần Vãn Thăng lần đầu là ở nước ngoài, vào thời điểm cô vừa lên cấp ba.
Hai người đã sớm gặp nhau nhưng Quý Văn Việt lại không biết điều đó.
Cái lần Từ Phóng Tình kẹt vòng quay vốn, Quý Văn Việt đã giới thiệu Trần Vãn Thăng cho cô quen, ngày đó cô đã giả vờ không quen biết người kia, bây giờ nhớ lại khiến Trần Vãn Thăng cảm thấy buồn cười, "Mặc dù cô là do một tay lão Khang dạy dỗ, nhưng cô không rộng rãi như chị ta."
Nhắc đến Khang Thụy Lệ, ánh mắt bình tĩnh của Từ Phóng Tình rốt cục cũng có gợn sóng, "Nếu cho tôi một cơ hội nữa, tôi vẫn sẽ làm như vậy, tôi là vì dân trừ hại, không hề cảm thấy hối hận."
Nói đến nơi đây, Trần Vãn Thăng chậm rãi quay đầu nhìn người nọ, sắc mặt cuối cùng đã có chút tức giận, "Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô (*), vì muốn chơi lại tôi mà cô đã hy sinh bao nhiêu người? Tồn tại của tôi ảnh hưởng đến cô đến vậy sao? Từ Phóng Tình, cô ở Thượng Hải đã nhiều năm, nếu tôi muốn chỉnh cô thì không biết cô đã chết biết bao nhiêu lần rồi.
Tôi nhân từ với cô nhưng cô lại hết lần này đến lần khác đuổi tận giết tuyệt.
Tuy hiện tại tôi như hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, nhưng Trần Vãn Thăng tôi muốn đè lại cô dễ như trở bàn tay."
(*) Nhất tướng công thành vạn cốt khô: Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.
Nghe người kia nói như vậy, Từ Phóng Tình liền biết không có ai giám thị cuộc trò chuyện này, nếu không thì Trần Vãn Thăng sẽ không lộ ra đuôi cáo nhanh đến thế.
Cô ta tiên lễ hậu binh muốn Từ Phóng Tình hiểu lầm và bồi thường nhưng cô đương nhiên sẽ không làm như vậy.
Hôm nay cô đến đây là để xem rốt cuộc Trần Vãn Thăng muốn làm gì, bây giờ nghe cô ta kể xong, Từ Phóng Tình đã lập tức hiểu rõ là cô ta muốn người đệm lưng, mặc kệ là người sống hay kẻ chết.
Dù có mọc cánh cũng khó thoát được ánh mắt của Từ Phóng Tình, cô nở một nụ cười xán lạn, không chút nào chịu nhượng bộ khi đối đầu với cặp mắt lạnh lùng của Trần Vãn Thăng, "Tôi đã có lòng tốt khuyên cô về hưu, cô quên rồi sao, dì Trần?"
Một câu cuối cùng đè chết cọng rơm cuối cùng của con lạc đà, Trần Vãn Thăng bỗng nhiên nhảy dựng lên, thân thể nghiêng về phía trước bóp lấy cổ của Từ Phóng Tình, triệt để phơi bày ra bộ mặt thật sự của mình, trong tròng mắt nồng đậm hận ý, khinh thường nói, "Cô đúng là đồ thù dai, Tiểu Từ, tiếc là lão Khang không thuần phục cô thành công, nếu không có lẽ cô sẽ càng trở nên thú vị, cô nên cảm ơn chị ta."
Dường như khí tức đã làm tổn thương đến bụng của Trần Vãn Thăng, phụ nữ lớn tuổi mang thai vốn không dễ, cô chậm rãi buông cơ thể của Từ Phóng Tình ra rồi ngồi xuống sờ lấy bụng mình, trên mặt không có tình thương của mẹ hiền mà lộ ra vẻ phiền chán khó hiểu.
Từ Phóng Tình thấy rõ điểm này và cũng không có ý định tiếp tục tranh luận, cô ngưng trọng đẩy ghế ra, đứng lên nói, "Việc nào ra việc nấy, đừng liên lụy đến Tiêu Ái Nguyệt, đó là ranh giới cuối cùng của tôi, còn những chuyện khác, tôi sẽ phụng bồi."
Trần Vãn Thăng không có điểm yếu, "Một con oắt từ trong hốc núi bay ra biến thành Phượng Hoàng đâu cần tôi nhớ thương, tự nhiên sẽ có người thay tôi trừng trị cô ta thôi.
Cô có thể giúp cô ta từ lông vũ biến thành Phượng Hoàng thì cũng sẽ có người cởi xuống được bộ lông gà kia để khôi phục nguyên hình thôi, cô quá ngây thơ rồi."
Vừa mới dứt lời, Từ Phóng Tình chưa kịp trả lời thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ dồn dập.
Trần Vãn Thăng quay đầu nhìn lại, hóa ra là quản gia của cô nên không khỏi quát lớn, "Chuyện gì?"
"Bà Khang ở dưới lầu yêu cầu gặp chị."
"Ha ha" Trần Vãn Thăng nhếch miệng mỉa mai, "Đúng là si tình, cô chân trước vừa đến, chị ta chân sau đã lập tức chạy tới, xem ra muốn chỉnh cô cũng cần phải đối phó với người kia."
Tâm tình của Từ Phóng Tình hoàn toàn khác biệt, cô ưu nhã bước chân rời khỏi nhà họ Trần, tại cửa ra vào quả thật trông thấy xe của Khang Thụy Lệ.
Từ Phóng Tình ngồi vào trong xe của mình, thắt chặt dây an toàn, sau đó khởi động xe đi khỏi đó.
Xe của cô vừa đi được mười mấy phút, nhìn trong kính chiếu hậu mấy lần liền phát hiện Khang Thụy Lệ vẫn còn theo sau.
Biệt thự của Trần Vãn Thăng vốn ở vùng ngoại thành nên đường rất ít xe, Từ Phóng Tình tìm một bóng cây để dừng đợi xe của Khang Thụy Lệ chậm rãi lái tới, trong xe chỉ có một mình bà ta.
Khang Thụy Lệ đẩy cửa xe ra liền nhìn thấy Từ Phóng Tình đã xuống xe và đang đứng đợi ở ven đường, bà lập tức đi qua chửi bới một trận, "Con muốn chết sao, toàn thành phố đều đang ngó chừng Trần Vãn Thăng, con chạy đến mũi đao li3m máu là đang muốn tìm cái chết sao?"
"Tại sao lại phái người giám thị tôi?" Từ Phóng Tình tỉnh táo ngoài dự liệu, đốt ngón tay cô trắng bệch như đã dùng rất nhiều sức để trấn định bản thân, "Chúng ta đã ký hợp đồng, giữa tôi và bà không còn tồn tại quan hệ nuôi dưỡng gì nữa.
Bà chủ Khang, nếu không phải tại bà, tôi đã không phải như hôm nay."
Đã lâu không nghe Từ Phóng Tình trách cứ mình như vậy, vẻ mặt của Khang Thụy Lệ có chút phức tạp, bà nghiêng mặt qua một bên rồi ngẩng đầu, cao ngạo nói, "Con quá mang thù rồi."
Từ Phóng Tình lộ vẻ quái dị, cô trầm mặc hồi lâu rồi quay mặt về xe của mình, hiển nhiên không muốn nhìn Khang Thụy Lệ.
Hai vai cô đang run rẩy, hai tay vòng lại ôm lấy thân mình, đầu tựa vào mui xe.
Khang Thụy Lệ đã nhìn ra đối phương khác lạ, muốn đi lên xem xét liền bị cô nhanh chóng né tránh.
Nhưng có một sự thật đã lộ ra [email protected] trụi trước mặt hai người
Cô đang khóc, Từ Phóng Tình đang khóc, không biết tại sao lại khóc, có lẽ do phải chịu áp lực quá lâu, có lẽ đã bị Trần Vãn Thăng k1ch thích, cũng có thể là do cô thật sự mệt mỏi.
Bao lâu rồi không thấy Từ Phóng Tình khóc, chắc cỡ vài chục năm.
Trái tim Khang Thụy Lệ chìm xuống, mờ mịt hỏi, "Tại sao con khóc?"
Không ai trả lời, dưới cây đại thụ xanh biếc, Từ Phóng Tình đang tùy hứng phát ti3t, cô cự tuyệt giao tiếp với Khang Thụy Lệ, cự tuyệt Khang Thụy Lệ vươn bàn tay ra đỡ lấy mình, tuy không nói nhưng cô đang âm thầm cự tuyệt.
Khang Thụy Lệ không biết phải làm sao, bà cảm thấy Từ Phóng Tình không phải là kiểu người mềm yếu, mặc dù hai người đối chọi gay gắt, bà cũng chưa từng thấy cô khóc, nhưng hôm nay tại sao lại khóc? Chẳng lẽ là bởi vì Trần Vãn Thăng?, "Là cô ta..."
"Alo." Người khác không cho bà nhiều thời gian để suy nghĩ như vậy, điện thoại của Từ Phóng Tình vang lên, Khang Thụy Lệ nhìn cô hạ cảm xúc, không chút nghĩ ngợi kẹp điện thoại bên tai, giọng mũi nghẹn ngào vài câu, "Tiêu Ái Nguyệt, ùm, là tôi thông báo, em giải quyết chuyện bên đó xong hết chưa?"
Không biết bên kia nói gì, Từ Phóng Tình cũng không tắt điện thoại, qua mấy phút mới nghe Từ Phóng Tình trả lời, cô tức giận khàn khàn mắng chửi, "Em nghe lầm rồi, ai khóc? Tôi là kiểu người sẽ khóc sao? Tiêu Ái Nguyệt, chỉ có người vô dụng mới khóc, em làm xong việc rồi thì cút về đây cho tôi, đồ ăn cho mèo hết sạch rồi, làm sao tôi biết mua cái nào, tôi cũng không phải kiểu con sen của mèo như em đâu."
Sau khi cô nói xong liền cúp điện thoại rồi mở cửa xe chui vào, nửa ánh mắt cũng chẳng muốn bố thí cho Khang Thụy Lệ..
Buổi chiều của ngày thứ tư, Tiêu Ái Nguyệt mới trở lại Thượng Hải, Từ Phóng Tình không đến sân bay đón cô, Quý Văn Việt đã tự lái xe tới, Bì Lợi cũng đến nhưng chưa nói gì nhiều đã vội vàng rời khỏi sân bay.
Bì Lợi lại đổi bạn trai là huấn luyện viên thể hình, ngoại hình rất đẹp, cơ bắp cuồn cuộn, miệng rất hay cười, nhỏ tuổi hơn Bì Lợi, lúc gã phất tay đều khiến cho người ta có cảm giác tỏa nắng, gã có chút xấu hổ nói với Tiêu Ái Nguyệt, "Tổng giám đốc Tiêu, hôm nay Aly không khỏe nên mới để tôi đến thay, chị đừng nóng giận nhé."
Bì Lợi ngồi ở vị trí kế bên tài xế sờ cánh tay cơ bắp của gã, dịu dàng, ân ái nói, "A Lực đừng để ý tới chị ấy, tâm tình của tổng giám đốc Tiêu ngày nào cũng không tốt."
Tiêu Ái Nguyệt không thèm giải thích, cô nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra sự ngưng trọng, khó trách A Lực lại bị ánh mắt của cô kích động đến vậy.
Đến chung cư, Bì Lợi không xuống xe mà chỉ vung tay nói với Tiêu Ái Nguyệt, "Tạm biệt tổng giám đốc Tiêu."
Tay kéo vali của Tiêu Ái Nguyệt khựng lại một chút, cô chậm rãi quay đầu, vô cảm nói, "Một tiếng nữa tổ chức họp, đừng có lấy việc công làm việc tư để đi ra ngoài hẹn hò."
Nụ cười xán lạn trên mặt Bì Lợi bỗng nhiên cứng đờ, Tiêu Ái Nguyệt vừa đi khỏi thì bạn trai của cô mới nhẹ nhàng thở phải, phỉ nhổ nói, "Aly, hôm qua chị còn nói tổng giám đốc Tiêu hòa ái, dễ gần, bây giờ đâu mất rồi."
Bì Lợi cũng cảm thấy nghi hoặc, lần này từ Bắc Kinh trở về, trên người Tiêu Ái Nguyệt mang theo khí chất mạnh mẽ khó tưởng, vẻ hờ hững giống như người về từ cõi chết?
Cam Ninh Ninh dùng một tay chống cằm quan sát bệnh tình của Từ Phóng Tình, mặt của chị ấy đã bớt đỏ hơn nhưng vẫn còn ch ảy nước mũi. Cô lấy nhiệt kế trong miệng đối phương ra nhìn một chút rồi nói, "Không ổn rồi, lát nữa ăn thêm gì rồi uống thuốc."
Bệnh tới như núi sập, bệnh của Từ Phóng Tình đã kéo dài suốt ba ngày. Đêm đó, Cam Ninh Ninh bị tiếng mèo đánh thức, cô lập tức mở to mắt chạy xuống giường lần theo âm thanh đến phòng khách, suýt chút bị Từ Phóng Tình hù chết.
Cô còn nhớ rõ đêm đó, trong phòng khách không có bật đèn, chỉ có ánh sao ngoài cửa sổ sáng lấp lóe, đối diện là phố thị phồn hoa, ngựa xe như nước, Từ Phóng Tình ngồi cô đơn trên sofa xem phim, phong thái không còn yểu điệu như ngày thường nữa mà chính là bóng đen mang đến cho người ta cảm giác cô độc.
Ngốc Nguyệt và Mặt Trời đang chơi trên đùi Từ Phóng Tình, đêm đã khuya nhưng tinh thần của chúng rất phấn chấn, song biểu cảm của Từ Phóng có gì đó không ổn, cô mặc rất ít quần áo, có lẽ đã thiếp đi trong lúc đang xem phim. Điều hòa trong phòng mở hai mươi lăm độ, thời điểm Cam Ninh Ninh đưa tay sờ lên người cô thì phát hiện nhiệt độ lạ đến dọa người.
Rạng sáng bốn giờ, Cam Ninh Ninh gọi điện thoại kêu xe cứu thương đến cứu Từ Phóng Tình.
Tính đến nay, bệnh cảm của Từ Phóng Tình vẫn chưa khỏi hẳn, Cam Ninh Ninh đã nhiều lần xuống lầu mua điểm tâm, lần nào cô cũng cảm thấy có ai đó theo dõi mình, ngoài sự kỳ quái ra chính là nỗi sợ hãi, thế là cô gọi điện thoại cho Tiêu Ái Nguyệt kể hết tình huống bên này.
Tiêu Ái Nguyệt về đến nhà lập tức ngửi được mùi gừng nồng nặc trong phòng khách thì có chút ngây người. Cô đẩy cửa phòng ngủ đi vào liền nhìn thấy Cam Ninh Ninh đang cho Từ Phóng Tình uống nước gừng.
Từ Phóng Tình nhắm mắt, biểu cảm không được tự nhiên, "Để qua một bên đi, chút nữa tôi sẽ uống."
Cam Ninh Ninh cười cười, "Tôi vừa mới nếm thử một chút, uống cũng ngon lắm. Chị Tình Tình, tôi để ở đây nha, chị nhớ uống đó."
Ánh đèn trong phòng ngủ mờ ảo, Cam Ninh Ninh là một cô gái tỉ mỉ, cô biết Từ Phóng Tình thích yên tĩnh, vừa buông bát liền đi chuẩn bị. Cô vừa xoay người nhìn thấy có ai đang đứng phía sau làm cô sợ đến suýt kêu gào. Tiêu Ái Nguyệt biết cô sẽ mất khống chế nên đã sớm chuẩn bị bịt miệng cô lại, tay để lên miệng ra hiệu cô ra ngoài.
Cam Ninh Ninh nhận lệnh gật đầu rồi nhón chân lên, lặng yên rời khỏi phòng.
Tiêu Ái Nguyệt ngồi xuống trên mép giường mấy giây lại cảm thấy bộ dạng bẩn thỉu trên người mình để Từ Phóng Tình nhìn thấy sẽ không tốt lắm. Cô uốn hai chân quỳ gối trên thảm, sau đó múc một muỗng gừng đưa đến miệng rồi cúi xuống hôn môi Từ Phóng Tình.
Bàn tay của Từ Phóng Tình đánh rất mãnh liệt, "Chát" một tiếng vang thật lớn đánh vào mặt của người nọ. Tiêu Ái Nguyệt chưa kịp thở liền kinh ngạc ôm mặt nhưng lại bị đối phương nhanh chóng tát luôn bên má còn lại.
Lần này, hai bên mặt đều có dấu bàn tay vô cùng đối xứng. Tiêu Ái Nguyệt bị đánh đến hồ đồ, gừng trong miệng cũng quên uống, chất lỏng màu vàng chảy ra chỗ khóe miệng, hiển nhiên biến cô trở thành một kẻ nhược trí.
Tiêu Ái Nguyệt buồn tủi sờ lấy mặt, kém chút khóc thét, "Trên TV đều diễn như thế mà."
Từ Phóng Tình thân tàn nhưng chí không tàn, cô cười lạnh nhìn chằm chằm mặt của đối phương, "Chỉ có thiếu nữ mới thích xem phim thần tượng. Tiêu Ái Nguyệt, tuổi của em đã bắt đầu lên hàng bốn rồi, nếu không bận gì thì mở kênh thể dục dưỡng sinh của mấy ông bà già để xem đi."
"Em vừa mới ba mươi tuổi thôi mà." Tiêu Ái Nguyệt nghe xong lời này, tức thời liền bĩu môi ra, nũng nịu nói, "Em cũng là thiếu nữ."
Từ Phóng Tình không nói, trong mắt lộ ra trào phúng khiến người ta động dung. Tiêu Ái Nguyệt kể xong cũng chột dạ, "Uầy, cùng lắm là thanh niên đi."
Không thể giải thích được vì sao mỗi lần cô nhìn thấy Từ Phóng Tình liền ngớ ngẩn, rõ ràng có nhiều chuyện muốn nói nhưng chị ấy vừa xuất hiện đã lập tức khiến Tiêu Ái Nguyệt đổi chủ đề thiếu dinh dưỡng.
Từ Phóng Tình cảm mạo thật sự nghiêm trọng, ngay cả hăng hái mắng chửi cũng không có, chỉ qua loa đuổi cô đi, "Tôi muốn đi ngủ, Tiêu Ái Nguyệt, em ra ngoài đi."
Được thôi, Tiêu Ái Nguyệt lót gối dưới đầu cho Từ Phóng Tình, sau đó vuốt lại chăn mền rồi giúp người kia tắt đèn, đang chuẩn bị quay người rời đi thì Từ Phóng Tình gọi lại, "Tiêu Ái Nguyệt."
"Hửm?."
"Lại đây."
Cô chầm chậm trở lại bên giường, Từ Phóng Tình hơi ngồi dậy, một tay kéo người kia vào trong ngực, giọng mũi mang theo sự tức giận nhưng lại không biết đang giận cái gì, "Tôi bị cảm một mình quá mệt rồi, muốn lây cho em, hừ, đừng nhúc nhích."
Tiêu Ái Nguyệt khẽ cười dung túng, "Được rồi, vậy chị ôm chặt hơn chút nữa."
Từ Phóng Tình ôm thân thể mềm mại rồi vuốt v3 phía sau lưng, giọng nói không quá lộ sự vui sướng, cô thở dài, "Tôi có thể hoạch định tốt mọi chuyện, nhưng tôi vẫn rất lo lắng. Tiêu Ái Nguyệt, tôi cũng muốn cùng em đến Bắc Kinh."
Đối với Tiêu Ái Nguyệt, có câu nói này đã đủ rồi, mặc kệ ở Bắc Kinh gian nan đến cỡ nào, Từ Phóng Tình sẽ luôn luôn biết đến, "Ngủ đi, Tình Tình, có em ở đây rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Hai người nói xong, Tiêu Ái Nguyệt đi vào phòng khách, nhìn thấy Cam Ninh Ninh đã bắt đầu bận rộn ở phòng bếp. Mấy ngày nay, Tiêu Ái Nguyệt không có ở nhà quả thực đã phiền em ấy chăm sóc cho Từ Phóng Tình. Tiêu Ái Nguyệt muốn vào phòng bếp nói câu cảm ơn, nhưng khi cô đi vào xem xét lại phát hiện Cam Ninh Ninh đang úp mặt vào trong tủ lạnh ăn cây kem dưa leo.
Quả thực không thể phản bác gì được!
Tiêu Ái Nguyệt bất lực phỉ nhổ rồi ngoan ngoãn thu thập hành lý chuẩn bị tắm rửa.
Tuy Cam Ninh Ninh ăn ngon, cô cũng rất đáng tin cậy. Lúc cô đang làm bánh gạo thì nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt đang ngồi trong phòng khách mở video hội nghị nên cô không dám quấy rầy, một mình đi vào phòng ngủ của Từ Phóng Tình.
Tiêu Ái Nguyệt thoáng nhìn Từ Phóng Tình rồi tranh thủ bàn giao ngắn gọn vài câu. Cam Ninh Ninh mở Tivi LCD ra, trong tay bưng một bát cơm trắng, "Đói chết đi được."
Từ Phóng Tình mặt ủ mày chau kẹp hai cây lạp xưởng hun khói rồi lại buông xuống, "Ừm."
Tiêu Ái Nguyệt nhìn mà đau lòng muốn chết, tranh gắp rau xanh bỏ vào chén người nọ rồi dỗ dành như trẻ con, "Tình Tình, chị ăn thêm đi, ăn cái này nè, ăn no lát nữa còn uống thuốc."
Từ Phóng Tình ăn một miếng nhỏ rồi lắc đầu, "Tôi hơi choáng."
Cam Ninh Ninh quay đầu nhìn cô một cái, miệng đang nhai cơm, nói năng không rõ, "Thật ra thì bệnh đã có chuyển biến tốt rồi. Chị Tình Tình, bây giờ chị không sốt, nước mũi cũng hết chảy rồi, sở dĩ cảm thấy choáng váng là do tác dụng của thuốc, thuốc tây nào cũng vậy hết."
Lời nói còn chưa dứt, điện thoại đột nhiên vang lên, hai người Từ - Cam vờ làm mắt điếc tai ngơ. Từ Phóng Tình cúi đầu gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, tẻ nhạt vô vị nhai mấy lần.
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy kỳ quái, sau khi nhận điện thoại "alo" một tiếng, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cam Ninh Ninh ngồi một bên châm chọc, "Là Khang Thụy Lệ đúng không?"
Khang Thụy Lệ gọi không chỉ một lần, hai người Từ - Cam đã tập mãi thành quen nên lựa chọn không tiếp, nhưng Tiêu Ái Nguyệt nhấc máy nghe Khang Thụy Lệ ra lệnh phải đưa máy cho Từ Phóng Tình nghe thì sắc mặt lập tức đen đi, "Dựa vào cái gì?"
Khang Thụy Lệ trả lời đương nhiên, thái độ rất hung ác, "Cô hỏi nó đi, điện thoại di động của nó luôn tắt máy, bộ là người chết sao?"
Tiêu Ái Nguyệt muốn nổi giận, song cánh tay lại bị người phía sau giữ chặt. Từ Phóng Tình hờ hững nhận điện thoại, cô nhướng mày, khóe miệng nổi lên nụ cười ý vị thâm trường, "Bà ích kỷ như vậy làm gì, lần sau khi tôi tổ chức tang lễ, nhất định sẽ mời bà. Tôi đã chuẩn bị kỹ rồi, chẳng phải cái gì bà cũng đều đã trải qua hết rồi sao? Tư vị 'người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh' chắc có lẽ là lần đầu tiên? Đừng làm bộ quan tâm tôi, tôi sẽ kiên trì, bà muốn biết chuyện gì? Tôi với em ấy thì sao? Nếu không thể hòa giải, tôi cũng sẽ không đột nhiên mất tích, bà hiểu rõ em ấy nên bà không cần phải hỏi tôi, em ấy sẽ cho bà đáp án."
Tiêu Ái Nguyệt nghe câu nào cũng không hiểu, không rõ đầu đuôi câu chuyện nên chẳng hiểu gì, đợi đến khi Từ Phóng Tình cúp điện thoại, cô mới buồn bực hỏi, "Tình Tình, chị nói gì đó?"
Từ Phóng Tình mơ hồ không rõ, càng nói càng khó hiểu, "Bạn già ôn chuyện."
Nói xong lại trở về phòng ngủ, Tiêu Ái Nguyệt hẹn với thương nhân bên kiến trúc gặp mặt vào buổi chiều, sau khi cơm nước xong xuôi, cô căn dặn Cam Ninh Ninh chăm sóc Từ Phóng Tình, sau đó liền ra cửa.
Trận chiến ở Bắc Kinh đúng là không dễ, Tiêu Ái Nguyệt vừa vội vàng lo chuyện ở Bắc Kinh, vừa đuổi theo công ty xây dựng để bàn hợp đồng. Cô đã ký hiệp nghị với người phụ trách bên viện mồ côi, trong vòng ba tháng phải hoàn thành yêu cầu đối với công trình của đối phương, Tiêu Ái Nguyệt không có thời gian nhiều, chuyện phải đang gấp thật sự mới có thể chú tâm làm.
Gã thương nhân bên kiến trúc có dáng người mập mạp và rất thích uống rượu, gã lôi kéo Tiêu Ái Nguyệt hàn huyên nửa ngày, uống đến say khướt mới chịu cam kết với cô. Tiêu Ái Nguyệt chỉ dịu dàng cười một tiếng, sau đó lạnh nhạt mở miệng nói, "Tôi đương nhiên tin tưởng tổng giám đốc Lục rồi, nếu không tôi cũng sẽ không hợp tác với anh."
TV trong nhà ăn phát tin tức, gã mập kia gọi rượu uống nhiều quá nên đã ôm đầu lâng lâng chạy vào toilet. Tiêu Ái Nguyệt liếc nhìn đồng hồ, lúc ngẩng đầu lên liền trông thấy một khuôn mặt rất trẻ của Khang Thụy Lệ trên TV.
Tin tức tài chính và kinh tế đăng bài bởi vì hội trưởng Trần Vãn Thăng đã bị điều tra và phạt tù trước đó nên tài chính của toàn bộ công ty lập tức bị đông cứng, đa số viên chức đều nhận được mức lương không hợp lý. Hiện tại, công ty KI của Khang Thụy Lệ vừa mới lên tiếng đưa ra kế hoạch trong vòng ba năm sẽ từng bước thu mua tập đoàn Trần thị đã làm dịu áp lực thị trường, theo đó, chủ tịch Khang Thụy Lệ cũng vừa lấy được danh tiếng 'nhà từ thiện' đã đạt được không ít sự ủng hộ từ chính phủ.
Trái tim của Tiêu Ái Nguyệt phút chốc nhảy thót một cái, hai mắt cô nhìn chằm chằm vào màn hình TV hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn. Gã mập kia đã quay lại, gã nhìn theo ánh mắt của cô cũng bắt gặp tin tức này liền đa mưu túc trí bình luận đúng chỗ, "Có lẽ tập đoàn của hội trưởng Trần chính là một mầm họa lớn"
Tiêu Ái Nguyệt nhếch môi mỏng cười khổ.