Jojo đột nhiên nổi điên, người bị ảnh hưởng chỉ có mình Tiêu Ái Nguyệt.
Cô kẹp nửa cái sủi cảo, sửng sốt nhìn trái nhìn phải, thấy Từ Phóng Tình và Marian đều có vẻ đã sớm quen thuộc với tính cách của Jojo.
Thấy không ai thèm để ý đến mình, Jojo ôm một đống lửa giận không có chỗ trút nên đành trừng mắt nhìn người vô tội nhất, "Họ Tiêu kia, cô dựa vào cái gì mà dám đến nhà tôi? Nhà tôi không chào đón cô."
Tiêu Ái Nguyệt để đũa xuống, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng, "Hả?"
Từ Phóng Tình vốn nhẫn nhịn rốt cục cũng nhận lấy khiêu chiến, cô đưa mắt hiện rõ sự khinh miệt nhìn về phía Marian, "Đây là đạo tiếp khách của bà sao?"
Marian chưa kịp mở miệng, Jojo đã cười lạnh lên tiếng trước, "Thì sao? Họ Từ kia, cô còn dám cáo trạng? Cô nghĩ bản thân cầm được thẻ tín dụng siêu VIP của mẹ tôi thì có thể chứng minh được gì? Cô chính là một con đi3m..."
"Jojo!" Marian kịp thời mở miệng, thờ ơ lạnh nhạt cắt ngang lời nói vô lễ của con gái, "Không muốn ăn thì về phòng đi, ở đây nổi điên cái gì?"
Trên mặt Jojo xuất hiện màu xanh - trắng đan xen giống như đang chịu sự nhục nhã cực lớn, vành mắt cô đỏ lên, nước mắt chảy ra, trước khi đi còn rống lên một câu, "Dù sao thì trong lòng mẹ chỉ có cô ta mà thôi, nhưng con mới là con gái ruột của mẹ mà."
"Thật xin lỗi." Sau khi Jojo rời đi, Marian quay sang nhìn Tiêu Ái Nguyệt, chân thành biểu đạt áy náy của mình, "Đứa con gái này tùy hứng đã quen, mong Tiểu Tiêu bỏ qua cho."
Tiêu Ái Nguyệt thật không cảm thấy có vấn đề gì, "Không sao, cô ấy vẫn là trẻ con thôi."
"Trẻ con không hiểu chuyện thì phải dạy." Từ Phóng Tình nhìn chằm chằm mặt Marian, trong giọng nói vẫn mang theo phiền chán, lạnh lùng, "Trẻ con không ai dạy khác cô nhi ở chỗ nào?"
Tiêu Ái Nguyệt lặng lẽ liếc qua Marian, thấy đối phương không đổi sắc nhìn Từ Phóng Tình, mặc dù ngoài mặt không có bất kỳ cảm xúc gì nhưng dường như trong ánh mắt ấy có chút rung động khó phát hiện.
Tiêu Ái Nguyệt thò tay ở dưới bàn kéo áo Từ Phóng Tình ra hiệu cô giữ lại chút mặt mũi cho chủ tịch, đừng nói lời quá khó nghe nữa, không ngờ Từ Phóng Tình thật sự hiểu ám chỉ, cô bưng rượu đỏ lên rồi điềm tĩnh uống hai miếng nhỏ.
"Sammi, nói đến cô nhi mới nhớ, ta định dùng danh nghĩa của con để xây thêm hai cái cô nhi viện nữa, con cảm thấy thế nào?" Marian xoay chuyển lời nói đến một chuyện khác không liên quan, "Mượn danh nghĩa của con để làm từ thiện, sau đó ta có thể chuyển quỹ hội cho con quản lý."
Từ Phóng Tình nhạt nhẽo trả lời, "Bà tô điểm vẻ ngoài cho tôi còn chưa đủ sao? Marian, tôi đã xin từ chức, cũng không phải đang nói đùa, tôi đã trả hết tiền cho bà rồi, bà đừng xen vào cuộc sống của tôi nữa."
"Keng" một tiếng, âm thanh thanh thuý do thìa đụng phải chén dĩa vang lên.
Marian bị Từ Phóng Tình hạ nhục vẫn không có biểu hiện gì, nhưng khi nhắc đến chuyện từ chức, bà lại có hơi tức giận, cảm xúc chuyển đổi rất nhanh.
Bà nhẹ lau khóe miệng, mặt mũi tràn đầy áy náy, "Tiểu Tiêu cứ từ từ ăn, ta đi toilet một chuyến."
Bà ấy rời đi với tốc độ cực nhanh, Tiêu Ái Nguyệt trầm tư nhìn theo bóng lưng kia, sau đó lấy lại tinh thần hỏi Từ Phóng Tình, "Tình Tình, bà ấy không sao chứ?"
Từ Phóng Tình nhíu mày, "Bà ta có thể có chuyện gì?"
"Em cảm thấy như mình đang quấy rầy họ." Tiêu Ái Nguyệt bất an, "Hay là ăn xong rồi về nhà liền nha, Jojo không chào đón em, người được chủ tịch mời là chị, em cảm thấy, em cảm thấy..."
Cô không nói ra câu tiếp theo nhưng Từ Phóng Tình đã hiểu rõ ý tứ, an ủi vỗ vỗ vào mu bàn tay đang cầm thì của Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, có tôi ở đây, em còn sợ cái gì?"
Cho dù chị ấy có nói như vậy đi chăng nữa thì Tiêu Ái Nguyệt vẫn cảm thấy mình là người không được hoan nghênh nhất trong nhà.
Tuy chủ tịch đối xử nho nhã lễ độ, nhưng cô luôn có cảm giác được sự soi mói, phòng bị và thù địch trong mắt bà ấy.
Từ Phóng Tình có vẻ rất quen thuộc với họ, dù là đứa vô lễ như Jojo hay thâm tàng bất lộ như Marian, mối quan hệ giữ ba người khó bề phân biệt, do không thể làm rõ được mối quan hệ của họ nên Tiêu Ái Nguyệt chỉ có thể im lặng phỏng đoán.
Chẳng lẽ Từ Phóng Tình là con gái nuôi của Marian? Nếu không thì tại sao Jojo lại thù chị ấy đến vậy? Hơn nữa, tại sao Marian lại đưa thẻ tín dụng siêu VIP quý giá cho Từ Phóng Tình sử dụng? Và cớ gì lại trăm phương ngàn kế giúp chị ấy gầy dựng thanh danh tốt đẹp trên thương trường?
Nhưng Từ Phóng Tình lại cự tuyệt và xem thường ý tốt đó, mặc dù chị ấy đã từng dùng thẻ tín dụng của Marian để tiêu pha hết cho quần áo và mọi thứ đắt đỏ ở thành phố H.
Cơ mà đã lâu cô không nhìn thấy tấm thẻ tín dụng siêu VIP kia nữa, buổi sáng ở siêu thị cũng dùng thẻ vàng phổ thông, ngay cả thẻ tín dụng thường cũng không, có vẻ không có dã tâm gì đối với tiền tài.
Tiêu Ái Nguyệt không nghĩ ra tại sao chị ấy lại muốn mở công ty? Cô vẫn nhớ Từ Phóng Tình từng đề cập qua giấc mộng kia, sự nghiệp hiện tại cũng không phải là thứ chị ấy thật sự muốn.
Cơm nước xong xuôi, Jojo lại đi ra, cô giận dỗi nhanh, tiêu cũng nhanh, trầm mặc ngồi trên sofa ôm chó của mẹ, không nói một lời nào nữa mà chỉ nghe ba người Tiêu Ái Nguyệt trò chuyện việc nhà.
"Lần trước Lão Lương có gọi điện báo công việc ở thành phố H đã ổn thỏa, tháng 4 sẽ trở về.
Sammi, con đã từng ở đó, con cảm thấy tổng bộ có ai thích hợp qua đó làm quản lý không?"
"Tôi rời Thượng Hải đã lâu, vấn đề này...!bà nên hỏi Jojo." Từ Phóng Tình cúi đầu ăn quýt đã được Tiêu Ái Nguyệt lột sẵn, cô cắn một miếng nhỏ, có lẽ cảm thấy chua nên lấy hết phần còn lại nhét vào miệng Tiêu Ái Nguyệt, "Em tự ăn đi."
"Chị không ăn sao?" Trong miệng Tiêu Ái Nguyệt đang nhai quýt lại bị người kia nhét thêm vào, mơ hồ nói, "Em thấy ăn thật ngon."
Jojo ở bên cạnh nhẹ nhàng nói một câu, "Mắc ói."
Từ Phóng Tình đoạt lấy quýt trong tay Tiêu Ái Nguyệt ném lên bàn, "Chúng ta về thôi."
"Ở lại đây ăn Tết đi." Không biết Marian đang nghĩ gì, ánh mắt luôn nhìn đống quýt trên bàn, "Chúng ta đã lâu rồi chưa ăn Tết cùng nhau."
"Bây giờ tôi đã có nhà của riêng mình." Từ Phóng Tình nắm tay Tiêu Ái Nguyệt đứng trước mặt Marian, "Chủ tịch luôn là người công tư phân minh, cám ơn bà trước kia đã chiếu cố tôi."
"Bệnh trầm cảm của con có đỡ hơn chút nào không?" Marian ngẩng đầu, lo lắng hỏi thăm, "Tinh thần của con trông cũng không tệ lắm, xem ra thành phố H địa linh nhân kiệt đã chăm sóc con rất tốt."
"Nếu bà hiếu kỳ như thế thì có thể tự mình đến xem thử." Từ Phóng Tình khẽ nhíu mày, "Marian, bà không cần biết quá rõ làm gì."
Hai người này nói chuyện hoàn toàn khiến người nghe không hiểu nổi.
***
Có lẽ do ngày nghỉ nên ngoài đường lại kẹt xe, Tiêu Ái Nguyệt ấn còi phàn nàn, "Sao lại có nhiều xe như vậy?"
Từ Phóng Tình là bà chủ tốt, lúc cần tài xế nhất lại cho người ta nghỉ Tết.
Tiêu Ái Nguyệt thấy cô trầm tư nhìn ra ngoài xe, tò mò hỏi, "Tình Tình, chị đang nghĩ gì đó?"
"Mặt tiền kia có cửa hàng đang cho thuê." Từ Phóng Tình nhìn chằm chằm cửa hàng ngoài cửa sổ không chớp mắt, "Tiêu Ái Nguyệt, em có từng nghĩ mình sẽ tự mở tiệm kinh doanh không?"
"Không có." Tiêu Ái Nguyệt lắc đầu, "Kỳ thật ngẫm lại mới thấy em vẫn thích hợp làm ở xí nghiệp nhà nước hơn."
Cô nói lời này cũng không có ý gì khác nhưng rơi vào tai Từ Phóng Tình lại có chút khác biệt.
Từ Phóng Tình nhanh chóng quay đầu, giọng nói hơi khác lúc trước, "Tiêu Ái Nguyệt, em hối hận rồi?"
"Hối hận cái gì?" Tiêu Ái Nguyệt nổ máy xe, không hiểu gì, "Em chưa từng hối hận về những chuyện mình đã làm, em luôn tận lực cho mỗi sự kiện xảy đến trong đời nên sẽ không bao giờ hối hận, dù kết cục không mấy lý tưởng nhưng cũng không phải do chúng ta gây ra, ý trời đã vậy thì còn có cách nào khác."
Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên xúc động khiến Từ Phóng Tình khó thích ứng, cô trượt tay nắm dây an toàn, "Đến siêu thị mua chút hoa quả đi."
Hai người cầm một túi quýt lớn về nhà, Tiêu Ái Nguyệt cong mắt cười như vành trăng khuyết, "Mùa này có quýt ăn thật là hạnh phúc."
Từ Phóng Tình muốn gì đó, song chỉ nhíu mày nhẫn nhịn, có lẽ không kiềm chế được nên cuối cùng vẫn đen mặt nói ra, "Tiêu Ái Nguyệt, em thích ăn gì thì cứ nói ra, tôi ngược đãi em sao? Buổi sáng, lúc đi mua hoa quả, tại sao lại không mua cái này? Đi cùng với tôi, em không cần phải che giấu gì hết, muốn làm gì thì làm đó, chẳng lẽ em còn sợ bị tôi ghét bỏ? Không sai, tôi ghét bỏ em quá đần độn, nhưng đần thì phải chịu, tôi có thể nhét em vào bụng rồi sinh lại lần nữa sao?"
Tiêu Ái Nguyệt tự động bỏ qua câu nói phía sau, cô đưa mặt đến gần đối phương, sau đó dùng mũi thân mật đụng vào mũi của Từ Phóng Tình, "Bây giờ, em sẽ nghĩ sao làm vậy."
Đúng lúc Từ Phóng Tình đang mở cửa liền bị người kia đụng một cái làm lệch luôn chìa khoá ra khỏi ổ, cô hơi hé miệng dự định mắng người thì cửa nhà sau lưng lại mở ra.
Quý Giác Hi xuất hiện ngáp một cái nhìn hai người phụ nữ bên ngoài, "Chị Sammi về rồi đấy hở."
Quý Giác Hi là em gái của Quý Văn Việt nên quen biết Từ Phóng Tình cũng không khó lý giải, chỉ là xưng hô thân thiết như vậy đích thật có chút kỳ quái.
Tiêu Ái Nguyệt quay người nhìn mới phát hiện một cánh tay của cô đang bó thạch cao, dáng người gầy gò không ít, "Ủa, cô bị gì thế?"
Quý Giác Hi cười cười đi đến bên cạnh các cô, trên tay cầm một cái túi, "Chị Sammi, chị em kêu em đưa cái ly thủy tinh này cho chị xem như quà tặng, còn chai rượu này là quà của em, chị đừng chê nha."
Rượu RIEDEL vừa cao quý lại tinh xảo, Từ Phóng Tình mở túi ra nhìn rồi ngẩng đầu lên nói, "Cám ơn."
"Đừng khách khí như vậy, chiếc khăn quàng cổ mà chị tặng cho em làm quà sinh nhật rất đẹp." Quý Giác Hi chẳng hề cảm thấy khách khí chút nào, cô quay đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Chỉ là không ngờ bạn gái của cô lại là chị Sammi của tôi."
Giọng nói vô cùng tiếc hận, giống như cải trắng bị heo chà đạp.
Mí mắt Tiêu Ái Nguyệt giựt giựt, "Tay của cô sao thế?"
"À, cái này hả, lần trước cãi nhau ở bệnh viện bị nện, tôi đã nghỉ ngơi dưỡng thương hơn nửa tháng rồi." Cô nhìn thấy Từ Phóng Tình mở cửa đi vào bèn tranh thủ nhỏ giọng hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Này, tối nay, nhà của cô ăn gì đó?"
"Sủi cảo á." Tiêu Ái Nguyệt mở túi ra, cầm mấy quả quýt đưa cho người kia, "Cho cô nè."
Quý Giác Hi tiếp nhận quýt, mặt mũi tràn đầy cảm động, "Vậy hai người ăn xong còn dư, có thể cho tôi không?"
Tiêu Ái Nguyệt, "...."
Cái quỷ gì vậy???
Quý Giác Hi tự hỏi tự trả lời, giải thích, "Bạn gái của tôi về nhà rồi, mấy ngày nay tôi toàn gọi thức ăn ngoài, nhưng đêm giao thừa chẳng có ai chịu giao hết, tôi không muốn ăn mì tôm nữa, chị của tôi kêu tôi về nhà ăn tết nhưng tôi đã trở mặt với ba, không muốn bị quê độ."
Thật đáng thương! Tiêu Ái Nguyệt hít mũi một cái, lòng nhân từ lan tràn, cô đóng cửa lại, bỏ quýt vào tủ lạnh, sau đó chạy đến bên cạnh Từ Phóng Tình đang rửa tay, "Em gái của tổng giám đốc Quý vừa nói tối nay cô ấy không có đồ ăn nên hỏi chúng ta có thể để lại cơm thừa cho cô ấy không.
Tình Tình, cô ấy thật là đáng thương."
Từ Phóng Tình bất động trả lời, "Vậy lát nữa em làm nhiều một chút rồi đưa qua cho em ấy."
Tiêu Ái Nguyệt nhắc nhở, "Cô ấy còn tặng quà cho chúng ta nữa đó."
Từ Phóng Tình lau khô tay, lạnh lùng nhìn mặt đối phương, "Thì sao?"
Tiêu Ái Nguyệt cẩn thận thử dò xét, "Hay chúng ta mời cô ấy ăn Tết chung?"
"Không được." Từ Phóng Tình dứt khoát từ chối, cự tuyệt rất thẳng thắn, "Em có thể qua nhà của em ấy ăn Tết, đây là nhà của tôi, Tiêu Ái Nguyệt, tôi không thích có khách không mời mà tới."
"Vậy được rồi." Tiêu Ái Nguyệt ủ rũ cúi đầu đi sang gõ cửa nhà của Quý Giác Hi.
Quý Giác Hi đang ăn quýt cô cho, nhưng lột vỏ bằng một tay đặc biệt tốn sức nên cô đã dùng răng để cắn vỏ quýt, "Sao á?"
"Cô có ăn cay được không?" Tiêu Ái Nguyệt hỏi, "Có thể ăn cá không?"
Quý Giác Hi gật đầu như gà con mổ thóc, "Có thể, có thể, cô làm gì cũng được."
Đúng là người dễ đối phó.
Tiêu Ái Nguyệt tò mò hỏi, "Chừng nào chị Quất mới trở về?"
"Mẹ của chị ấy bị bệnh." Quý Giác Hi không vui phỉ nhổ, "Mẹ đương nhiên quan trọng hơn, chị ấy lập tức vứt tôi qua một bên."
"À." Tiêu Ái Nguyệt làm bà tám xong rồi quay về, "Vậy tôi về đây."
"Nhưng mà làm sao cô quen được chị Sammi của tôi thế?" Có lẽ là quá nhàm chán, Quý Giác Hi vất vả lắm mới tìm được người nói chuyện phiếm, thấy đối phương muốn đi bèn lập tức nói sang chuyện khác, "Chị Sammi của tôi có yêu cầu rất cao, trước kia tôi còn tưởng chị ấy sẽ yêu đương với chị gái của tôi nữa, không ngờ lại bị cô nhanh chân cướp trước."
Tiêu Ái Nguyệt quả nhiên bị hấp dẫn, "À, chị của cô là Les sao?"
"Không phải." Quý Giác Hi lắc đầu, "Chị ấy là Bi, cô có biết Bi không? Kiểu giới tính không bị hạn chế, nam nữ đều yêu ấy.
Trước kia, chị của tôi thường hay khen chị Sammi ở trước mặt ba, tôi còn tưởng chị tôi thích chị ấy."
Trong lòng Tiêu Ái Nguyệt bỗng thấy chua chua, lời nói cũng mang theo vị dấm, "Chị ấy khen gì?"
"Thì khen chị Sammi rất kiên nhẫn, làm việc kỹ lưỡng, có trách nhiệm." Quý Giác Hi vỗ vỗ bờ vai của cô an ủi, "Cho nên chắc cô phải tích đức mấy đời mới tán được chị Sammi a."
Tiêu Ái Nguyệt nghĩ nghĩ rồi lên tiếng nói, "Mắt của chị cô có vấn đề rồi, sao tôi lại cảm giác người cô nói và người tôi quen không phải cùng một người vậy.".
Danh Sách Chương: