Mục lục
Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đại Boss đúng là đại Boss, mới mở miệng liền khiến mọi người chấn động.
Đại Hải đối đầu với Tiêu Ái Nguyệt nhưng lại không dám làm Từ Phóng Tình bất mãn.

Gã đứng lên ra vẻ không thèm để ý, cất giọng giải thích, "Đúng lúc tôi vẫn còn rất nhiều việc chưa làm xong, mọi người cứ từ từ trò chuyện nhé."
Tiểu Thu cố tình đưa cho gã một bậc thang để leo xuống, "Đúng rồi, Đại Hải, Tiểu Tề bên bộ phận kỹ thuật cũng đang tìm anh đấy."
Sau khi người bận rộn - Trần Hải rời đi, cuộc nói chuyện mới chính thức đi vào guồng.

Từ Phóng Tình ném hợp đồng dày cộm tới trước mặt Mẫn Nhã Tiệp, "Tiền đền bù hàng hư trước đó là 18%, bây giờ các cô lại bàn giao cho tôi 10%, phó tổng giám đốc Mẫn, cô nghĩ tôi dễ ứng phó đến vậy sao?"
Tiêu Ái Nguyệt cảm nhận được Từ Phóng Tình đang tức giận, tuy cô không để lộ biểu tình ra mặt nhưng Tiêu Ái Nguyệt biết cô đang tức giận, không khác lúc bão nổi ở phân xưởng là bao.
"Thế quản lý Từ có phương án tốt hơn sao?" Mẫn Nhã Tiệp không bịt kín lối thoát của người khác như Từ Phóng Tình, thái độ từ đầu đến cuối đều rất ôn hòa, người bên ngoài không thể nhìn ra rốt cuộc cô đang nghĩ gì, "Chúng ta có thể thương lượng."
"Cô đồng ý gánh chịu 10% vì sự kiện lần này, bây giờ tăng thêm 18% nữa, thế nào?"
Biểu cảm của Mẫn Nhã Tiệp cuối cùng cũng biến đổi, "Chúng tôi không thể nào gánh chịu như cô yêu cầu."
"Tiêu Ái Nguyệt, số liệu cô điều tra nhiều hơn 28% phải không?" Từ Phóng Tình lại bắt đầu lười biếng, cô ném vấn đề qua cho Tiêu Ái Nguyệt, "Cô nói cho phó tổng giám đốc Mẫn nghe đi, số liệu cô tra được là ít hơn hay nhiều hơn?"
"Là 53%, số này chỉ mới tính những sản phẩm đã dùng qua, vẫn chưa bao gồm số lượng trong kho." Tiêu Ái Nguyệt vùi đầu vào laptop, sau đó dài dòng hồi đáp, "Lúc tôi nhận bàn giao, anh Hải đã nói dây chuyền sản xuất dùng hơn hai trăm ngàn sản phẩm, trong kho tồn mấy trăm ngàn, nhưng sau khi tôi tra xét mới phát hiện đơn hàng đã đặt ba triệu sản phẩm, Hạo Nhã giao hàng bốn lần, tổng số lượng nhập kho cũng vừa đủ trên đơn hàng nhưng lại không khớp với số lượng mà anh Hải đã nói.

Sau khi tôi tìm hàng hư ở phân xưởng mới rút ra kết luận, hoặc là hàng của Hạo Nhã chưa hoàn toàn giao đủ đến kho và nhà kho đã làm giả sổ sách, hoặc là số lượng hàng hư quá nhiều và một phần trong số đó đã bị xử lý.

Dù là lý do gì đi nữa thì Hạo Nhã không chỉ có 28% trách nhiệm đâu, như vậy là quá ít chứ nói chi 10%."
Cô vừa nói xong thì Mã Thượng Tài lập tức tiếp lời, "Vấn đề lớn như vậy, tại sao lúc trước cô không chịu nói sớm?"
"Tôi phải ở lại phân xưởng mới có thể điều tra rõ ràng, hơn nữa tôi đã ở đó mấy ngày nhưng vẫn chưa nhận được thông báo gọi về."

Từ Phóng Tình không để ý tới lời người kia nói, cô đưa ánh mắt nhìn về phía Mẫn Nhã Tiệp, "Phó tổng giám đóc Mẫn có ý kiến gì với chuyện này không?"
"Lời nói của Tiêu tiểu thư rất giàu trí tưởng tượng, tôi muốn nhìn thấy chứng cứ.

Tuy tôi phụ trách đại diện cho Hạo Nhã nhưng nếu không có chứng cứ thì tôi cũng không có quyền tự làm chủ chịu 28% cho quý công ty."
"Mọi người ra ngoài hết đi, tôi muốn nói chuyện với phó tổng giám đốc Mẫn một chút." Từ Phóng Tình đột nhiên yêu cầu.
Mã Thượng Tài là người đầu tiên đứng lên, "Dạ, tổng giám đốc Từ."
Tiểu Thu đi theo phía sau gã, Tiêu Ái Nguyệt cũng muốn đi, cô luống cuống tay chân thu dọn laptop và văn phòng phẩm trên bàn, vừa đóng máy tính lại làm một cây bút rơi thẳng xuống đất, Mẫn Nhã Tiệp ở bên cạnh giúp cô nhặt lên bỏ vào trong tay, "Đây này."
"Cảm ơn." Tiêu Ái Nguyệt quẫn bách nói cảm ơn.
Ba nhân viên của bộ phận mua hàng đều ra ngoài, Đại Hải cũng không bận rộn như gã nói.

Ba người đang tụ tập nói chuyện phiếm thì nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt đi ra, Tiểu Thu đưa cho cô một bình nước trái cây, "Uống đi, Mẫn Nhã Tiệp mời khách đó, cô ấy mang đến rất nhiều hoa quả và đồ uống tới, cả công ty đều có."
Có tật giật mình? Trong đầu Tiêu Ái Nguyệt lập tức xuất hiện bốn chữ này, "Cô ta làm vậy có giống người đại diện của công ty lớn không?"
"Cô ấy là đại hồng nhân, đi đến đâu cũng có người hoan nghênh." Tiểu Thu ôm một thùng táo để kế bên bàn làm việc của mình, "Tôi lấy cái này nha, con trai của tôi thích ăn lắm."
Tiêu Ái Nguyệt vẫn còn ở trong vòng lặp vô hạn, "Cô ta đưa thì chúng ta phải nhận sao?"
Mã Thượng Tài nuốt đồ uống trong miệng rồi chậm rãi lên tiếng, "Ở thành phố H thật là sướng, không đúng, phải nói là ở càng xa mặt trời càng tốt, nếu ở Thượng Hải thì mấy thứ như thế này đã sớm bị ném ra ngoài rồi.

Mà sao lúc nãy tổng giám đốc Từ lại không nói gì, đúng là kỳ quái."
Ban quản lý của Hải Manh vô cùng rối loạn, Từ Phóng Tình xem như nhắm một con mắt, mở một con mắt, cô vốn không muốn quan tâm, hơn nữa tháng sau phải trở về rồi, quản mấy chuyện này làm gì.

Tiêu Ái Nguyệt ngồi trong phòng làm việc lướt Weibo, gần đây Từ Phóng Tình chỉ đổi dòng trạng thái trên trang chủ, không có văn bản, chỉ đăng tải vẻn vẹn một tấm hình chụp bó hoa cẩm chướng ướt mưa bị người ta ném trên ghế dài dưới bầu trời ảm đạm khiến người xem có cảm giác rất thê lương.

Đúng là khó hiểu, không ngờ quản lý Từ lại đăng hình như vậy.

Tiêu Ái Nguyệt cười trộm tải hình lưu vào máy.
Không biết Từ Phóng Tình và Mẫn Nhã Tiệp đã nói gì mà dáng vẻ lúc rời đi của Mẫn Nhã Tiệp trông rất nghiêm túc, cuộc họp bất thành.

Từ Phóng Tình gọi Tiêu Ái Nguyệt vào phòng làm việc, trực tiếp hỏi cô, "Cô có thể xác nhận hàng của Hạo Nhã thật giả lẫn lộn không?"
Tiêu Ái Nguyệt suy nghĩ một hồi mới lên tiếng, "Không thể, chuyện xảy ra đã lâu lắm rồi, hoá đơn của chúng ta có ghi rõ số lượng, hơn nữa phế liệu được thanh lý mỗi tháng một lần, chúng ta không thể tra được."
"Vậy thì bắt đầu điều tra từ công ty thu mua phế liệu." Từ Phóng Tình nhanh chóng đưa ra quyết định, "Hạo Nhã giao hàng vào tháng tám, chúng ta cũng bắt đầu sử dụng nguyên vật liệu từ tháng tám, tháng chín, tháng mười, tháng mười một, tháng này không dùng.

Tháng mười đã bị cô ngăn cản rồi, vậy chỉ có tháng tám và tháng chín chưa được điều tra rõ ràng.

Bây giờ chúng ta trích số lượng dựa trên giấy giao nhận nguyên vật liệu trên dây chuyền sản xuất, nếu sổ sách không đúng thì cô lập tức đến công ty thu mua phế liệu thẩm tra đối chiếu."
"Được." Tiêu Ái Nguyệt đồng ý, "Vậy tôi về phân xưởng."
"Ừm." Từ Phóng Tình gật đầu, "Có vấn đề gì thì báo ngay cho tôi biết."
"Được rồi, quản lý Từ."
Mọi chuyện giống hệt như Từ Phóng Tình đã nghĩ, dây chuyền sản xuất quả thật không có giấy xác nhận giao nhận nguyên vật liệu, cũng không tìm thấy hoá đơn nhập kho thành phẩm.

Tiêu Ái Nguyệt muốn tra rõ mọi thứ, nhưng thời hạn một tháng tuyệt đối không đủ, tháng sau Từ Phóng Tình đã bị điều đi rồi, còn ai tiếp tục truy cứu chuyện này sau khi chị ấy rời đi không?
Thời điểm Từ Phóng Tình gọi điện đến cũng là lúc Tiêu Ái Nguyệt đang đắm chìm trong nỗi thương cảm cô sắp ra đi.


Từ Phóng Tình không nghe ra điểm khác lạ của đối phương, "Cô biết công ty thu mua phế liệu ở đâu không?"
"Không biết." Tiêu Ái Nguyệt nói.
"Tôi vừa tìm bạn bè hỗ trợ, đã điều tra ra tất cả công ty thu mua phế liệu đều có chung một ông chủ, ví dụ như họ thu mua hàng hư của công ty chúng ta, sau đó tự gia công rồi xem như nguyên vật liệu mới rồi bán lại với giá cao hơn."
Nói đùa sao? Tiêu Ái Nguyệt bị hù dọa, "Sao có thể làm như vậy được?"
"Đó không phải là chuyện cô nên quan tâm.

Tiêu Ái Nguyệt, bây giờ cô đến công ty thu mua phế liệu tìm ông chủ của họ đi.

Ông ta đang ở nhà máy gia công, tôi gửi địa chỉ cho cô, cô cứ nói cô là bạn của Đông Văn Giang, bọ họ sẽ tiếp đãi cô chu đáo."
"Được."
"Chờ một chút." Từ Phóng Tình đột nhiên gọi cô lại, "Cô về công ty đón tôi, tôi đích thân đi."
Tiêu Ái Nguyệt cho rằng đối phương không có lòng tin với mình nên hùng hồn từ chối, "Quản lý Từ, tôi có thể đi một mình."
"Bọn họ sẽ không dẫn cô đi gặp ông chủ đâu, chúng ta phải tự đi tìm ông chủ của họ." Từ Phóng Tình quả nhiên không có lòng tin với cô, "Tiêu Ái Nguyệt, cô không ứng phó được bọn họ đâu, trở về đón tôi đi."
***
Xe chạy trên đường hơn hai tiếng, đường đi càng lúc càng vắng vẻ, hoàn cảnh bốn phía cũng rất tệ.

Tiêu Ái Nguyệt chợt nghĩ đến mấy vụ án mạng chưa tra được hung thủ, trong lòng bỗng nhiên run sợ, "Quản lý Từ, xa như vậy sao? Đi lâu lắm rồi mà vẫn chưa tới?"
"Tiêu Ái Nguyệt, lát nữa cô nhìn thấy bất cứ điều gì cũng không được nói ra ngoài." Từ Phóng Tình vô cảm cảnh cáo cô.
Càng nói càng mơ hồ, Tiêu Ái Nguyệt sợ hãi, "Trời sắp tối rồi, quản lý Từ, hay là ngày mai chúng ta lại đến nha?"
"Mới có bốn giờ chiều." Từ Phóng Tình cực kỳ không nể mặt vạch trần lời nói dối yếu kém của cô, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng có mà lâm trận bỏ chạy, đừng để tôi xem thường cô."
Có câu nói này của Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt có chết cũng muốn đi về phía trước, chỉ là cảm giác sợ hãi đang dần lớn lên trong lòng cô.


Đã hơn nửa tiếng không nhìn thấy bóng người xuất hiện, nơi hoang vu không người này dọa Tiêu Ái Nguyệt sợ hãi càng lúc càng dữ dội, Từ Phóng Tình nhàn nhạt nhìn cô, "Tiêu Ái Nguyệt, phía trước có người."
Tiêu Ái Nguyệt cũng nhìn thấy người ở phía trước, cô khẩn cấp thắng xe nhìn đám người đang đứng cách đó mười mấy mét, "Quản lý Từ, chúng ta quay về được không?"
Nghe ra giọng nói run rẩy, Từ Phóng Tình trước khi xuống xe còn quay đầu nhìn cô một cái, "Xuống xe."
Mấy gã đàn ông đứng bao vây trước mặt mặc quần áo bình thường, mình mẩy lấm lem bùn đất, vừa nhìn đã thấy dơ bẩn.

Gã trai khôi ngô nhất đám bước tới đứng trước mặt Từ Phóng Tình, trong ánh mắt loé lên vẻ tà ác, "Chà chà, người đẹp tự dâng tới cửa đây này."
Tiêu Ái Nguyệt như bị lửa thiêu mông lập tức tháo dây an toàn nhảy ra ngoài, cô vòng một vòng tròn quanh đuôi xe chạy tới bên cạnh Từ Phóng Tình rồi từ từ kéo đối phương ra sau lưng mình, "Các người muốn làm gì? Tôi nói cho các người biết, đừng có làm bậy, chúng tôi sẽ báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát?" Mấy gã nhìn nhau cười, "Cô nhìn lại điện thoại chút đi, xem có tín hiệu không rồi nói?"
Trong lòng Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng dâng lên dự cảm bất thường, cô lấy điện thoại ra nhìn sơ sơ, quả thật không có tín hiệu, nửa vạch cũng chẳng có.

Lúc này, ngay cả hàm răng cũng run lên bần bật, cô nghiêng người nhìn Từ Phóng Tình đang đứng cúi đầu sau lưng mình, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Tiêu Ái Nguyệt cứng đờ quay đầu lại, thấp giọng cầu khẩn, "Các vị đại ca, tôi có tiền, tôi mang theo tiền mặt, còn có thẻ tín dụng nữa, điện thoại cũng cho các anh hết, thả chúng tôi đi được không?"
"Lão Tứ, cô này của tôi, các anh chơi cô kia trước đi, đợi lát nữa chúng ta đổi lại." Giọng nói của gã hệt như ma quỷ vang lên bên tai Tiêu Ái Nguyệt, tay gã chỉ vào người Từ Phóng Tình nói, "Cô này của tôi trước."
"Các người đừng đụng vào chị ấy." Tiêu Ái Nguyệt khẽ nắm lấy bàn tay của Từ Phóng Tình, sau đó chậm rãi lui về phía sau, "Chúng ta có thể giao dịch, các người ra giá đi."
"Con mẹ nó, bớt nói nhảm cho ông nhờ." Gã đàn ông đen đúa đi lên phía trước, trực tiếp đưa bàn tay bẩn thỉu sờ lên mu bàn tay của Tiêu Ái Nguyệt, "Đi cùng ông mau."
"Bốp" tiếng vỗ tay thanh thuý vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Từ Phóng Tình thu hồi bàn tay, biểu lộ chán ghét nhìn gã da đen rồi nhanh chóng kéo Tiêu Ái Nguyệt về bên cạnh mình, "Anh muốn chết sao?"
Gã da đen thẹn quá thành giận liền muốn đánh trả nhưng Từ Phóng Tình lại coi gã như người chết.

Cô lạnh lùng nhìn gã đàn ông phía sau, "Nếu ông chủ Ngũ của các anh chưa chết thì kêu anh ta ra đây gặp tôi.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK