Tô Hòa giật mình, vẻ mặt nháy mắt mờ mịt, lẩm bẩm: “Ngươi, ngươi nói cái gì...” Lý Mộ nhìn vào mắt của nàng, nghiêm túc nói: “Từng có một phần cảm tình chân thành tha thiết bày ở trước mặt của ta, nhưng ta không quý trọng, đợi tới sau khi mất đi mới hối tiếc không kịp, lúc đó ta đã thề, nếu ông trời có thể cho ta một lần cơ hội nữa, ta nhất định phải nói với nữ tử kia một câu...” Hắn nắm cái tay lạnh như băng của Tô Hòa, hỏi: “Nàng nguyện...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.