Bọn họ vẻ mặt oán giận, hận chỉ mong Chu Xử chết đi, lại không làm gì được. Ở trong đại lao vài canh giờ, Chu Xử lại từ đô nha đi ra. Khi gã đi đến trước mặt Lý Mộ, mỉm cười nhìn hắn một cái, nói: “Ta nói rồi nhỉ, vô dụng...” Lý Mộ vẻ mặt bình tĩnh, hờ hững nhìn gã. “Chúng ta còn có thể gặp lại, có lẽ không cần tới ba năm, khi đó, hy vọng ngươi còn ở nơi này...” Chu Xử dần dần thu liễm nụ cười trên mặt, nhìn Lý Mộ,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.