“Huynh chỉ là một tiểu bộ khoái, cả đời cũng không có tiền đồ gì, đi theo huynh, ta sẽ không hạnh phúc...” Lời của nữ tử kia, đến nay còn khắc thật sâu vào trong lòng hắn. Hắn nhìn Trần Diệu Diệu, bỗng nhiên cười lên. Lý Tứ nâng tay, lau nước mắt của nàng, nói: “Toàn bộ lời ta từng nói với muội, đều là thật tâm.” Trần Diệu Diệu nín khóc mỉm cười, nắm tay hắn, nói: “Muội cũng là thật lòng, muội nguyện ý theo huynh đi huyện Dương Khâu, nguyện cùng chịu khổ với huynh...”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.