“ hứ ”
Tiêu Viên ngay lập tức thoát khỏi sự khống chế của Nguyệt Hạ mà đứng dậy, hai tay phủi phủi chút bụi vương trên đầu gối.
“ Tiểu sư phụ bảo cô đứng dậy kìa” chàng thiếu niên lên tiếng. Rồi lặng lẽ nhặt nhạnh từng món đồ rơi trên nền đất
Nguyệt hạ từ từ đứng dậy, vẫn là nụ cười che đi sự tội lỗi ấy.
“ Tiểu Nghi à sao muội không nói sớm đã ta chuẩn bị tâm lý chứ?”
“ tỷ đâu có hỏi ta đâu”
[ thì ra cô nương ấy là Tiểu Quận chúa An Nam # satan áo đen]
[ cô ấy là ai đi nữa thì cũng rất là đáng yêu mà # thiên thần áo trắng ]
[ thân phận cô ấy cao quý, nhưng rất dễ trở thành chướng ngại cho ta, nếu cô ấy biết được thân phận thật của ta, có phải ta đã sai khi nắm lấy cọng cỏ này ở An Nam # Tiêu Viên]
“ sao tỷ vẫn đứng đó vậy? Không thích nhà ta sao? Lúc nãy tỷ còn háo hức lắm mà”
“ hờ hờ vào… vào thôi”
Khác với vẻ nguy nga bên ngoài, khung cảnh bên trong lại cực kì ấm áp, ngay trước
sân có một thác nước nhỏ, bên trái trồng cây táo cùng loại với cây ở võ quán, nhưng chỉ khác một điểu là cây này hoa thì rất nhiều nhưng chẳng thấy quả đâu, bao nhiêu năm rồi cũng vậy, ra hoa nhưng lại không kết trái. Thực ra thì cũng có ra quả nhưng quả chưa kịp chín thì đã bị kẻ mà ai cũng biết là ai đem đi thanh lý rồi. Còn về vì sao mà chẳng ai thấy cây ra quả á hả? Dễ hiểu thôi. vì tên trộm quả kia đã luyện đến trình chuyên nghiệp khiến cho chủ cây bị trộm mà không biết mình bị trộm rồi. Muốn trách thì phải trách cái Nghi Thường phủ này trồng quá nhiều cây ăn trái a!
Cả ba người nhanh chóng vào phủ, Tiểu Quận chúa dẫn họ đến dưới gốc táo “ đực” bất đắc dĩ ấy. Đó là nơi có 1 cái bàn, 1 cái ghế dài, 1 cái bình, 1 cái cốc, và 1 đống điểm tâm. Treo lơ lửng giữa cây táo lâu năm ấy là một chiếc xích đu nhỏ, nơi tiếp xúc của cành cây và dây xích đu có một vết hằn rõ rệt minh chứng cho sự mạnh bạo người nào đó gây ra, chứ không thể là do một nữ tử 11 tuổi được. Và giường như chẳng ai để ý đến.
Tiểu quận chúa ngồi đung đưa trên chiếc xích đu tam tai tội nghiệp ấy, còn Nguyệt Hạ hình như vẫn còn sốc vì vừa phát hiện thân phận của “ Thần tượng nhỏ” trong giới hạn hiểu biết của cô, Thiên Nghi chỉ là một tiểu nữ cường, mạnh mẽ, pháp thuật hay kiếm thuật đều là hạng nhất võ lâm, còn biết nàng xưng danh giang hồ với cái tên Tư Đằng. Vậy mà cô lại quên không điều tra Tiểu Sư phụ nổi danh ấy là tiểu thư nhà nào?
Đúng lúc này, Y Thư, 15 tuổi, một nữ hầu bất đắc dĩ, trước kia cô là một cung nữ trong Thiên Nghi cung, sau được làm trưởng sự cung nữ (vì nói cho người cũ ngã bệnh nghỉ việc luôn), vị chiến thần có thể nói móc bất kì ai, từng khiến một vị ma ma xấu xa hay đi săm soi nói xấu người khác đột quỵ qua đời chạy ngang qua với cái chổi lông gà thần thánh trên tay. Với chiến tích từng nói đến chết người nhưng lại thoát tội một cách không thể nào thuyết phục hơn (Do cãi thắng quan chấp pháp) thì cô nhóc khá có tiếng trong cái Nghi Thường phủ này. Thấy cô mặt đằng đằng sát khí chạy qua, Tiểu Quận Chúa tò mò hỏi:
“Y Thư, tỷ đi đâu mà vội vậy?”
“Người còn hỏi nữa, tất nhiên là đi tìm tên Mạn Kỳ chết tiệt kia rồi. Hôm nay ta phải cho tên đó biết tay, cho chừa cái tội giám làm hỏng đồ của ta.”
Không cho Tiểu Quận Chúa nói thêm được câu nào, Y Thư đã xách theo cái chổi lông gà chạy đi mất, bỏ lại ba con người với vẻ mặt ngơ ngác đang đứng như trời trồng.