Tối ngày hôm đó, khi tiểu quận chúa đang dùng bữa ở cái chòi “ đâm vào đầu cô” hồi chiều. Thì bóng dáng hai thiếu niên trong bộ y phục ngọc lam vai xách tay nải bước vào, và cùng lúc hai người đó dơ chân vào cửa thì Cửu Như Đần Độn cũng sải bước cầm theo tay nải nặng trĩu của mình xông tới. 3 người 6 mắt nhìn nhau, chẳng ai nhường ai và trong âm thầm lặng lẽ đã mở một cuộc đấu mắt, 1 chọi 2, 3 người họ như làm trò hề trước cổng Nghi Thường phủ, còn Tiểu Quận chúa thì vừa cho miếng thịt quay nóng hổi vào miệng thì vị ngon đã nhạt dần, chỉ biết bất lực mà làm khán giả cho cuộc nội chiến ấy. Tất nhiên người đi cùng Tiêu Viên không ai khác ngoài An Văn Xương, hắn ta lần đầu gặp Cửu Như, nhưng ánh mắt hắn nhìn y lại có vẻ khác lạ, ánh mắt ấy có vẻ như hắn muốn ăn tươi nốt sống con nhà người ta.
“ Quận chúa, Y Thư có thể giao lưu với 3 vị công tử trước cửa được không ạ”
“ cứ tự nhiên, ta không cản tỷ đâu, đồ ăn mất ngon cũng là do bọn họ”
Nhận được sự chấp thuận của chủ nhân, nữ tử trong bộ hồng y nhạt, tóc thắt bím chuôi dài hai bên, trên đầu chỉ cài thêm mấy món trang sức rẻ tiền hình chú bướm màu xanh và một bông lan nhỏ, đôi hoa tai hồ điệp màu hồng cùng màu với y phục. Thân hình nhỏ bé mạnh dạn bước lên phía trước, hai tay chống nạnh, đầu ngẩng cao. Nữ tử ấy ho ho vài tiếng để chuẩn bị hành nghề, phía sau nàng Tiểu Quận chúa và quản gia Nghi Thường phủ Mạn Kì đã dùng hai tay bịt đôi tai nhỏ của mình lại, sợ rằng nếu không nhanh tay thì đôi tai cũng hỏng. Bên ngoài của phủ cuộc chiến vô tri vẫn đang được tiếp tục và dần đi đến cao trào, và họ không biết kết cục tiếp theo của bản thân là gì. Và 3,2,1 bắt đầu:
“Mấy người là ai? Ban ngày ban mặt lại xuất hiện trong phủ quận chúa, muốn gì? Nói cho mà biết muốn tiền bạc đi nhà khác mà tìm, nơi này bị phá chẳng còn gì để mà lấy nữa đâu. Lấy đồ ta đập lấy cây ta chặt. Trông phong độ anh tuấn mà lại đi hành nghề trộm cắp đột nhập nhà dân. Nếu phụ mẫu các ngươi vẫn còn thì chắc sẽ vì các ngươi đau tim mà chết. Nếu phụ mẫu các ngươi đã mất chắc uất ức chẳng thể siêu sinh. Có loại hài tử vô đạo đức như các ngươi là người ta mệnh khổ. Để người ngoài biết chắc sỉ vả ngàn đời. Làm người đàng hoàng không làm lại đi hành nghề trộm cắp. Ra đường chó khinh mà tránh không thèm sủa. Ăn mặc đàng hoàng mà cái nghề bẩn thỉu. Tổ tiên cũng chẳng nhìn nổi phải từ chối nhận thân. Đời tuy ác không diệt đường sống, các ngươi vì tiền bán rẻ lương tâm. Có xứng với công sinh công dưỡng của phụ mẫu các ngươi không? Có xứng được sống trong đất nước thái bình, dưới ách trị vì của Bệ Hạ tôn kính hay không? Nói cho mà biết ta tuy hạng tiện tì nhưng thề chưa bao giờ trộm cắp của ai. Còn các ngươi ăn mặc sạch sẽ mặt mày sáng sủa mà tâm hôi tanh như bùn. Ta khinh ta bán thân nhầm người càng khinh các ngươi lòng dạ tiểu nhân. Nói, các ngươi là ai? Đến đây làm gì?”