“ Tiêu Viên, Tiểu quận chúa này đúng thật là quá đáng, rõ ràng ngài là đệ tử của cô ta, bài học đầu tiên dạy cho ngài là tính kiên nhẫn thật ra cô ta quên mất ngài, để ngài chở cả ngày trời ở võ quán. Bài học thứ hai đâu… đây sao? Nữ công gia chánh à? Uổng công lúc trước ta còn định bái cô ta làm sư phụ. Mà sao ngài nhất thiết phải bái cô ta làm sư nương vậy? Võ công cũng không hơn ngài bao nhiêu, có điều vẫn rất mạnh.”
“ ta phát hiện co ta tu luyện Thiếu Điển Tu La, vừa hay cũng là công pháp ta đang tu luyện, bộ công pháp này có 15 chiêu, cô ta dùng được hết cả 15 chiêu, tuy nội lực chưa đủ thành thạo, những vẫn là độc cô cầu bại. Đi theo cô ta cũng chỉ muốn lĩnh giáo 3 chiêu cuối mà ta chưa luyện thành thôi”
“ vậy còn đống đồ này?” Văn Xương cười trừ nhìn y
“ ngươi định bắt ta giặt sao?” nói rồi hắn thong dong ôm cây kiếm đi về phía chiếc ghế gỗ đằng xa, ung dung ngồi xuống hưởng thụ.
“ Ngươi mà không giặt thì ta và ngươi nhịn thây, nha đầu kia nói được làm được”
“ Ngài yên tâm, ta sẵn lòng đi chợ nấu đồ ăn cho ngài” hắn vội đứng dậy chạy đi. Vừa chạy hai ba bước đã bị tông giọng đầy áp lực kéo lại.
“ ngươi định nấu món Rau Hắc Hóa? Màn Thầu cháy cạnh? Hay là Thịt Ướp Khói, rồi là cá than tre?”
“ Ta có lòng nấu cho Ngài, dù ngon hay dở thì nó vẫn là tấm lòng của ta a~”
“ ăn được không?”
Nụ cười gượng gạo trên môi Văn Xương dần tắt, chấp nhận số phận mà ngoan ngoãn quay lại ngồi xuống giặt từng chậu đồ này sang chậu đồ khác.
[ nữ nhân này cũng biết cách hành hạ người khác ghê gớm, bày ra đủ thứ yêu cầu, còn không cho dùng dụng cụ giặt. Đã thế ông đây không cần, cứ chờ cho ông đây làm cho há hốc mồm đi # Văn Xương].
Chàng thiếu niên đang ngái ngủ hậm hực cầm cây chổi dài cùng với một chậu nước nhỏ đi từng bước nặng nề về phía chuồng ngựa. Nơi có những con chiến mã thiện chiến của Tiểu Quận chúa.
Chấp nhận số phận mà ngoan ngoãn dọn dẹp, mệt chứ nhưng mà so với việc ngồi vắt óc hay là chai tay chà đồ. Thật sự một lãng tử Hoa Lâu như y mà giờ nhục nhã dọn nơi ở cho đám ngựa bốn chân này. Vì miếng cơm manh áo, vì được sống cùng Quận Chúa của y, nên phải làm thôi.
“ Cửu Như công tử, Hoa lâu an nhàn ngươi chẳng ở, mà chịu đến đây làm nô bộc sao?”
“ á trời ơi có ma~~~” sau tiếng hết thất thanh là một người đang đối mặt với hai sự lựa chọn. Bên phải là phân ngựa, bên trái là tổ kiến lửa. Bên nào cũng cần sự lựa chọn. Tất nhiên người đần độn không lựa chọn mà ngả người về phía sau, nơi có chậu nước hắn vừa dùng hết sức khiêng ra.
“ có ma nào hoạt động dưới ánh nắng mặt trời không hả?”
“ ngươi không lo xem sổ sách đi, rảnh rỗi chạy đến chỗ ta làm gì, còn khích ta nữa” lấy lại bình tĩnh và phong độ, y liền chất vấn.
“ sổ sách … ta làm xong rồi”
“ xong rồi?” ánh mắt không thể hiện chút nghi hoặc nào.
[ để ta xem ngươi là ai mà có thể qua mắt quận chua dễ dàng vậy # Cửu Như]
Hắn nhìn chằm chằm vào người đứng trước mặt, xuất hiện trong mắt hắn chỉ là hư vô, hắn kinh ngạc trước những gì mình nhìn thấy, hắn cũng chẳng dám tin mà dụi dụi đôi mắt của mình, nghĩ rằng mình hoa mắt, hay dị năng có vấn đề. Cú sốc lớn sau từng ấy năm phiêu bặt cùng tiểu quận chúa làm hắn ngơ luôn tại chỗ. Hắn từng gặp người có linh lực đủ màu, hiếm nhất hắn cũng đã từng nhìn qua, còn người này, chỉ là hư không. Không linh lực, không tu vi, cũng không có lấy một thân phàm cốt. Hắn hoảng sợ rồi, chạy nhanh đi tìm điện hạ của hắn.