“ Người Người vì một nhi tử của tội đồ mà nói ra những câu nặng lời như vậy có đáng không ạ” hắn ta tỏ vẻ uất ức lên tiếng.
“ đèn sách lâu như vậy mà ngươi vẫn không hiểu được câu ‘ tội con cái không liên quan đến cha mẹ, họa cha mẹ không dính líu đến nhi tử’ hả?”
[ Tiểu Công chúa cũng không phải là dốt nát như trong lời đồn, còn lấy câu thánh hiền dạy ra để mắng con nhà người ta, ra dáng người có học thức, lời lẽ hùng hồn đanh thép, hơn nữa còn chua ngoa, tên kia chắc là thổ huyết nhiều lần rồi # Cố Thẩm Minh]
“ nghe nói ngươi ngang ngược, hống hách lắm sao? để ta xem hôm nay, tại đây, ở An Nam này ai ngang ngược hơn ai?”
Nói rồi nàng vung cành dâu ban nãy vừa bẻ, quất tới tấp lên người tên công tử bột kia, hết roi này đến roi khác cứ liên tiếp hạ xuống tấm thân hắn, nàng đánh đến mức hắn rơi nước mắt kêu cha gọi mẹ, thảm thiết xin tha, nhưng nàng vẫn chưa có ý định dừng. Nàng vừa đánh vừa nói:
“ Giang Cửu Như là người mà bổn công chúa cứu, sống là người của bổn công chúa, chết là ma của bổn Công chúa. Ngoài bổn công chúa không ai được bắt nạt y, nếu ai còn dám bắt nạt y thì đếm thử xem, bản thân mình có chịu được nhiều roi hơn vị công tử này không? Sau này gặp Giang Cửu Như thì né cho xa. ”
Dứt câu thì nàng cũng đã mệt, vứt cành dâu toe tua xuống đất, rồi nghênh ngang bỏ đi. Giang Cửu Như lẽo đẽo chạy theo nàng, lúc này y mới biết người hôm đó đưa thánh chỉ tới, còn đặt tên cho y, rồi còn hứa bảo vệ y là Tiểu Công Chúa trước mặt.
Nhiều năm sau đó, Cửu Như và Tiểu Quận chúa vẫn là một cặp bằng hữu độc nhất vô nhị. Hoa lâu trong tay Cửu Như là nơi bán thông tin chích xác nhất An Nam, ngay cả người ở quốc khác cũng đến đây để mua thông tin. Nhưng 1 thông tin chỉ bán duy nhất một người, ai trả được giá cao hơn người đầu tiên 1000 lượng hoàng kim thì mới bán. Không chỉ là nơi giao dịch thông tin đây còn là kĩ viện lớn nhất An Nam tuy nói là kĩ viện nhưng nữ nhân trong Hoa Lâu chỉ bán nghệ không bán thân, còn ai là người bảo kê hả, Đại gia Tư Đằng chứ ai. Còn trong tay Tiểu Quận chúa thì vô vàn cửa hiệu rải rác khắp thập nhị thành của An Nam, nhưng trưởng quầy không phải là nàng, nàng chỉ là bà chủ ngồi không thu tiền. Cuối tháng đến hẹn là khuôn tiền về phủ. Riêng chỉ Tử Đằng Viên là do nàng tiếp quản, nơi đây là nơi cung cấp tiền lớn nhất quốc. Các chủ buôn vừa có thể vay tiền, mượn tiền từ đây, nói cách khác đây là quốc khố tư nhân.