Dọng điệu chua ngoa của một thằng nhãi rãnh béo ú vang lên trong một con hẻm nhỏ trên đường phố kinh thành. Hùa theo hắn là một đám tiểu tử vô đạo đức:
" sủa đi! sủa đi! sủa đi! "
Chàng thiếu niên đang quỳ rạp xuống đất, y phục lấm bẩm, khuôn mặt nhếch nhác, mái tóc rũ rượi xuống. Trông
chẳng khác nào một kẻ hành khất. Đúng lúc chàng thiếu nên ấy định thực hiện theo yêu cầu của mấy tiểu tử kia thì Thiên Nghi cùng lúc ngang qua.
" Các ngươi sủa đi! Lão nương sẽ cho các ngươi! "
Y dùng tay trái dơ cao túi tiền, tay phải cầm thanh kiếm dấu ra sau lưng để tránh làm đám nhóc kia sợ.
Nhìn thấy túi tiền lớn đám nhóc kia ùa nhào chạy tới, chiếc bánh trên tay gã mập kia cũng vì thế mà rơi xuống
đất. Đám nhóc nhìn thấy tiền thì sáng mắt thi nhau bắt chước loài chó:
" gâu, gâu, gâu, gâu....."
Nghĩ đã dạy cho chúng một bài học thì cô mở túi tiền ném xuống đất mấy đồng bạc, đám kia thấy bị đội mũ lừa thì đoạn xông lên
cướp túi tiền trong tay Thiên Nghi. Nàng chỉ cười nhẹ một cái, chân phải đạp lên một thằng nhóc, bay ngay đến chỗ chàng thiếu niên, bấy giờ nàng mới giơ thanh kiếm ra.
" Các người ỷ đông hiếp yếu, có đáng mặt nam nhi không hả, muốn thử cứ bước lên, bổn cô nương hứa sẽ tiếp
đãi nồng hậu ".
Nói rồi nàng cúi nhẹ đầu trêu chọc. Đám nhóc thấy không làm gì được cô thì đã nhặt tiền bỏ chạy.
" Đúng là lũ vô đạo đức, hôm sau có cơ hội bổn Quận Chúa nhất định cho các ngươi một bài học nhớ đời
Xử lý xong đám nhóc, cô quay lại chàng thiếu niên kia. Y đã nhặt chiếc bánh rơi dưới đất lên, xử lý nhanh
chút bụi trên bánh cứ thế mà ăn. Thấy vậy cô đưa tay hất chiếc bánh xuống đất, chàng thiếu niên nhìn cô tức giận, đôi mắt bây giờ mới nhìn rõ, quả là tuyệt thế mĩ nhãn. Y lại vươn tay định nhặt lại chiếc bánh thì Thiên Nghi đã thuận chân mà đá nó ra:
" Ngươi không thấy là nó đã bị bẩn rồi sao? " nàng bất mãn lên tiếng
" cảm ơn tiểu cô nương tương trợ, nhưng tại hạ đã từng ăn thứ còn bẩn hơn nhiều" nói rồi y đứng dậy
định tới chỗ cái bánh thì Thiên Nghi đã nắm lấy tay chàng mà chạy.
Hai người cứ chạy, chạy mãi, chạy trong nụ cười mang đầy suy tính của Tiểu quận chúa, chạy trong sự hoang
mang của chàng thiếu niên ấy.
Hai người cứ chạy trên đường phố náo nhiệt của An Nam. Chạy mệt rồi hai người cùng rẽ vào quán nước bên đường
" Tiểu nhị, hai bánh bao, à không. Một chầu bánh bao, một vò rượu, một ấm trà ". Giọng điệu
trong trẻo vang lên, pha vào đó là một khí thế ngất trời. Trên môi nàng nở nụ cười tươi nhìn vào chàng thiếu niên ngồi cạnh.
"Lão nương hôm nay mời ngươi một bữa, sau này sẽ có chốn cho ngươi dung thân " nói đoạn nàng bất
chợt nhìn thấy vết thương đang rỉ máu trên tay trái người thiếu niên ấy. Nàng không nói gì mà choàng tay ra sau tóc rút nhẹ dây tóc. Tay còn lại kéo lấy tay chàng thiếu niên. Nàng nhẹ nhàng băng bó vết thương ấy, phút chốc lại thổi " phù~ " như để xoa dịu cơn đau từ vết thương. Thật hiếm thấy lúc nào Tiểu Quận chúa dịu dàng như vậy, bởi lẽ cô chính là lá ngọc cành vàng, tiểu thư quyền quý.
Hành động của Thiên Nghi làm hắn choáng ngợp. Bàn tay vô thức rụt về sau. Hắn ngẩng khuôn mặt nhem nhuốc
nhìn tiểu cô nương, rồi biết thân biết phận mà cúi mặt xuống. Hắn nhìn là biết thân phận cô tôn quý, tình cảnh của hắn bây giờ không thể kết có bất kì mối liên quan nào đến cô, huống hồ là nhận chút ân tình này, hiện tại hắn cũng
không đáng được nhận.