• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đến bệnh viện thăm ba mẹ xong Gia Kì cảm thấy tinh thần thoải mái hơn rất nhiều.

Cô cố tình kêu Phi Ưng chở mình về nhà trước rồi tạo cho Tiểu Minh một không gian riêng

với anh ta.

Ngồi trên xe Tiểu Minh không ngừng hỏi chuyện Phi Ưng.

Này anh năm nay bao nhiêu tuổi vậy?


Phi Ưng lạnh lùng trả lời.

29

Có bạn gái chưa ?

Chưa

Tôi có thể gọi anh là anh Ưng được không?

Tùy cô.

Tiểu Minh hết sức chịu đựng với sự nhạt nhẽo của anh ta, nhưng vẫn chưa có ý định bỏ


cuộc

Tôi có thể hẹn anh đi ăn không?

Tôi bận lắm.

Mối Tiểu Minh giật giật cảm thấy bất lực với sự cục súc này.

Về đến nhà cô liền gọi điện cho Gia Kì phẫn nộ.

Cậu xem anh có đáng ghét không tớ hỏi quá trời mà chỉ trả lời một hai chữ.

Gia Kì bật cười

Cậu đừng vồ vập như vậy coi chừng anh ta sợ cậu đấy.

Sợ gì chứ tớ có ăn thịt gì đâu mà sợ, thôi không nói với cậu nữa tớ đi làm việc đây.

Gia Kì cúp máy miệng vẫn cười cười với câu chuyện của cô bạn.

Mấy ngày nay Gia Kì rất an phận chỉ ở trong phòng hoặc đi ra thăm vườn, còn về phía Vụ Quân anh ta đã mấy ngày không về nhà rồi hình như muốn né tránh cô thì phải, cô cũng cảm thấy thoải mái hơn khi không gặp anh ta

Tổi đó Gia Ki đang say giấc thì nghe có tiếng gì đó ở dưới lầu, cô nghĩ chắc là người hầu nói chuyện với nhau nên không để tâm, nhưng một lúc sau thì nghe tiếng bà quản gia rất lớn.

"Thiếu gia cậu có sao không"

Gia Kì từ từ mở mắt, dụi dụi mắt âm thanh phát ra ngày càng lớn, cô ngồi dậy miệng lầm bầm nói.

Có chuyện gì mà ồn ào quá vậy.

Cô mở cửa phòng đi ra ngoài xuống lầu cảnh tượng đập vào mắt cô khiến cho Gia Ki hốt hoảng.

Là Vu Quân trên người đầy máu, gương mặt hắn ta trắng bệch mồ hôi nhễ nhại, nhìn hắn có vẻ rất đau đớn, Gia Kì nhìn theo hướng máu của hắn có một viên đạn đã xoáy sâu vào phần bụng phía bên phải của hắn.

Gia Kì hoảng sợ vội chạy đến đỡ hẳn hỏi Hắc Ứng

Có chuyện gì xảy ra vậy ?

Hắc Ưng nói

Thiếu gia bị phụ kích bắn lén.

Gia Kì gấp gáp hỏi

sao không đưa anh ta đi đến bệnh viện ?

Thiếu gia không thích đến bệnh viện.

Phi Ưng vội đi ra ngoài gọi cho bác sĩ riêng của nhà họ Bạch.

Phi Ưng và Hắc Ứng dìu Vu Quân lên phòng, hắn ta thở rất mạnh vẻ mặt đau đớn mệt mỏi, Gia Kì cũng vội vàng đi theo phía sao lòng đầy lo lắng.

Lên đến phòng Hắn Ưng và Phi Ưng đưa hắn đến giường rồi cẩn thận để hắn nằm xuống, mồ hôi hắn chảy xuống khắp mặt rất nhiều máu cũng tuôn ra không ngừng, Gia Kì vội chạy vào tủ lấy ra một chiếc khăn lao đi mồ hôi trên mặt hắn, gương mặt đầy sự lo lắng sợ hãi.

Anh ổn chứ đừng làm tôi sợ.

Hắn nhếch mép cười nói

Tôi chưa chết được đâu.

Lúc này bác sĩ cũng tới nơi, vội chạy lên phòng.

Là một người đàn ông trạc tuổi Vu Quân anh ta vội đi đến bên giường nhìn qua vết thương một lượt rồi nói.

Có biết giờ này người ta đang ngủ không hả cậu chỉ biết làm phiền người khác.

Gia Kì hơi bất ngờ vì những lời người bác sĩ đó nó quay sang nhìn anh ta, trước giờ chưa có ai nói chuyện với Vu Quân như vậy.

Anh ta cũng nhìn Gia Kì chào hỏi.

Chào cô tôi là Tuấn Kiệt bạn thân của Vụ Quân, rất hân hạnh được gặp.

Vụ Quân dùng chân đá hắn một cái.

Mau cầm máu đi tên khốn này.
Tuấn Kiệt vẫn cứ vô tư nói

Miệng mồm còn chửi được chắc là không sao.

Nói rồi hắn bắt đầu cầm máu cho Vu Quân, anh ngày càng đau đớn.


Tuấn Kiệt nhìn vết thương rồi nói

Bây giờ tớ sẽ mổ lấy viên đạn ra cậu cố gắng chịu đựng hay là tôi tiêm cho cậu một liều thuốc mê để đỡ đau hơn.

Vụ Quân được tiêm thuốc mê anh đã bắt đầu buồn ngủ và nhắm mắt lúc nào không hay.

Gia Kì sợ nhìn những cảnh tượng trước mắt nên đã đi ra ngoài nhưng cô không về phòng đứng trước cửa phòng của Vụ Quân đi đi lại lại trong lòng đầy lo lắng sợ có gì bất trắc xảy ra với hắn cô không biết ăn nói sao với ba mẹ hắn.

Khoảng 1 tiếng sao Tuấn Kiệt bước ra tay cầm viên đạn nhìn Gia Kì nói.


Ca phẫu thuật đã thành công, nhưng tối nay có thể Vu Quần sẽ sốt đấy cô nên chăm sóc cho anh ta cẩn thận nếu có chuyện gì cứ gọi cho tôi.

Gia Kì gật đầu nói

"Cám ơn anh"

"Không cần khách sáo bây giờ tôi về đây"

Hắn bước đi rồi chợt nhớ ra chuyện gì quay lại nói với Gia Ki.

"Àtôi có để thuốc trên bàn khi nào Vụ Quân tỉnh dậy cô cho anh ấy uống dùm tôi."

"Tôi biết rồi cám ơn anh đã làm phiền anh rồi"

Tuấn Kiệt vừa đi vừa vẫy vẫy tay.

"không có phiền đầu kêu chồng cô trả lương cho tôi gấp đôi là được rồi"

Gia Kì đứng ngớ ngơ khi nghe Tuấn Kiệt nói.

Rồi cô đi vào phòng, Vụ Quân đã ngủ say nhưng cơ thể nóng ran, Gia Kì vội lấy khăn và chậu nước để lau người Vụ Quân giúp hắn hạ sốt.

Tối đó Gia Kì dường như không ngủ cứ cách nửa tiếng là lau người hắn một lần.

Đến gần sáng cô mới chợp mắt được, Gia Kì nằm ngủ dưới góc giường ngủ quên lúc nào không hay.

Vu Quân tỉnh dậy sau một đêm ngủ say giấc thấy tinh thần khôi phục được một chút, hắn quay sang nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang say giấc cô ngủ tư thế ngồi dùng tay làm gối gương mặt áp vào niệm giường trong cô như một thiên thần nhỏ bé xinh đẹp đến nhường nào.

Gia Kì giật mình từ từ mở mắt vì tư thế ngủ không thoải mái nên cơ thể Gia Ki đau ê ẩm.

Vu Quân Đội nhắm mắt lại không để Gia Kì biết hắn đang nhìn cô.

Gia Kì vội vàng ngồi dậy đến sờ lên trán Vụ Quân, đúng là đã hạ sốt không uổng công cô thức nguyên đêm để chăm sóc hắn.

Gia Kì đứng dậy bê thau nước đi xuống lầu.

Vụ Quân từ từ mở mắt ra hắn ta đang bị những hành động của Gia Kì làm cho chìm vào dòng suy nghĩ (cách cô ân cần chăm sóc hắn, thức suốt đêm lau người cho hắn, chưa có người con gái nào đối xử tốt với hắn như vậy, họ chỉ nhắm đến gia sản của hắn, còn Gia Kì không đòi hỏi bất cứ thứ gì từ hắn chỉ là đôi chút hơn bướng bỉnh nhưng rất đáng yêu) nghĩ xong hắn nhếch mép cười nhẹ.

Gia Kì xuống bếp kêu đầu bếp nấu cháo cho Vụ Quân ăn khi tỉnh lại, rồi lấy nước đem lên phòng tiếp lau người cho Vụ Quân để anh ta hạ sốt.

Gia Kì vừa mở cửa phòng ra khói thuốc nghi ngút, cô đưa tay vẫy làn khói tan đi, thấy Vu Quân ngồi trên giường cầm điếu thuốc đưa vào miệng, Gia Kì tức giận chạy đến giật lấy điểu thuốc trên tay Vu Quân vùi vào gạt tàn.

" Nào có biết
1646812305541.png

Rồi cô hít một hơi rồi nói.

"Được rồi tùy anh đây là cơ thể của anh, tôi không có quyền ngăn cản

Cô tính quay người bỏ đi thì Vu Quân đưa tay nắm lấy tay Gia Ki kéo cô ngồi xuống cạnh mình thì thầm vào tai cô


"Lau người cho tôi đi"

Gia Kì nghe những lời hắn nói khẽ rùng mình ngửi thấy mùi nguy hiểm.

"Để tôi gọi người lau giúp anh"

Nói rồi Gia Kì vội đứng lên nhưng bị Vu Quân giữ lại, tuy đã bị thương một phần nhưng lực tay hắn vẫn rất mạnh, khiến cho Gia Ki trở nên lúng túng.

" Tôi muốn em lau cho tôi"

Gương mặt Gia Kì ngày càng đỏ lúc Vu Quân hôn mê cô chăm sóc hắn thấy mọi chuyện rất bình thường, đến khi đối diện với đôi mắt của hắn cô vô cùng ngại ngùng, đây là lần đầu tiên cô chăm sóc một người đàn ông mà hắn ta còn rất đẹp trai, Gia Ki vô cùng ngại ngùng khó xử cứ lắp bắp nói.


"Tôi...............tôi ngại lắm".

Nghe Gia Kì nói Vu Quân bật cười nói

"em đã là vợ tôi mà còn ngại"

Gia Kì bất mãn nói

"Sao lại không, với lại.... trước giờ tôi chưa bao giờ đụng vào đàn ông nên có .....hơi căn thẳng mà anh cứ nhìn chằm chằm nữa"

Vu Quân cười thú vị với người con gái ngây thơ trước mặt.

Vụ Quân nắm tay của Gia Kì đưa lên bờ ngực trần rắn chắc của hắn.

"Bây giờ tập cho quen dần".

Gia Kì mặt mày đỏ bừng rút tay lại, nhưng Vu Quân vô cùng bá đạo, cô muốn rút tay về hắn càng giữ chặt hơn.

Gia Kì ngượng đến tay chân luống cuống vùng vẫy đụng đến vết thương của Vụ Quân hắn rên lên một tiếng.

Gia Kì hốt hoảng nhìn sang vết thương thấy nó rỉ máu cô sợ hãi nói

"Tôi xin lỗi"

"Cũng tại anh làm tôi bối rối nên mới...Thôi được ngồi im đi tôi lau người cho"

Gia Kì lấy khăn vắt nước xong đưa tay lau phần cổ của Vụ Quân, rồi từ từ xuống đến ngực, cơ thể của hắn khiến cho Gia Kì nuốt nước bọt không ngừng, làn da màu đồng quyến rũ có vài vết sẹo nhưng nhìn rất quyến rũ cơ múi rõ ràng, Gia K lau từng chỗ trên cơ thể Vu Quân, lau đến chỗ viết thương cô dừng lại mồ hôi đã thấm hết trán vì căng thẳng và ngại ngùng rồi cô lên tiếng nói

"Xong rồi đó tôi đi ra ngoài đấy".

Vụ Quân dường như không muốn buông tha cho Gia Kì vẫn giữ chặt tay cô, Gia Kì khó hiểu nhìn hắn.

"sao vậy ?"

Hắn cười gian tà nói.

"còn phần dưới thì sao, em định làm qua loa thôi à"

Gia Kì nghe hắn nói thì đưa mắt nhìn xuống phía dưới của hắn có thứ gì đó đang nhô lên, mặt cô biến sắc luống cuống lắp bắp nói.

"Tôi sẽ kêu Phi Ưng vào giúp anh"

Rồi cô rút tay mình khỏi tay Vu Quân, nhưng hắn cứ giữ lấy cô không cho cô đường lui.

"Đã bảo là không làm mà buồng tôi ra, tôi sẽ gọi người đến giúp anh"

Bỗng tiếng mở cửa vang như cứu nguy cho Gia Kì.

" Hai người đang làm gì vậy? , làm cho quá sức lúc bị bung chỉ ra đừng đến tìm tôi đấy"

Là Tuấn Kiệt anh ta bước vào như một vị thần cứu rỗi cho Gia Kì.

Cô vùng dây thoát khỏi vòng tay của Vụ Quân, hắn ta thấy Tuấn Kiệt nên mới buông tha cho
Gia Kì chạy đến đưa cái khăn cho Tuấn Kiệt nói

"Anh đến đúng lúc lắm lau giúp anh ta đi"

Rồi cô bỏ chạy ra ngoài.

Tuấn Kiệt đứng ngây người ra khó hiểu lầm bầm.


"Lau gì chứ!

Anh ta đi đến trước mặt Vụ Quân cười gian nói.

"Cậu làm gì mà con gái nhà người ta mặt đỏ như ăn phải ớt thế, đừng nói là vẫn còn sức nha".

Vụ Quân nhìn Tuấn Kiệt đầy chán ghét tại anh ta mà hắn phải dừng cuộc vui của mình lại

"Đến đây làm gì?"

Tuấn Kiệt bất mãn nói.


"Đến để lấy mạng của cậu".

Vụ Quân nhếch mép cười kinh

"Trước khi lấy mạng tôi, tôi sẽ cho cậu đi gặp ông bà một chuyến"

Tuấn Kiệt làm ra vẻ mặt đáng thương.

"Bạch thiếu gia xin hãy tha cho tôi, tôi còn mẹ già con thơ đang đợi ở nhà"

Vụ Quân nhìn Tuấn Kiệt diễn trò gương mặt lộ rõ vẻ nhạt nhẽo chán nản.

Tuấn kiệt bây giờ mới bắt đầu vô chủ đề.

"Được rồi không đùa với cậu nữa, đến đây để kiểm tra sức khỏe cho cậu, chứ tớ không hề rãnh rỗi đầu".

Tuấn Kiệt khám sơ qua cho Vụ Quân cơ thể bình thường, cũng đã hạ sốt, anh ta buôn lời châm chọc nói

" hazzzi có Vợ chăm sóc tốt như vậy thật là sướng, chắc tôi cũng phải lấy một cô quá, hay cậu nhường vì cậu cho tôi đi, nhìn cô ấy chắc còn rất trẻ, cậu đúng là trâu già thích gặm cỏ non ma"

Vụ Quân nhìn Tuấn Kiệt mặt thản nhiên nói

"Muốn chết hả"

Tuấn Kiệt thấy mình đùa hơi lố có khi hắn nói mà làm thiệt nên vội rút lui.

"Không đùa nữa, tới đến phòng khám đây mai lại đến thay bằng cho cậu nhớ ăn và uống thuốc đúng giờ đó"

Nói rồi Tuấn Kiệt ra về.

Khi Tuấn Kiệt rời đi, bà quản gia đem cháo lên cho Vụ Quân.

"Thưa thiếu gia mời cậu dùng cháo"

Vụ Quân hỏi bà.

"Gia Kì đâu?"

"Thiếu phu nhân đang ở ngoài vườn ạ"

"gọi cô ấy lên đây

Bà quản gia đi ra ngoài, Gia Kì từ ngoài vườn hái vào những bông hoa vô cùng xinh đẹp còn hát vu vơ nhìn cô rất đáng yêu với nụ cười trên môi xinh như một thiên thần.

Bà quản gia đi tới.

"Thưa phu nhân, thiếu gia gọi cô"

Gia Kì ngạc nhiên hỏi lại.

"Gọi tôi sao?

"Dạ đúng vậy"

Gia Kì lo lắng sợ hắn lại giở trò lúc nãy nữa thì cô biết làm sao đây, cô nhìn bà quản gia nói.

"Tôi biết rồi"

Cô vào phòng bếp lấy ra một cái bình gốm để trưng những cành hoa cô mới hái vào.Cô thích thú ngắm nhìn tác phẩm của mình, rồi để đem lên phòng Vu Quân, cô lầm bầm trong miệng

"không biết hắn sẽ giở trò gì đây"
Cô mở cửa phòng ra thấy hắn vẫn giữ tư thế ngồi trên giường, tô cháo vẫn chưa ăn.

Gia Kì đi vào nói.

"Vẫn chưa ăn cháo à, anh xem tôi mới hái trong vườn đấy đẹp không, đem vào phòng cho anh ngắm để mau khỏi bệnh"


Cô nói chuyện một cách ngây thơ khiến cho người ta bật cười vì sự đáng yêu này.

Gia Kì đặt bình hoa gần cửa sổ rồi đi đến chỗ Vụ Quân lần này có rất đề phòng đứng rất xa để hắn không thể túm được tay cô.

"Gọi tôi vào có chuyện gì vậy?"

Vụ Quân khàn giọng nói


"Đút cháo cho tôi ăn"

Gia Kì hơi bất mãn những suy nghĩ chắc tại anh ta bị thương nên mè nheo với cô, nên cô đành chiều theo ý anh ta.

Cô bước đến bưng tô cháo lên ân cần thổi rồi đút cho Vụ Quân từng muỗng, hắn ta ăn cháo mà mắt cứ nhìn Gia Kì, còn cô thì xem hắn như một đứa trẻ chiều chuộng ăn xong Gia Ki buông một câu khiến cho Vụ Quân bật cười.

"Ăn xong rồi, giỏi quá"

Cô thật sự xem hắn là một đứa trẻ thật sự, còn khen ngợi nữa chứ.

Gia Kì lấy thuốc trên bàn đưa cho Vu Quân uống hắn ta nhìn đóng thuốc mặt mài nhăn nhó, Gia Kì nghĩ chắc hẳn sợ uống thuốc đắng lấy ra một viên kẹo trong túi, bởi vì cô rất thích ăn kẹo nên lúc nào bên mình cũng có một vài viên kẹo ngọt.

"Này anh uống đi, rồi ăn kẹo vào sẽ đỡ đắng hơn"

Vu Quân nhìn Gia Kì đầy sự thú vị

"Tôi không thích ăn kẹo"

Gia Ki đưa thuốc cho hắn uống.

"Vậy chịu đắng một chút sẽ hết thôi"

Vu Quân đón lấy thuốc từ trong tay Gia Ki để uống, còn cô vô tư ngồi xé viên kẹo cho vào miệng ngậm.

Cô định quay lại xem Vu Quân uống xong chưa, đột nhiên hắn đưa mặt áp sát vào mặt Gia Kì, cô giật mình né tránh, hắn liền giữ cô lại đối diện với hắn rồi đặt môi của mình lên môi Gia kì lúc này cô còn đang bất ngờ nên không phản ứng lại Vu Quân đưa đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng của Gia Kì cướp lấy viên kẹo từ miệng cô, rồi mút lấy cánh môi mọng của cô.

"Ăn kẹo như thế này mới ngọt"

Gia Kì ngơ ngác một hồi nhìn Vu Quân, rồi tức giận đưa tay lên môi chùi nước bọt của hắn vẫn còn động lại.

Gia kì đứng lên mặt đỏ bừng nói

"Anh...... anh dám lợi dụng tôi"

Vụ Quân cười hừ một cái.

"Tôi đâu có nói là không thích cách em đúc kẹo cho tôi".

Gia Kì cạn ngôn với sự bá đạo của hắn cô tức giận đi ra khỏi phòng lầm bầm chửi.

"Tên khốn
1646812321215.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK