Chương 21: Suýt chút nữa chạy theo người ta rồi
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
"Sao mà không nhớ được chứ, nữ sinh kia gào khóc nửa ngày, cuối cùng vẫn là tớ phải chạy ra dỗ dành người ta, sau đó lại là tớ mang người ta đến phòng y tế kiểm tra."
Kim Triết cười khan hai tiếng, "Thi Điềm này vừa thấp lại vừa gầy, đoán chừng sẽ càng dễ ném hơn, không phải là sẽ trực tiếp bị ném vào rổ trên sân kia luôn đó chứ?"
Kỷ Diệc Hoành không thích có quá nhiều tiếp xúc da thịt với người khác, nữ sinh lần trước chỉ mới chạm tay vào vai anh thôi mà toàn thân anh đã nổi lên da gà. Cũng không khuếch đại như mấy người Kim Triết nói, dù sao thì chiêu ném người qua vai cũng phải tiếp xúc, anh chỉ trực tiếp hất cánh tay của đối phương ra rồi bỏ đi mà thôi.
Thi Điềm lén lút đi đến sau lưng Kỷ Diệc Hoành, đưa tay đặt lên bả vai của cậu thiếu niên.
Ngón tay vừa vặn chạm vào xương bả vai của Kỷ Diệc Hoành, cô nhìn thấy trên đầu anh toàn là mồ hôi, theo mấy sợi tóc nhỏ xuống, còn có giọt men theo chiếc cổ thon dài của anh lăn xuống, lọt vào trong cổ của chiếc áo phông trắng.
Bàn tay cầm chai nước khoáng của Kỷ Diệc Hoành nắm chặt, nghiêng đầu nhìn cái tay đặt trên bả vai mình, anh bắt lấy cổ tay Thi Điềm, trong khoảnh khắc đó cô cảm nhận được một sức mạnh cực kỳ lớn đặt trên cổ tay mình.
Không phải là anh muốn ném cô đi đó chứ?
"Đại thần đại thần, đừng nóng, chơi bóng rổ rất mệt phải không? Mình đấm bóp cho cậu nhé."
Đây rõ ràng là giọng của Thi Điềm, Kỷ Diệc Hoành khẽ nới lỏng tay, giống như ông chủ lớn ngồi thẳng lưng về.
Kim Triết cụng vai Từ Dương, "Có vấn đề."
"Không thể sai!"
Thi Điềm khiến cho mình bày ra vẻ mặt chân chó nhất có thể, Kỷ Diệc Hoành xoay khớp cổ, "Cánh tay cũng mỏi nữa."
Thi Điềm dứt khoát ngồi xuống bên cạnh anh, đấm bóp cánh tay, "Thoải mái không?"
Kỷ Diệc Hoành không nói lời nào, lúc anh bày ra bộ dạng nghiêm túc quả nhiên đặc biệt khó tiếp cận, Thi Điềm nhìn chằm chằm gò má anh, thấy khóe miệng cậu thiếu niên mím chặt, "Í, khóe miệng cậu có gì kìa."
Kỷ Diệc Hoành quay đầu sang nhìn chằm chằm cô, Thi Điềm cười gượng hai tiếng, cô chỉ muốn làm dịu bầu không khí này xuống một chút thôi mà.
"Cậu nhìn chằm chằm miệng tôi là có ý gì?" Kỷ Diệc Hoành hỏi cô.
Thi Điềm bối rối, "Mình tưởng khóe miệng cậu có. . . . . ."
"Có cái gì?"
Cô vốn chỉ muốn đùa một chút thôi có được không, có cái gì cô cũng chưa có nghĩ tới, "Có thịt."
Kỷ Diệc Hoành đưa lưỡi ra, chậm rãi liếm một cái, Thi Điềm đỏ mặt xoay đầu sang phía khác. Kim Triết và Từ Dương bước nhanh đến, "Hiếm thấy hiếm thấy, đúng là sống càng lâu càng được khai mở nhãn quang mà."
"Hiếm thấy cái gì?" Thi Điềm không hiểu hỏi.
"Cậu không hiểu." Kỷ Diệc Hoành liếc hai người kia một cái, "Mấy cậu vào chơi trước đi, tôi nghỉ thêm một lúc nữa."
"Được thôi." Kim Triết và Từ Dương xoay người đi vào sân bóng rổ.
"Đúng rồi, vòng phỏng vấn lần trước đã qua rồi, bắt đầu từ ngày mai, sau khi tan học tôi sẽ qua đó ghi âm."
Thi Điềm suýt chút nữa thì quên mất chuyện này. "Thật hả? Cậu cũng quá lợi hại rồi đó?"
Thi Điềm nhớ tới cảnh tình cảm kịch liệt lúc đó, tự cảm thấy thể hiện tài năng thật không dễ dàng chút nào. Thi Điềm còn hưng phấn hơn cả nghe chính mình được thông qua. "Cậu thật trâu bò, bái phục bái phục."
Kỷ Diệc Hoành cười cười, những câu như vậy anh đã nghe đến mọc kén trong tai, hơn nữa nhìn bộ dạng chân chó này của Thi Điềm, xem ra cũng chỉ là để làm anh vui lòng mà thôi.
Mấy nữ sinh ngồi bên cạnh lân la tiến đến, trong đó có một cô gái mặc váy trắng, mái tóc dài bồng bềnh, cực kỳ xinh đẹp.
"Kỷ Diệc Hoành." Cô ta thẹn thùng lên tiếng, nhưng có lẽ là vì không biết phải nói gì tiếp theo nên sau khi gọi xong tên anh chỉ biết giương mắt đứng đó. Kỷ Diệc Hoành liếc sang, khuôn mặt cô ta lập tức đỏ ửng như một quả cà chua.
Thi Điềm hơi nghiêng người lên trước, nghe được cô ta tiếp tục: "Cậu đến chơi bóng rổ à?"
Kỷ Diệc Hoành mặc áo ngắn tay, lộ ra một phần cánh tay rắn chắc, ánh mặt trời yên lặng rơi xuống người anh, Kỷ Diệc Hoành vặn nắp chai nước khoáng trong tay.
"Cậu đói không? Có muốn ăn chút gì đó không?" Nữ sinh đó không biết lấy đâu ra một túi thịt bò, nhanh nhẹn xé ra rồi đưa đến tay Kỷ Diệc Hoành.
Thi Điềm nhìn thấy động tác uống nước của Kỷ Diệc Hoành dừng lại, rõ ràng bị hấp dẫn. Anh nhìn chằm chằm chiếc túi trong tay cô bạn kia, qua miệng túi bị xé có thế nhìn thấy thịt bò đỏ rực bên trong, vừa nhìn là biết rất cay.
Thi Điềm âm thầm khâm phục cô bạn này, lại biết dùng đồ ăn để tiếp cận Kỷ Diệc Hoành. Nhưng mà Kỷ Diệc Hoành cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, chẳng lẽ còn bị chút đồ ăn này mua chuộc sao?
Nông cạn, ấu trĩ.
Nhưng nơi khóe mắt cô nhìn thấy ngón tay Kỷ Diệc Hoành giật giật, Thi Điềm dứt khoát quay sang nhìn anh, thấy đôi mắt Kỷ Diệc Hoành không hề chớp dừng trên chiếc túi trong tay cô bạn kia.
Cô vội vàng lên tiếng nhắc nhở, "Cậu đừng có quên lời thầy Nghiêm dặn dò, mấy thứ này cậu không thể đụng vào đâu."
Yết hầu Kỷ Diệc Hoành hơi lăn, Thi Điềm vội vàng kéo cánh tay anh, "Nhịn một chút đi."
Cô bạn ngồi bên tay phải của Kỷ Diệc Hoành thấy vậy, rõ ràng mất hứng, "Có cần phải đến mức đó không? Chỉ là ăn một chút thôi mà."
"Vị bạn học này, lời thầy giáo đã căn dặn mình cũng không có cách nào khác."
"Kỷ Diệc Hoành, đây là thịt bò khô tự làm ở nhà đó, mùi vị tuyệt đối chính tông, so với bán bên ngoài còn ngon hơn rất nhiều."
Trong lòng Thi Điềm có loại cảm giác khó chịu không nói ra lời, cô muốn kéo Kỷ Diệc Hoành đứng dậy, nhưng sức mạnh của cô không đủ dùng. Cậu thiếu niên ngẩng đầu nhìn về phía cô, Thi Điềm ức đỏ mắt, "Mình mua cho cậu được chưa?"
Kỷ Diệc Hoành lập tức đứng lên đi theo sau cô.
Cô bạn phía sau gọi với theo mấy lần, nhưng anh đều không quay đầu lại.
Vừa vào đến siêu thị của trường, Thi Điềm lập tức bắt đầu hối hận vì những câu mình vừa nói, cứ có cảm giác như bản thân đang tranh sủng với người ta. Kỷ Diệc Hoành nhặt đồ trên kệ, một chút cũng không nương tay, "Cái này ngon, còn cái này nữa, cái kia cũng ngon. . . . . ."
Thi Điềm đi tới, đoạt lấy toàn bộ mấy thứ anh đang ôm trong lòng rồi thả về kệ hàng."Chỉ được lấy một."
"Vì sao?"
"Không phải cô bạn kia cũng chỉ cho cậu một gói thịt bò thôi à?"
Cô cảm thấy Kỷ Diệc Hoành thật sự quá mức buồn cười, "Mình chỉ thấy con trai theo đuổi con gái mới mua đồ ăn vặt."
"Nam nữ bình đẳng." Kỷ Diệc Hoành chọn được một túi đồ ăn vặt.
Sau khi quay lại ký túc xá, Thi Điềm càng nghĩ thì cảm giác kỳ quái trong lòng càng lớn. Khi đó nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành ngồi yên không nhúc nhích, trong lòng cô thậm chí còn có cảm giác sợ hãi.
Cô rất sợ cô bạn kia nói với Kỷ Diệc Hoành: Kỷ Diệc Hoành, từ bây giờ mình nhận thầu cung cấp toàn bộ đồ ăn vặt cho cậu, cậu đi theo mình đi. Sau đó anh liền quên hết cả mọi thứ xung quanh mà chạy theo cô ta.
Không được, tuyệt đối không được.
Thi Điềm sờ sờ mặt, điên rồi, cô biết là mình bị sắc đẹp của Kỷ Diệc Hoành hấp dẫn, nhưng cô không thể nào cứ như vậy rơi xuống được chứ?
Thi Điềm đột nhiên tát mạnh lên mặt hai cái, Tưởng Tư Nam dùng ánh mắt kỳ quái nhìn sang cô, "Tự nhiên tát mình chi vậy?"
"Mình. . . . . . Mình cứ có cảm giác có con muỗi đang vo ve bên tai."
Điện thoại tinh tinh một tiếng, Thi Điềm cầm lên nhìn, thấy Alipay có 700 đồng gửi tới.
Dù sao cũng là con gái của chính mình, dù có nhẫn tâm cũng không thể hoàn toàn bỏ mặc, mấy ngày này Thi Điềm không tìm ông ta nữa, ông ta cũng sợ sau khi cô nộp tiền đi sẽ không còn tiền ăn cơm. Ngày hôm sau, Thi Điềm ăn cơm xong liền vội vàng đi đến phòng phát thanh của trường.
Cô đi đến cửa, không chút nghĩ ngợi đẩy cửa bước vào, Kỷ Diệc Hoành vừa mới chơi xong một trận bóng rổ, mồ hôi đầm đìa, áo mặc trên người ướt đẫm.
Thi Điềm đi vào một bước, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy cậu thiếu niên cầm vạt áo, thoắt một cái cởi phăng ra.
Động tác thật sự là lưu loát đến thần kỳ, không dừng lại lấy một giây.
Đợi chút, Thi Điềm cảm thấy trước mắt chói lóa, hình như cô vừa nhìn thấy một cảnh gì đó không nên thấy.
Xem thêm...