Chương 22: Thích mắt không?
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
"Á!"
Tiếng thét chói tai từ phía sau vang lên, Kỷ Diệc Hoành quay đầu lại nhìn, sau đó lại như người không liên quan cầm chiếc áo phông mới đặt trên bàn mặc vào.
Xoang mũi Thi Điềm nong nóng, giống như muốn phụt máu mũi, rốt cuộc cô vừa nhìn thấy cái gì vậy?
Mà quan trọng là, không phải cô nên đóng sầm cửa lại rồi xoay người bỏ chạy sao? Đó mới là phản ứng bình thường, nhưng trong giây phút này cô lại không tài nào nhấc chân lên nổi. Cơ thể của Kỷ Diệc Hoành một chút cũng không có cảm giác yếu ớt gầy gò, vai rộng eo thon, lưng quần hơi trễ xuống lộ ra một phần cơ bụng rắn chắc không chút mỡ thừa, hai cánh tay không còn vải che chắn, khiến người nhìn có một cảm giác đầy mạnh mẽ.
Bạo kích, đúng là bạo kích mà!
"Cậu không tính đóng cửa à?"
Cũng đúng, ngộ nhỡ có ai đi qua, nhìn thấy hai người rồi lại hiểu lầm thì phải làm sao?
Thi Điềm đóng mạnh cửa lại, mà chính cô lại vẫn không đi ra ngoài.
Cô dời tầm mắt đi, giả vờ như đang ngắm phong cảnh, thế nhưng nơi khóe mắt vẫn âm thầm theo dõi từng động tác của Kỷ Diệc Hoành. Anh chọn một chiếc áo phông rộng thùng thình, ngón tay thon dài tùy ý cầm lấy một đoạn rồi nhét vào trong quần.
Hai chân Thi Điềm mềm nhũn, Kỷ Diệc Hoành cuộn chiếc áo phông vừa cởi ra rồi ném sang một bên. "Thích mắt không?"
"Không thích!" Cô không nhìn thấy gì cả được không?
"Không thích?" Kỷ Diệc Hoành ngàn vạn lần không ngờ sẽ nhận được đáp án như thế, anh đi lên vài bước, dừng lại trước mặt Thi Điềm, "Không thích chỗ nào?"
Thi Điềm đảo mắt vòng quanh, "Ý mình là, mình không nhìn thấy gì cả."
"Không nhìn thấy hay là nhìn chưa đủ?"
". . . . . ." Máu nóng toàn thân dồn lên não, Thi Điềm bật thốt lên, "Cậu làm như vậy là không đúng, phòng phát thanh là một nơi trang trọng cỡ nào chứ, vậy mà cậu cậu cậu. . . . . . ."
"Tôi làm sao?" Áo anh ướt đẫm mồ hôi, dính vào người rất khó chịu, không lẽ thay cái mới cũng không được?
"Cậu lại ngang nhiên cởi áo ở đây."
Kỷ Diệc Hoành cười cười, "Nói vậy tức là cậu đã nhìn thấy."
Thi Điềm vội vàng chen qua người anh chạy vào trong, "Sắp đến giờ rồi, cậu còn không mau đi chuẩn bị đi?"
Anh xoay người nhìn chằm chằm bóng lưng cô, Thi Điềm ngồi vào ghế của mình, hai tay ôm mặt. Sao lại vẫn nóng như thế chứ, đúng là không có tương lai gì cả, sắc đẹp trước mặt cô đáng ra phải làm như khinh thường không buồn chớp mắt mới đúng!
Kỷ Diệc Hoành đi lên rồi ngồi xuống, "Ngày 11 có hoạt động kỷ niệm thành lập trường, cậu có về nhà không?"
Thi Điềm lắc đầu, cô không nghĩ sẽ về, bởi dù có về thì cũng chỉ một mình lủi thủi.
"Rất tốt, ngày hôm đó tôi có một tiết mục, bỏ thêm vài đoạn là giọng nữ, liền để cậu làm đi."
Thi Điềm biết những người được tham gia chương trình kỷ niệm của trường đều đã qua tuyển chọn tỉ mỉ, mỗi tiết mục đều do một vị lão sư chịu trách nhiệm, có thể tưởng tượng ra tầm cỡ đến thế nào. "Cậu không chọn lựa một chút à?"
"Tôi bận bịu như vậy, thời gian đâu mà lãng phí?"
Cũng có lý.
Thời gian cực kỳ gấp rút, nhưng phần thoại chuẩn bị cho Thi Điềm cũng không nhiều, chỉ có vài đoạn ngắn, nên nhất định là kịp.
Buổi chiều là tiết của môn học tự chọn, rất nhiều nữ sinh đến từ sớm để chiếm chỗ tốt.
Từ Tử Dịch thấy Thi Điềm cầm điện thoại đang xem gì đó, khẽ đẩy cánh tay cô rồi hỏi, "Hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường năm nay, chương trình của khoa phát thanh chúng ta vẫn là Kỷ Diệc Hoành đứng ra chuẩn bị hả?"
"Chắc vậy đó," Thi Điềm hơi ngẩng đầu, "Cậu ấy nói có một tiết mục."
"Nghe nói năm ngoái có đăng lên trang web của trường thông báo tuyển chọn người. . . . . . ."
Thi Điềm nhớ mang máng đúng là có chuyện đó, "Chắc là vì năm nay thời gian khá gấp gáp, Kỷ Diệc Hoành gần đây cũng bận rộn liên miên, nên cậu ấy nói đến lúc đó để mình cùng phối hợp."
Trong lòng Từ Tử Dịch như có ai đó ném tới một tảng đá lớn, còn chưa nghe được âm thanh gì, cả người đã bị đánh cho choáng váng.
Vậy nên, đây chính là một cơ hội cũng không cho người khác sao?
"Xin chào, bạn là Thi Điềm phải không?" Tiếng nói ôn nhu dịu dàng vang lên bên tai, Thi Điềm ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, "Đúng, là mình đây."
"Mình là Quý Nguyên Thanh."
"Hội trưởng ban văn nghệ của hội sinh viên Quý Nguyên Thanh hả?" Tưởng Tư Nam thấy đối phương rất quen mắt.
"Đúng vậy." Quý Nguyên Thanh đứng đó, không có ý định ngồi xuống, "Thi Điềm, cậu chưa vào hội sinh viên phải không?"
Thi Điềm khẽ lắc đầu, tư chất của cô tầm thường như vậy, cũng không có ai đề cử, đến cả cửa vào hội sinh viên cũng không thể tới gần ấy chứ.
Quý Nguyên Thanh mở quyển sách trong tay ra, đưa cho Thi Điềm một tờ đơn, "Cậu điền vào đây đi, tiết tự học tối nay đưa cho mình, được không?"
Thi Điềm liếc nội dung, giật mình, "Cậu muốn cho mình vào hội sinh viên?"
"Đúng vậy, không phải gần đây cậu vẫn đi theo Kỷ Diệc Hoành làm trong phòng phát thanh đó sao? Chỗ đứng rất tốt, hoàn toàn có thể vào ban văn nghệ rồi."
Từ Tử Dịch nhìn tờ đơn kia đến xuất thần, cô ấy cũng từng viết đơn, nhưng mỗi lần gửi đi đều như tảng đá nhỏ chìm dưới biển lớn, bọn họ ngay cả một lý do từ chối cũng không nói với cô ấy.
Thi Điềm dĩ nhiên là vui mừng không thôi, "Lát nữa mình điền xong rồi đưa cậu luôn."
"Được, chào mừng cậu." Quý Nguyên Thanh thấy mấy người bạn của mình đã đến, liền quay người trở về chỗ ngồi.
Tưởng Tư Nam ngưỡng mộ liên tục xuýt xoa, cầm tờ đơn nhìn chăm chú, "Sư tử nhỏ, cậu đúng là không phải tầm thường mà, từ khi vin được vào cành cây cao là Kỷ Diệc Hoành liền như cá gặp nước, tiền đồ rộng mở. Sau này trên CV chỉ cần viết thêm một dòng đã từng vào hội sinh viên thôi, vậy là đã trâu bò hơn hẳn người khác rồi!"
Hội sinh viên lấy đoàn chủ tịch là trung tâm cốt lõi, trong này tất nhiên sẽ có những chuyện kéo bè kết phái, nhưng vì sao ai ai cũng tranh đấu đến sứt đầu mẻ trán cũng nhất định muốn giành về một chỗ?
Còn không phải là bởi vì hàm lượng của ba chữ hội sinh viên này quá nặng sao?
Thi Điềm nhân lúc nghỉ giữa giờ điền vào tờ đơn kia, bởi vì khá đột ngột nên cột giới thiệu tóm tắt về bản thân cô chỉ có thể bịa ra, rằng mình yêu ban văn nghệ thế nào, nếu được vào sẽ nỗ lực đóng góp ra sao.
Dù sao đối với Thi Điềm mà nói, có cơ hội là nhất định phải nắm chặt, dù có bị loại thì cũng phải bị loại một cách vui vẻ.
Cả một buổi học Từ Tử Dịch không nghe lọt bất cứ thứ gì, cuối cùng phải bỏ cuộc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời nhảy nhót trên lớp cửa sổ bằng thủy tinh, có chút khiến cho người ta hoa mắt. Từ sau khi đỗ đại học, người khác đều là thả lỏng, chỉ có cô ấy vẫn liên tục liều mạng, cũng bởi vì muốn nhận được những gì đáng được nhận sau từng ấy nỗ lực đã bỏ ra mà thôi, nhưng vì sao lại khó khăn đến như vậy chứ?
Tan học, Thi Điềm cầm tờ đơn đứng ở cửa chờ Quý Nguyên Thanh.
Quý Nguyên Thanh và mấy người bạn vừa cười vừa nói đi ra, Thi Điềm mỉm cười tiến lên, "Mình điền xong rồi."
Nhưng cô ta không đưa tay nhận lấy, ý cười nơi khóe miệng như ẩn như hiện, "Đơn xin vào hội phải có chữ ký của người tiến cử, cậu đi tìm Kỷ Diệc Hoành, nói cậu ấy ký tên rồi đưa lại cho mình là được rồi."
Bàn tay đang đưa ra của Thi Điềm dừng lại, còn phải tìm Kỷ Diệc Hoành ký tên nữa hả?
Cô thầm đoán bây giờ Kỷ Diệc Hoành đang trong phòng phát thanh, ký tên chắc cũng nhanh thôi. Thi Điềm xoay người muốn đi, cô bạn khoác cánh tay Quý Nguyên Thanh lại đột nhiên lên tiếng nhắc nhở cô, "Kỷ Diệc Hoành chắc là đang ở hội trường, cậu đến đó có lẽ sẽ tìm được đấy."
"Được, cám ơn."
Cô bạn kia nhìn theo bóng lưng Thi Điềm rời đi, vừa rồi không tự chủ được đã tiến lên theo hai bước, "Nguyên Thanh, cậu việc gì phải làm chuyện thừa thãi đó? Kỷ Diệc Hoành chưa từng tiến cử người khác, cũng không bao giờ ký tên cho ai mà."
"Làm sao cậu biết?" Trong mắt Quý Nguyên Thanh vẫn cất giấu ý cười, "Cậu ấy có thể tiến vào phòng phát thanh chứng tỏ là có bản lĩnh, Kỷ Diệc Hoành coi nhẹ chuyện tiến cử người khác, nhưng có thể cậu ấy sẽ khác."
"Có gì khác đâu chứ, kết quả học tập bình thường, nếu nói đến xinh đẹp, không lẽ cậu còn không xinh đẹp bằng cậu ta?"
Quý Nguyên Thanh nhíu mày, "Cậu rảnh rỗi quá rồi phải không? Chỉ là vì mình quý người tài mà thôi."
"Được rồi được rồi," nữ sinh kia cũng không dám đắc tội với cô ta, "Nhưng Kỷ Diệc Hoành và cô Dương đều đang ở hội trường đó, trong lúc dàn dựng và luyện tập tiết mục cấm người ngoài vào làm phiền. Cậu nói nếu như cậu ta liều lĩnh xông vào, có thể sẽ ăn một trận mắng không?"
Dương lão sư nổi tiếng là nghiêm khắc, lúc giận dữ lên thì càng đáng sợ, Thi Điềm chưa từng tiếp xúc với người này, cũng không hiểu quy tắc trong hội học sinh, theo lẽ dĩ nhiên là không biết.
Xem thêm...