• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43: Thay người
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Thi Điềm không phải lộ mặt trên màn hình nên cái mặt này của cô cũng không cần ném.
Quan trọng là Kỷ Diệc Hoành đang ngồi trước camera, và vẻ mặt đó của anh dĩ nhiên không giấu đi đâu được. Thi Điềm cúi thấp đầu không dám nhìn anh, vừa rồi lẽ ra cô nên vờ như không nhìn thấy câu hỏi này, mà lạ hơn là lúc cô bật thốt lên cũng không có xem xét đến ý nghĩa của nó.
Được rồi, đào ra một cái hố lớn như vậy, chính là muốn chôn sống Kỷ Diệc Hoành bên trong đây mà.
Cậu thanh niên ho nhẹ một cái lấy lại giọng, Thi Điềm nhìn chằm chằm khu bình luận.
"Câu hỏi này là ai hỏi vậy? Khá lắm!"
"Chị em nào lại gan to lớn mật như vậy? Không sợ bị block hả?"
"Mị cũng muốn xem. . . . . ."
Thi Điềm chậm chạp kéo xuống, cuối cùng dứt khoát tự che kín mặt mình.
Kỷ Diệc Hoành nhìn chằm chằm điện thoại, "Cậu cẩn thận nhìn lại xem người ta hỏi gì đây hả?"
Thi Điềm đinh ninh con mắt mình không có vấn đề, "Nếu không trực tiếp chuyển sang câu hỏi tiếp theo đi?"
"Người ta là hỏi có thể xem Phách Cáp trực tiếp trên này không, Phách Cáp là con chó tôi nuôi ở nhà."
Thi Điềm kinh ngạc ngẩng đầu, cô mới không tin ấy. Cô kéo lại phần bình luận, tìm được người đặt câu hỏi kia, khuôn mặt nhỏ lập tức méo xệch. Thiên a! Đúng là Phách Cáp, đâu ra phách phách chứ?
"Mọi người muốn thì có thể vào weibo xem, tìm những ảnh đã đăng trước đó. Lúc trước tôi từng chụp ảnh mặt Phách Cáp rồi."
Nhưng lúc này đâu còn ai quan tâm đến chú chó nhỏ kia nữa.
Khu bình luận lần thứ hai bị oanh tạc, "Tiểu ca ca, trợ lý của anh thật lợi hại."
"Chắc chắn là vì có lòng riêng nha!"
Thi Điềm không dám nói thêm gì nữa, dùng chân đá Kỷ Diệc Hoành một cái, ra hiệu cho anh mau giải quyết đi.
Kỷ Diệc Hoành thấy vậy thì nhanh chóng chuyển chủ đề về chơi game, lúc này Thi Điềm cũng không còn tâm tư quản anh nữa, cho anh muốn làm sao thì làm.
Bên trong phòng học của tầng ba, Quý Nguyên Thanh đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, Tống Linh Linh ngồi bên cạnh tức giận đến mức khuôn mặt tái mét, "Quá có tâm cơ! Đúng là để cho cậu ta lộng hành quá rồi! Nhất định là cậu ta cố ý!"
"Lúc livestream nói ra câu này có phải rất không thích hợp không?" Quý Nguyên Thanh lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ ôn nhu.
"Đương nhiên, đây còn không phải là ném mặt mũi của Đông Đại chúng ta cho chó ăn rồi sao?"
Tầm mắt của Quý Nguyên Thanh vẫn dừng lại trên khu bình luận, "Có thể cậu ấy không cố ý thật. Livestream đôi khi cũng có lúc căng thẳng, lỡ lời nói ra vài câu cũng không tránh được, có thể là nhìn nhầm."
"Nguyên Thanh, sao cậu lại ngây thơ đơn thuần như vậy chứ? Thủ đoạn của Thi Điềm cậu còn không hiểu sao? Lúc trước là lạt mềm buộc chặt, bây giờ lại muốn gần quan được ban lộc. Mình thấy còn tiếp tục như vậy, Kỷ Diệc Hoành nhất định không thể chống đỡ được. Một đứa con gái lại bất chấp mặt mũi của cậu ấy mà nói ra lời như vậy, đây. . . . . . đây rõ ràng là chiêu trò câu dẫn!"
Quý Nguyên Thanh đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu cho cô ta im lặng, "Đừng nói nữa."
"Cậu ta có gan làm, không lẽ chúng ta lại không thể chỉ trích?"
"Thầy Nghiêm chắc là sẽ không có thời gian xem buổi livestream này, cậu nói nhỏ một chút, ngộ nhỡ truyền vào tai thầy ấy thì không tốt đâu."
Tống Linh Linh đột nhiên như bừng tỉnh, Quý Nguyên Thanh không nói chuyện với cô ta nữa, Kỷ Diệc Hoành bình thường ít nói chuyện với cô ta, cũng chỉ những lúc như thế này mới có thể gặp được Kỷ Diệc Hoành.
Buổi chiều, lúc Nghiêm lão sư ra khỏi văn phòng chuẩn bị đi dạy đã thấy Tống Linh Linh chờ sẵn ngoài cửa, "Thầy Nghiêm."
"Tìm tôi có việc?"
"Thầy Nghiêm, thầy đã xem buổi livestream ngày hôm nay của Kỷ Diệc Hoành chưa?"
"Còn chưa, đó là chuyện của phòng phát thanh, thầy cũng không tiện quản nhiều."
Tống Linh Linh vừa nghe được, vội vàng tiến lên một bước rồi nói, "Sao có thể được ạ? Thầy mau đi xem đi, quá giới hạn lắm rồi đó."
Sắc mặt của Nghiêm lão sư hơi thay đổi, Kỷ Diệc Hoành này cũng thật giỏi khiến cho cái trái tim nhỏ bé của ông lên lên xuống xuống, không phải là lại nói ra lời gì không phù hợp đấy chứ?
Buổi chiều Thi Điềm có hai ca học, vừa mới ra khỏi lớp thì nhận được điện thoại của Nghiêm lão sư.
Thi Điềm thấp thỏm đi vào văn phòng, Nghiêm lão sư nhìn thấy cô, gập máy tính xuống rồi ra hiệu cho cô mau qua đó.
"Thầy Nghiêm, thầy tìm em ạ."
Sắc mặt Nghiêm lão sư tái mét, "Có biết vì sao thầy gọi em đến đây không?"
Thi Điềm đã đoán được đại khái, "Là vì chuyện livestream ngày hôm nay ạ?"
"Thầy cho em đi theo Kỷ Diệc Hoành là để chấn chỉnh cậu ta, không phải để em hồ đồ theo!"
Hai bàn tay Thi Điềm khẽ nắm lại, "Thầy Nghiêm, thật xin lỗi. Em thật sự là nhìn nhầm mới gây ra chuyện mất mặt như vậy, lần sau em nhất định sẽ cẩn thận hơn."
"Mấy đứa là người trẻ tuổi, suy nghĩ cao siêu thầy có thể hiểu được, nhưng hành động này của em đã gây ra ảnh hưởng rất xấu!"
"Xin lỗi."
Nghiêm lão sư bị chọc giận không nhẹ, chuyện livestream là do ông đề xuất ra, một khi phạm phải sai lầm thì chính ông cũng không thoát khỏi khiển trách. "Những lần livestream sau em đừng quản nữa, còn có, quay về viết bản kiểm điểm rồi mang tới đây."
"Vâng." May mắn, may mắn là không đá cô ra khỏi phòng phát thanh.
Thi Điềm xoay người ra khỏi văn phòng, chóp mui chua xót lợi hại, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được.
Làm sai thì phải chịu phạt, đây là chuyện không thể bình thường hơn được nữa.
Cô không nói với Kỷ Diệc Hoành, để mấy thầy cô khỏi phải nói cô cậy có chỗ dựa rồi coi trời bằng vung, động phải chuyện gì lại tìm người mách lẻo.
Lần livestream tiếp theo, từ sáng sớm Quý Nguyên Thanh đã đến phòng phát thanh, Kỷ Diệc Hoành đi ăn cơm còn chưa quay lại nên cánh cửa vẫn khóa chặt.
Cô ta đứng ngoài bậc cửa, chờ một lát sau thì Kỷ Diệc Hoành đến.
Quý Nguyên Thanh cong môi, hôm nay cô ta còn cố ý đi một đôi giày cao gót, khoác một chiếc áo da màu đen ngắn đến eo, "Cuối cùng thì cậu cũng đến rồi."

"Tìm tôi có việc?"
"Còn không phải vì chuyện livestream sao, mình sợ đến muộn."
Kỷ Diệc Hoành mở cửa, nhưng vẫn đứng ngoài cửa không đi vào. "Có ý gì?"
"Cậu vẫn chưa biết hả? Sau chuyện lần trước Thi Điềm đã bị cấm tham gia rồi, sau này chuyện livestream của cậu sẽ do mình phụ trách. Đùng rồi, kịch bản mình đã viết xong, cậu có muốn xem trước một chút không?"
"Ai quyết định?"
"Thầy Nghiêm đó."
Sắc mặt Kỷ Diệc Hoành hơi thay đổi, nhưng không nói gì mà đi vào trong. Quý Nguyên Thanh đóng cửa lại, cô ta đưa mắt đánh giá bốn phía, nơi này có nằm mơ cô ta cũng muốn bước chân vào, cuối cùng thì ý nguyện cũng đã thành hiện thực rồi.
"Cậu xem trước bản thảo một lượt đi."
Kỷ Diệc Hoành đưa tay ra nhận, khẽ quét mắt qua một lượt, "Không thành vấn đề."
Quý Nguyên Thanh không kìm được nhảy nhót trong lòng, cô ta đã từng chủ trì không ít sự kiện và hoạt động nên dĩ nhiên sẽ không căng thẳng như Thi Điềm. Buổi livestream bắt đầu, phần mở màn cũng là do cô ta làm.
Thi Điềm ngồi trong ký túc xá, đeo tai nghe, vừa nghe được giọng của Quý Nguyên Thanh, trong lòng liền cực kỳ khó chịu.
Sao cô lại cứ vô dụng như thế này cơ chứ? Thi Điềm kéo chăn đắp lên đùi, nước mắt chực tràn ra.
Trên màn hình, cậu thiếu niên cúi đầu, dáng vẻ không muốn giao lưu với bất kỳ ai. Anh trực tiếp cầm chiếc điện thoại đặt trên bàn lên, một mình mở game chơi.
Quý Nguyên Thanh hơi thấp thỏm, vội chạy ra mời Kỷ Diệc Hoành thêm một lần nữa, nhưng anh vẫn không nói lời nào, chỉ chăm chú chơi game.
Khu bình luận trong nháy mắt bùng nổ, "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Lẽ nào hôm nay livestream chơi game?"
"Trợ lý đâu mau ra đây nói cho rõ ràng, có ý gì vậy hả?"
Quý Nguyên Thanh cuống lên, gọi Kỷ Diệc Hoành hai lần nhưng anh đều không phản ứng lại cô ta.
Quý Nguyên Thanh không biết phải làm sao, đây là địa bàn của Kỷ Diệc Hoành, nếu có chuyện gì thì toàn bộ trách nhiệm chắc chắn chỉ do mình cô ta gánh. Vậy không phải cô ta sẽ bị mắng chết sao?
Thi Điềm dụi dụi mắt, xảy ra chuyện gì thế này? Mấy lần livestream trước Kỷ Diệc Hoành đều rất phối hợp với cô mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK