Chương 06: Lời đồn bay đầy trời
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Thi Điềm quay về ký túc xá, vẫn còn hoảng hồn mãi không thôi, từ nhỏ đến lớn cô cũng chưa từng gặp phải chuyện như vậy, hoặc có thì cũng chưa kịp bắt đầu đã bị bóp chết từ trong trứng nước.
Cô cầm chiếc túi nilon ngồi lên giường, Tưởng Tư Nam đang vỗ vỗ mặt mình, nói làm như vậy sẽ làm da hấp thụ kem dưỡng tốt hơn. "Tình yêu của mình, cậu vội vội vàng vàng như vậy là để đi mua đồ ăn vặt sao?"
Thi Điềm lắc đầu, nhưng rất nhanh lại gật mạnh một cái.
"Mua cái gì thế?" Tưởng Tư Nam tiến lên, cầm túi liếc mắt nhìn, "Oa, khoai tây chiên."
Cô ấy lấy một miếng ra, rồi gọi mấy người khác, "Mau qua ăn này."
Thi Điềm không nói gì, mặc cho cô ấy muốn ăn sao thì ăn, chắc là cô cũng không cần phải chạy ra ngoài nữa.
Chu Tiểu Ngọc cũng lân la đến gần, "Còn gì khác không?"
Cô ấy cầm túi, phát hiện bên trong có một chiếc tai nghe, Chu Tiểu Ngọc cầm lên nhìn, "Cái này của cậu hả?"
Vừa rồi Thi Điềm căn bản không chú ý tới, bây giờ ngẫm nghĩ lại một chút, đoán chắc là Kỷ Diệc Hoành bỏ vào, cô đưa tay muốn giật lại, "Đúng đúng, của mình."
"Không đúng," Tưởng Tư Nam cầm chiếc tai nghe trên tay Chu Tiểu Ngọc, cẩn thận suy nghĩ. "Sư tử nhỏ, cái này thật sự là của cậu hả?"
"Đúng." Thi Điềm nói như đương nhiên lắm, "Buổi tối xem phim mình hay dùng nó mà."
"Mua bao nhiêu tiền?"
Thi Điềm ước lượng một chút, "Chắc là năm mấy đồng."
Tưởng Tư Nam vội vàng lấy điện thoại ra, tìm một tấm ảnh rồi đưa đến trước mặt Thi Điềm. "Cậu xem đi."
Cằm Thi Điềm suýt chút nữa thì rớt, đây là cái thứ tai nghe gì vậy, những hơn bảy nghìn? Lẽ nào cô nhìn thừa hai số không sao? Thi Điềm dụi dụi mắt, lại chăm chú nhìn kỹ, bằng số tiền ba tháng nhập học của cô luôn đó.
"Chu choa, sư tử nhỏ giàu to rồi hả?"
Thi Điềm nói liều, "Cái đó. . . . . . . làm sao có thể được chứ, của mình là hàng nhái thôi."
"Lúc trước mình nghe một học tỷ nói Kỷ Diệc Hoành là kẻ cuồng tai nghe, điều kiện gia đình lại tốt, nên hàng năm tiêu không ít tiền vào tai nghe." Tưởng Tư Nam trực tiếp phá án, "Mấy cậu xem, cái này không phải là chiếc tai nghe mấy ngày nay Kỷ Diệc Hoành vẫn dùng hả?"
"Nhìn kỹ thì thì đúng là giống, nhìn dây quấn này, cái này là tự tay quấn rồi."
Thi Điềm chột dạ nhận lấy chiếc tai nghe, má ơi, bảy nghìn, cô nâng niu trên tay, không dám để va chạm vào đâu, chỉ sợ ngộ nhỡ làm hỏng rồi, cô biết lấy cái gì đền cho Kỷ Diệc Hoành?"
"Còn không mau thành thật khai ra?"
"Chắc là lúc mình vào căn tin mua đồ đã có người bỏ nhầm vào."
Tưởng Tư Nam không có dễ lừa như vậy, "Vậy vì sao vừa rồi cậu lại nói là của cậu? Còn chột dạ như vậy."
"Nhìn nhầm mà, hơn nữa mấy cậu cứ luôn gán ghép mình, còn không phải vì mình sợ mấy cậu hiểu lầm sao? Mấy cậu lúc nào cũng thích đoán mò như vậy."
"Tụi này cũng không có gán ghép cậu với người khác, mà là với Kỷ Diệc Hoành."
Thi Điềm chỉ hận không thể bịt miệng bọn họ lại, "Không có không có không có gì hết!"
"Được rồi." Chu Tiểu Ngọc cười cười kéo cánh tay Tưởng Tư Nam. "Đừng trêu cậu ấy nữa, nếu thật sự có gì thì cậu ấy còn gạt được chúng ta sao?"
"Đúng đấy," Một nữ sinh khác đoạt lấy bịch khoai tây chiên trong tay Tưởng Tư Nam. "Ăn thôi."
Mấy người ồn ào tản ra, Thi Điềm tháo giày trèo lên giường. Cô loay hoay một hồi không biết đặt chiếc tai nghe ở chỗ nào, cuối cùng cầm điền thoại nhắn cho Kỷ Diệc Hoành. "Tai nghe của cậu ở trong túi này."
Vài phút sau, anh mới trả lời lại cô một câu: "Để tạm chỗ cậu, ngày mai đưa tôi."
Ôi chao, đây không phải là đặt bom ngay bên người sao? Xem ra đêm nay cô cũng khó mà ngủ ngon rồi.
Ngày hôm sau.
Hôm nay vẫn tiếp tục huấn luyện quân sự, thứ đắt tiền này cô không dám bỏ trên người, trước khi ra khỏi cửa thay đổi mấy nơi, cuối cùng vẫn nhét xuống dưới gối, cũng chỉ có chỗ đó là an toàn nhất.
Trải qua chuyện lần trước, giáo quan đã không còn khăng khăng muốn Thi Điềm sửa động tác sai cùng tay cùng chân nữa rồi. Thời gian huấn luyện được nghỉ giải lao giữa giờ, đây cũng là thời gian thả lỏng nhất trong ngày.
Giáo quan nghiêm khắc và một đám sinh viên ngồi một chỗ, sinh viên ngồi xung quanh ồn ào muốn giáo quan hát một bài, còn có nam sinh thích hóng chuyện hỏi giáo quan đã có bạn gái chưa.
Người giáo quan bị nắng hun đen từ lâu bỗng nhiên có mấy vệt hồng khả nghi trên mặt, "Được rồi được rồi, chỉ có từng đó thời gian nghỉ ngơi, mấy đứa chơi gì thì chơi đi."
"Chỗ này cũng không có gì chơi, sóng thì không ổn định."
Giáo quan đứng lên, lấy từ trong túi một đoạn dây thun, "Mấy đứa hồi còn bé chắc cũng chơi nhảy dây phải không? Nào nào, cho mấy đứa chia ra làm nhóm thi đấu. Quy tắc sẽ là đội nào thắng ngày mai sẽ không cần chạy bộ."
"Có thật không ạ? Quá tuyệt!" Có nữ sinh vui mừng nhảy lên, "Em giỏi chơi cái này nhất, em tham gia."
Giáo quan nhìn bọn họ mỗi lần giải lao đều vùi đầu vào điện thoại, vốn đã nghĩ tìm cách cho bọn họ bỏ điện thoại xuống vui chơi một chút. "Cái này chắc nam sinh không chơi được phải không?"
Mấy người nam sinh bên này lập tức xua tay. "Chúng em vẫn nên chạy bộ thôi."
"Rất tốt, tất cả nữ sinh đều phải tham gia, phân hai đội đấu với nhau, đội thắng ngày mai sẽ không cần dậy tập thể dục buổi sáng, cứ quyết định vậy đi."
Thi Điềm á một tiếng, nhưng vẫn bị Tưởng Tư Nam lôi đứng dậy. "Đấu thì đấu, sợ gì, sư tử nhỏ, cậu với mình lập đội."
E là Tưởng Tư Nam còn chưa ý thức được một tiếng a vừa rồi của Thi Điềm có hàm ý gì, lát nữa xông pha vào chiến trường nhất định sẽ khiến cô ấy phải trợn mắt há mồm.
Chiều cao của Thi Điềm khá khiêm tốn, mà chiều cao khiêm tốn đồng nghĩa với việc có một đôi chân khá ngắn, chân ngắn chính là. . . . . . . với không tới dây đó!"
Một chút cũng không khuếch đại, hai nữ sinh đứng hai bên đều rất cao, chiếc dây thun cũng đã nâng đến bả vai hai người rồi. Khả năng nhảy của Thi Điềm lại kém, cô dùng hết sức cũng không làm thế nào nhảy lên được.
Tưởng Tư Nam gấp đến mức liên tục kêu la, "Cố lên nào, nhảy đi!"
Chiến thắng vốn đã nằm chắc trong tay, làm thế nào cũng không ngờ đến sẽ có người trong nhóm làm cản trở.
Thi Điềm thử mấy lần, rốt cuộc phải thở hồng hộc cúi người xuống, hai tay chống trên đầu gối, quá sức mệt mỏi.
Trong lúc cô có cảm giác trước mắt nổ đom đóm, thì đã có một đôi chân đi đến trước mặt.
Thi Điềm đứng dậy, còn chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương, đã thấy một cái chân thon dài thẳng tắp nâng lên, động tác lưu loát dẫm chiếc dây thun ép sát xuống đất.
Kỷ Diệc Hoành thấy cô còn đứng ngơ ra, khẽ nhấc lông mày, "Nhảy đi."
Như thế cũng được hả?
Thi Điềm nhắm mắt, thôi thì cứ liều một lần. Cô đưa một chân qua sợi dây thun, Kỷ Diệc Hoành cũng thu chân về, đứng sang bên cạnh.
Thi Điềm giữ chiếc dây thun, nhảy cả hai chân vào trong, sau đó nhanh chóng hoàn thành những động tác cuối cùng, hai nữ sinh của đội đối phương nhìn nhau, "Cái này không thể tính đâu?"
"Sao mà không tính?" Tuy là chính Tưởng Tư Nam còn cảm thấy đuối lý, nhưng vẫn mạnh miệng bào chữa: "Chân cậu ấy đã ngắn sẵn rồi, trò chơi này quá bắt nạt người, túm lại là phải cân nhắc từng điều kiện đặc thù mà tính chứ."
Thi Điềm trợn mắt nhìn cô ấy, ai nói chân cô ngắn? Chân cô cũng rất dài có được không? Đi thêm một đôi bốt cao vào nữa có thể nhìn cũng rất mê người đấy!
Cô đứng một bên, đổi cho một nữ sinh khác đi lên. Một màn vừa rồi không ít người đã nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành xuất hiện, đám đông xung quanh trong nháy mắt bắt đầu sôi nổi bình luận.
Hơn nữa hành động vừa rồi của anh rõ ràng là giúp đỡ Thi Điềm, ít nhất thì dưới con mắt của mọi người thì là như vậy.
Thi Điềm không được tự nhiên đứng sang bên cạnh, cậu thiếu niên đi về phía cô, Thi Điềm nhìn thấy, lại lùi về mấy bước nữa.
Nhưng Kỷ Diệc Hoành có đôi chân dài, hai ba bước đã đi đến trước mặt cô. "Tai nghe của tôi đâu?"
"Ở ký túc xá," Thi Điềm ngẩng đầu nhìn anh, cô có nước da trắng nõn, ngũ quan cũng tinh tế dễ nhìn, trừ một điểm là không cao ra, còn lại cũng có thể tính là một cô gái xinh xắn. "Mình không mang theo."
"Vậy lát nữa giờ ăn đưa tôi."
Thi Điềm ừ nhẹ, cách đó không xa có tiếng bước chân, rất nhanh, cô nghe được hai vị giáo quan vừa nói chuyện vừa đi về phía này.
Thi Điềm ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc tầm mắt của một vị giáo quan trong đó dời đến.
Đôi mắt xinh đẹp hơi mở lớn, vậy mà lại chính là người tối qua bắt được cô và Kỷ Diệc Hoành, mà người đó dĩ nhiên cũng đã nhận ra bọn họ. "Nhìn cái đám trẻ ngày nay mà xem, một ngày không gặp như cách ba thu."
Giáo quan của Thi Điềm nhìn sang, "Hai đứa đó?"
Giáo viên kia không nói thẳng ra, chỉ giơ ra hai ngón tay cái, làm động tác chạm nhẹ.
Cũng đã bị bắt sống trong rừng cây rồi, còn có thể sai sao? Thậm chí vị giáo quan này còn nghĩ, nếu đến muộn một bước thôi, khẳng định là đã chuyển thành ôm nhau rồi.
Thi Điềm nhíu chặt mày, động tác đó cũng đã quá rõ ràng, cô chỉ tay sang phía đó. "Sao lại có thể như vậy chứ?"
"Như thế là như thế nào?" Kỷ Diệc Hoành hỏi.
"Là tại cậu nói lung tung, cậu mau đi giải thích đi."
Kỷ Diệc Hoành như nghe được câu chuyện cười gì, liếc sang cô một cái, "Tôi chưa bao giờ có thói quen giải thích với mấy người không liên quan, không thì tự cậu đi giải thích cho họ?"
Anh bỏ lại một câu này, xoay người rời đi.
Xem thêm...