Chương 39: Đánh đi! Đánh đi!
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Trong chai vẫn còn bia, lúc bay đi chất lỏng bên trong theo đà bay ra ngoài, có một ít còn bắn vào mặt Thi Điềm.
Bên tai truyền đến tiếng bịch bịch choang choang, chai bia kia lăn long lóc trên bàn của đối phương, đụng đổ toàn bộ chai lọ và bát đũa trên đó.
Tên đàn ông kia đấm mạnh lên mặt bàn, đứng lên chỉ vào Hàn Lăng Dương, "Muốn chết à?!"
Thi Điềm đưa tay áo lên lau mặt, cô suýt chút nữa quên mất Hàn Lăng Dương từ cấp ba đã là tiểu bá vương của trường, không có chuyện gì cũng nhét con dao dài trong cặp, ngày ngày nghĩ đến tranh địa bàn tranh mấy tên đệ với kẻ khác. Nếu không phải vì biết được bộ mặt thật của cậu, Thi Điềm chắc chắn sẽ không thể nào gộp hình ảnh tiểu bá vương đó và cậu thiếu niên chơi dương cầm kia lại với nhau.
"Đừng kích động mà. . . . . ."
Phản ứng của cô còn kém rất xa Hàn Lăng Dương, trước mắt có bóng đen lướt vụt qua, cô đưa tay ra nhưng vồ hụt. Hàn Lăng Dương đã mang theo sức chiến đấu mười phần xông lên tự bao giờ.
Thi Điềm xoay người, nhìn thấy Hàn Lăng Dương đã quật đổ tên đàn ông kia ngã ngửa trên mặt đất, sau đó điên cuông mà đấm. Người bạn của tên đàn ông đó thấy vậy liền xông vào, hai đánh một phần thắng nhất định sẽ lớn hơn.
Ông chủ của cửa hàng đồ nướng từ nhà bếp phía sau lao ra, "Đừng đánh! Đừng đánh nữa!"
Thi Điềm đứng bên cạnh không tiện xen vào, cô nhìn thấy Hàn Lăng Dương vặn cánh tay của tên đàn ông kia về sau, người phụ nữ ngồi cùng bàn thấy vậy liền muốn tiến lên giữ lấy cậu để cho tên đàn ông kia có cơ hội hoàn thủ.
Thi Điềm trợn trừng, cũng bắt nạt người quá rồi đấy? Cô không kịp nghĩ nữa, tiến lên túm lấy cánh tay của người phụ nữ.
Không ngờ đối phương cũng rất khỏe, còn phản ứng nhanh nhẹn, trong giây phút liền đưa tay kéo cổ áo Thi Điềm. Thi Điềm thầm than, quá nham hiểm rồi, bèn túm lấy tóc của người phụ nữ đó, dùng sức mà kéo.
Người phụ nữ gào thét, "Đừng có túm tóc tao!"
"Ai kêu cô kéo áo tôi hả?"
Không biết là ai va phải bàn, một chai bia lăn xuống đất, Thi Điềm ấn đầu của đối phương, ép cô ta xuống mặt bàn. Người phụ nữ kia bị chế trụ, vùng vẫy cánh tay muốn đánh trả.
Lúc Kim Triết và Từ Dương tiến vào, bên trong là một mảnh hỗn chiến, đánh đến mức khí thế ngất trời.
Từ Dương ngơ ngác đứng trước cửa, "Xem ra tới không đúng lúc rồi, mấy người này đang quay phim chưởng đấy à?"
"Đi, tìm chỗ khác ăn."
"OK!"
Từ Dương xoay người muốn đi, Kim Triết lại đột nhiên đá chân cậu ta, "Ế, kia có phải Thi Điềm lớp sáu không?"
"Cái gì?" Từ Dương quay đầu nhìn kỹ, bật ra một câu chửi thề, "Đúng thật luôn, trời ạ, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
"Đừng nói nhiều, xông lên giúp một tay!"
Hai người chạy lên trước, nhìn thấy Thi Điềm chiếm thế thượng phong thì khẽ thở ra một hơi. Kim Triết lôi người phụ nữ kia ra, đám đàn ông cũng đúng lúc dừng lại. Hàn Lăng Dương không có vết thương bên ngoài nào quá rõ ràng, cậu đứng lên, chỉ vào tên đàn ông nằm trên đất rồi lạnh lùng quát, "Sau này thấy mày một lần đánh một lần, đánh đến khi nào cái miệng đó sạch sẽ thì thôi!"
Tên đàn ông kia thấy bọn họ có thêm trợ thủ thì càng không dám lên tiếng nữa, vội vàng kéo đồng bọn chạy biến.
Ông chủ của cửa hàng đồ nướng đuổi theo hai bước, "Này này, thanh toán đã! Bồi thường cho tôi đã chứ!"
"Bỏ đi, để tôi đền cho ông." Hàn Lăng Dương lấy điện thoại ra, chỉ đám hoang tàn trên đất, "Ông nói ra một cái giá đại khái đi, bao nhiêu?"
"Tốt, tốt."
Ánh mắt sau đó rơi xuống mặt Thi Điềm, "Không sao chứ?"
"Không sao."
Hàn Lăng Dương đặt tay lên đầu cô khẽ xoa, "Thôi xong, mặt mũi lem luốc hết rồi."
"Thật hả?"
Kim Triết và Từ Dương hai mặt nhìn nhau, tình huống gì thế này? Cuối cùng vẫn là Từ Dương thông minh, mở miệng nói. "Chị dâu, đầu không phải bị đánh hỏng chỗ nào rồi đó chứ?"
Thi Điềm trợn trừng, ai là chị dâu của bọn họ? Bọn họ gọi ai đó?
Hàn Lăng Dương kéo cô về sau lưng, "Mấy người đang nói chuyện với ai đấy?"
"Thi Điềm đó, cậu hỏi xem người xem có phải chị dâu của chúng tôi không?"
Thi Điềm vội vàng xua tay, "Lời này không thể nói lung tung đâu." Kỷ đại thần cũng chưa có thừa nhận cô, ngộ nhỡ truyền vào tai anh rồi, cô dù có mọc thêm mười cái miệng cũng không thể nào giải thích rõ ràng.
Ông chủ đi tới đưa ra một tờ giấy liệt kê toàn bộ thiệt hại, Hàn Lăng Dương đánh mắt qua, dùng điện thoại quét số rồi trực tiếp gửi tiền cho ông ta.
"Sư tử nhỏ, chúng ta đi." Cậu cầm cổ tay cô rồi kéo ra ngoài.
Từ Dương nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, đầy mặt mộng mị. "Đây là nửa đường giết ra tình địch trong truyền thuyết sao?"
"Mau gọi điện cho Kỷ Diệc Hoành."
Thi Điềm đi ra đến ngoài, dừng chân lại, "Cậu có sao không?"
"Tớ thì có thể làm sao được?"
"Cậu kích động như vậy làm cái gì, người ta dù gì cũng là mấy người lận, ngộ nhỡ chiếm thế thượng phong thật thì cậu phải làm sao hả?"
Hàn Lăng Dương gãi gãi tai, "Không phải tớ vẫn còn nguyên vẹn đứng trước mặt cậu đây à? Ai bảo bọn họ gây chuyện trước chứ."
"Khó khăn lắm mới mời được cậu một bữa vậy mà cuối cùng bị phá hỏng tanh bành."
"Không thì chúng ta lại tìm một chỗ khác?"
"Đã giờ này rồi, ký túc xá chắc cũng sắp đóng cửa."
Hàn Lăng Dương nhìn thấy phía trước có một cửa hàng gia đình, liền kéo Thi Điềm đi vào mua chút thức ăn. Thi Điềm nhất định cũng đã bị dọa sợ không nhẹ, Hàn Lăng Dương đưa cô đến tận cổng ký túc xá, sau đó đưa túi đựng sữa bò và đồ ăn vặt đến trước mặt cô.
"Mình không ăn."
"Coi như an ủi, không cần phải sợ."
Thi Điềm đúng là vẫn có chút sợ, "Bọn họ sẽ không tìm đến trường chứ?"
"Chúng dám!" Hàn Lăng Dương nhét chiếc túi vào tay cô, Thi Điềm không từ chối nữa, cầm lấy rồi quay về ký túc xá.
Kỷ Diệc Hoành vừa nhận được tin tức liền phóng xuống dưới lầu lái xe đi, thẳng một mạch đến trường. Thi Điềm đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của anh.
Thi Điềm rùng mình một cái, sống lưng lành lạnh. Vừa rồi gặp hai người kia ở cửa hàng đồ nướng cô đã hơi thấp thỏm, chắc là bọn họ đã nói cho anh biết rồi?
Thi Điềm muốn giả vờ như đã ngủ, cô không nhận điện thoại. Nhưng Kỷ Diệc Hoành giống như hiểu thấu cô, gửi tin nhắn đến.
"Tôi biết cậu không ngủ, nhận điện thoại."
Thi Điềm suy nghĩ một chút, cuối cùng đành phải ấn nghe. "Alo?"
"Về rồi?"
"A, ừ."
"Đi ra đi."
"A, làm gì hả? Ký túc xá sắp đóng cửa rồi."
"Cậu đi ra cho tôi."
Thi Điềm ngồi ở mép giường, cuối cùng vẫn phải giương cờ trắng đầu hàng. Tầm mắt của Từ Tử Dịch từ trong cuốn sách nâng lên, thấy Thi Điềm đang xỏ giày. "Cũng đã giờ này rồi, còn muốn ra ngoài hả?"
"Ừ, mình về ngay thôi."
Cô đi ra ngoài, từ xa mơ hồ nhìn thấy bóng người của Kỷ Diệc Hoành. Thi Điềm đi nhanh đến trước mặt anh, "Làm sao vậy? Có chuyện gì không?"
Anh vừa liếc mắt liền nhìn ra mấy vết xước nhỏ trên mặt và cả khóe miệng cô.
Kỷ Diệc Hoành nén lại ngọn lửa cháy hừng hực trong lồng ngực, "Vừa rồi đi đâu?"
"Ăn. . . . . . . ăn đêm."
"Dạ dày cũng lớn nhỉ."
Thi Điềm cười gượng hai tiếng. "Vẫn tiêu hóa được, tiêu hóa được."
"Gặp bọn Từ Dương?"
Thi Điềm thu lại nụ cười nơi khóe miệng, được rồi, nhất định là anh đã biết chuyện vừa xảy ra. "Gặp."
"Trên mặt này là bị người ta cào?"
Anh còn chưa dứt lời, Thi Điềm đã cảm thấy trên mặt đau rát. Cô đưa tay ra sờ sờ, "Là người kia cào mình trước."
"Cậu cũng cào lại rồi?"
"Mình chỉ giật tóc cô ta, không cào mặt."
Kỷ Diệc Hoành hừ nhẹ, "Không có tiền đồ."
Xem thêm...