Chương 67: Âm thầm điều tra
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
"Vì sao lại thế này?"
"Bị bỏng."
"Đương nhiên là vì bỏng, tôi là hỏi cậu vì sao lại bị bỏng."
Thi Điềm mím chặt môi, cô không muốn nói, không thể có chuyện gì cũng nói cho Kỷ Diệc Hoành, bởi nó khiến cô cảm giác như mình là đứa lẻo mép. Món nợ với Tống Linh Linh cô phải chính mình lấy lại, nếu không phải vì ngày hôm nay chuyện xảy ra ở ngay trong cửa hàng thì Thi Điềm sớm đã nhào tới đánh nhau với cô ta.
Nhưng bắt cô nói là tự mình bị bỏng, cô lại không cam lòng.
Tầm mắt Thi Điềm rơi vào khuôn mặt của Kỷ Diệc Hoành, "Tống Linh Linh và Quý Nguyên Thanh đến cửa hàng của mình, lúc mình đi làm gà chiên xù Tống Linh Linh đó ném một đĩa mực viên chiên vào chảo dầu, mình không chú ý nên bị dầu bắn lên."
Cậu thiếu niên nhìn vết thương của cô, không dám chạm vào, thật không biết cô làm thế nào để có thể nhịn đến tận bây giờ.
"Đi, đến bệnh viện."
"Không sao đâu, chờ nó đóng vảy là ổn."
"Không xử lý cẩn thận sẽ bị nhiễm trùng." Kỷ Diệc Hoành xoay người đi đến trước tủ giày, vừa thay giày vừa nói, "Đi."
Thi Điềm đứng tại chỗ không nhúc nhích, Kỷ Diệc Hoành quay lại kéo cô. Thi Điềm tự động lấy tay che lại vết thương, đi theo Kỷ Diệc Hoành ra đến thang máy.
"Tống Linh Linh kia bây giờ đang ở đâu?"
"Chắc là ký túc xá," Thi Điềm nhìn thấy cửa thang máy mở ra, "Cậu yên tâm, mình sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu ta."
Kỷ Diệc Hoành đi vào, đứng bên cạnh bảo vệ Thi Điềm để tránh bị người vào sau đụng phải, "Chuyện này là bởi vì tôi, cậu không cần phải tự mình động thủ."
"Không liên quan đến cậu, cậu ta chính là không ưa mình."
"Vì sao cô ta lại không ưa cậu?"
Thi Điềm ngẩng đầu nhìn Kỷ Diệc Hoành, "Lẽ nào cậu ta còn cần lý do để nhằm vào mình hả?"
Kỷ Diệc Hoành tiếp nhận tầm mắt của Thi Điềm, cảm thấy đầu óc của cô thật sự không dùng được. Chuyện rõ ràng như vậy rồi còn cần anh phải nói ra? "Con gái, đơn giản chính là ghen tuông đố kỵ, nếu không vì sao cậu ta lại cứ mãi cắn cậu không buông?"
Thi Điềm trợn tròn mắt, cực kỳ kinh ngạc nhìn anh, hả? Tống Linh Linh thích Kỷ Diệc Hoành? Cô vẫn cho rằng Tống Linh Linh cùng lắm là kiểu lâu la giúp Quý Nguyên Thanh xả giận mà thôi, vì lấy lòng Quý Nguyên Thanh nên mới tình nguyện đóng vai hề. Chẳng lẽ lại không đúng? Cô hiểu sai rồi hả?
Nguyên nhân thật sự vậy mà lại là Tống Linh Linh thích Kỷ Diệc Hoành!
Thi Điềm vội vàng sán lại gần, cằm gác lên vai Kỷ Diệc Hoành, "Có phải cậu ta từng thổ lộ với cậu không?"
"Không phải."
"Còn nói không phải, nhất định là đã thổ lộ rồi. Từ bao giờ hả?"
Cửa thang máy mở ra, Kỷ Diệc Hoành cẩn thận từng li từng tí đưa cô ra ngoài, "Thật sự không phải."
"Vậy làm sao mà cậu biết được?"
Cậu thiếu niên thờ ơ trả lời, "Đây là sự thật, người tinh mắt đều có thể nhìn ra."
Lần đầu tiên trong đời Thi Điềm ý thức được hóa ra mình lại trì độn như vậy, bây giờ xem ra mối quan hệ thật sự giữa Quý Nguyên Thanh và Tống Linh Linh lại là tình địch rồi?
Tống Linh Linh sau khi làm bỏng tay Thi Điềm chạy về ký túc xá, e là chính mình cũng không biết trong mắt Kỷ Diệc Hoành bản thân đã biến thành người thầm mến anh.
Cô ta đúng là vì muốn lấy lòng Quý Nguyên Thanh nên mới thay cô ta đứng ra mà thôi, chính là vì muốn hưởng ké ánh hào quang từ Quý Nguyên Thanh. Dù sao Quý Nguyên Thanh là người ở đây, điều kiện gia đình lại tốt, sau này muốn tìm công việc tốt cũng không khó.
Kỷ Diệc Hoành đưa Thi Điềm đến một bệnh viện gần đó, bởi vì đã là giờ này nên bọn họ chỉ có thể đăng ký điều trị gấp.
Bác sĩ nhìn vết thương, nói phải nhanh chóng xử lý. Kỷ Diệc Hoành ngồi bên cạnh Thi Điềm, thấy cô nhìn chằm chằm tay mình, liền nâng cằm cô đưa về phía mình, "Nhìn tôi."
"Không sao, chỉ hơi đau một chút thôi."
Kỷ Diệc Hoành thầm nghĩ cái miệng này của cô cũng thật cứng, lát nữa rồi lại gào khóc lên cho mà xem.
Bác sĩ cầm cồn đến chuẩn bị tiêu độc. "Bọng nước này vì sao lại vỡ? Sau này gặp phải chuyện như vậy nhất định không được chọc vỡ nó, đã biết chưa?"
Kỷ Diệc Hoành hơi chột dạ, đây cũng là vì bị anh túm lấy.
Bác sĩ bắt đầu dùng tăm bông thấm cồn tiêu độc trên miệng vết thương, một tay còn lại của Thi Điềm nắm chặt, hàm răng cũng cắn chặt. Mỗi động tác của bác sĩ đều làm rất chậm, cô hận không thể giục ông nhanh nhanh kết thúc.
"Nếu đã vỡ rồi thì phải nhanh chóng làm sạch sẽ bên trong." Bác sĩ nói xong, lại cầm cây kim đã khử trùng đến.
Trên trán Thi Điềm đều là mồ hôi, cô hít sâu một cái, tay kia bắt được mép bàn.
Kỷ Diệc Hoành cầm lấy bàn tay đó rồi nắm chặt, từ khi làm sạch bọng nước đến khi băng bó Thi Điềm đều không la lên một tiếng. Cuối cùng cũng kết thúc, cô nhìn chỗ băng bó một cái, cẩn thận nói cảm ơn với bác sĩ.
Về đến nhà Kỷ Diệc Hoành, cơm nước đều đã nguội ngắt, Thi Điềm còn nhìn thấy trong thùng rác chất đầy hộp thức ăn, "Cậu toàn gọi đồ ăn bên ngoài thôi hả?"
"Tôi đi hâm nóng lại."
Thi Điềm hiện tại đã thấy rất tốt rồi, bèn đi theo giúp anh mang đồ ăn vào bếp.
Ăn xong cơm tối, Kỷ Diệc Hoành nói cô ra ghế ngồi, còn mình đi rửa bát, xong xuôi mới ngồi xuống bên cạnh cô.
"Có muốn xem phim không?"
"Không cần," Thi Điềm đi tới đi lui đến bây giờ cũng đã mệt, "Mình phải về rồi."
Kỷ Diệc Hoành bật tivi, chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng bạo hồng cách đây không lâu, Thi Điềm nhìn thời gian, "Vậy mình ở lại thêm nửa tiếng, không thể nhiều hơn nữa đâu."
"Ừ." Kỷ Diệc Hoành khẽ dựa về sau, Thi Điềm ngồi thẳng. Kỷ Diệc Hoành thình lình đưa tay kéo cô một cái, Thi Điềm thuận đà tựa lưng về sau, thế nhưng không nghĩ lại đụng phải cánh tay Kỷ Diệc Hoành. Cô vội vàng ngồi thẳng dậy, cậu thiếu niên lại nhanh hơn một bước giữ lấy cô, "Cứ để vậy đi."
Cô vẫn không hề có dấu hiệu thả lòng, Kỷ Diệc Hoành thấy vậy, đưa tay ôm lấy vai Thi Điềm, đẩy cô về phía lồng ngực mình.
Trong phòng không bật điện, không gian tối tăm chỉ có duy nhất thứ ánh sáng le lói phát ra từ màn hình. Thi Điềm sốt ruột muốn về, không kiên nhẫn được bao lâu đã lên tiếng, "Được rồi, mình thật sự phải về ký túc xá."
Kỷ Diệc Hoành không lên tiếng, Thi Điềm quay đầu nhìn về phía anh. Hai mắt anh nhắm nghiền, hình như đã ngủ thiếp đi.
Thi Điềm gấp gáp gọi anh, "Kỷ Diệc Hoành? Kỷ Diệc Hoành!"
Cậu thiếu niên không lên tiếng, Thi Điềm muốn kéo cánh tay anh ra, nhưng lại sợ làm anh tỉnh giấc.
Ngày hôm nay chắc anh cũng đã ra ngoài cả ngày nhỉ? Ai ai cũng ao ước ngưỡng mộ Kỷ Diệc Hoành, thế nhưng có mấy người trong số họ biết được cuộc sống này của anh có bao nhiêu áp lực. Chỉ tính số cuộc thi mỗi năm đều đếm không hết mà anh phải tham gia đã đủ để khiến cho một con người bình thường căng thẳng, thần kinh lúc nào cũng căng như dây đàn rồi.
Thi Điềm cảm thấy ánh sáng từ tivi đâm vào mắt rất khó chịu, cô muốn đi tắt, nhưng lại sợ mình đứng dậy sẽ làm kinh động đến Kỷ Diệc Hoành. Cô nghĩ thầm, bỏ đi, nhắm mắt lại cũng thoải mái hơn không ít.
Lúc cậu thiếu niên mở mắt ra, Thi Điềm đã ngủ thiếp đi, đầu tựa vào bả vai của anh, cả cơ thể nhỏ nhắn mềm mại giống như đều chôn trong ngực anh.
Cậu thiếu niên vỗ nhẹ bả vai cô mấy cái, Thi Điềm không phản ứng lại.
Anh liếc nhìn chiếc túi xách đặt bên cạnh cô, đưa tay ra kéo khóa, cẩn thận mở ra. Bên trong cũng chỉ có vài thứ đồ lặt vặt, không có điện thoại của Thi Điềm.
Kỷ Diệc Hoành thò tay vào túi áo khoác Thi Điềm, ngón tay chạm phải điện thoại của cô, liền nhanh chóng rút nó ra.
Anh biết mật khẩu điện thoại của cô, Kỷ Diệc Hoành nhập sáu con số vào, khóa màn hình nhanh chóng mở ra.
Đầu tiên anh mở mục tin nhắn, nhìn mấy lần, lại tìm vào wechat.
Thi Điềm dĩ nhiên không nghĩ đến chuyện điện thoại bị người ta xem lén, cô cũng không có thói quen xóa tin nhắn trong wechat. Kỷ Diệc Hoành chầm chậm kéo xuống, nhìn thấy một dãy số.
Anh ấn vào đó, trò chuyện nhanh chóng xuất hiện trên màn hình, toàn bộ cuộc trò chuyện của Thi Điềm và đối phương hiện lên rõ ràng trước mắt anh.
Đôi mắt cậu thiếu niên phát lạnh, nhìn chằm chằm những tin nhắn chi chít đều là chữ kia, giống như qua mỗi con chữ lại có thể cảm nhận được toàn bộ luống cuống, hoảng sợ và bất lực của Thi Điềm. Thái độ của đối phương rất gay gắt, nói tháng này sắp không còn nhiều thời gian nữa, giục cô nhanh chóng gom tiền.
Kỷ Diệc Hoành nhìn chăm chú người trong ngực mình, tầm mắt lại rơi xuống cánh tay cô.
Mười vạn tệ đối với Thi Điềm mà nói, không chỉ là một con số trên trời mà còn là thứ có thể hoàn toàn ép vỡ cô.
Kỷ Diệc Hoành từ giọng điệu của đối phương có thể nhìn ra điều bà ta quan tâm không phải là có thể lấy được tiền về hay không, mà là phải làm sao để khiến Thi Điềm khổ sở, làm thế nào mới có thể khiến cô từng giây từng phút đều phải thấp thỏm lo âu.
Khuôn mặt cậu thiếu niên toát ra lạnh lẽo, ánh mắt cũng phủ kín một tầng băng.
Anh tiếp tục kéo tin nhắn về trước đó, hóa ra Thi Điềm đã chuyển cho bà ta một vạn. Kỷ Diệc Hoành khẽ thở dài, ngón tay đặt trên bả vai Thi Điềm vuốt nhẹ mấy lần.
Xem thêm...