Chương 42: Sự cố trong buổi livestream
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Đầu Thi Điềm như bị gõ một cái thật mạnh, cô mới không đi đây, hai tên bằng hữu của Kỷ Diệc Hoành đang ở ngay ngoài kia, cô lại cầm cho anh cái thứ đồ đó, vậy không phải là tự đào hố chôn mình à?
Lại nói, anh đi tắm vì sao không mang theo cái thứ đồ kia chứ?
Thi Điềm thật sự không sao có thể nói ra hai chứ quần lót!
Cô vội gửi lại tin nhắn cho anh, "Mình không lấy, mấy người bạn kia của cậu đều ở đây đó, cậu nói bọn họ lấy hộ đi."
Kỷ Diệc Hoành ở bên trong cũng chờ đến sốt ruột, "Cậu xác định muốn để cho bọn họ biết?"
Vậy khẳng định chuyện này sẽ biết thành tin giật gân, đến lúc đó truyền ra cả trường thì thật là muốn điên rồi.
Thi Điềm rón rén đi ra cửa, trùng đúng lúc Kim Triết từ trong phòng ăn thò đầu ra, Thi Điềm trong tích tắc như kẻ bị bắt gian tại trận mà đứng thẳng lưng.
"Sao Kỷ Diệc Hoành vẫn chưa ra thế? Không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ? Cậu mau vào xem một chút đi."
". . . . . ." Thi Điềm ưỡn ngực, hất cằm, "Đồ ăn cũng không thể chặn nổi miệng mấy cậu."
Ui, mùi thuốc súng cũng thật lớn nha.
Thi Điềm đẩy cửa đi vào phòng Kỷ Diệc Hoành, mở tủ quần áo tìm ngăn đựng đồ lót, sau đó đưa hai ngón tay móc ra một cái quần hoa hòe hoa sói.
Mũi cô nóng nóng, Kỷ Diệc Hoành này hóa ra bên trong cũng nhiệt huyết dâng trào như vậy nha, hoa văn này, màu sắc này, nếu không đủ mặt dày thì sao dám mặc đi ra ngoài chứ.
Thi Điềm nắm chặt chiếc quần lót trong lòng bàn tay, lại liều mạng nhét mấy cái góc lộ ra vào trong, xác định không thể còn đầu mối nào khiến cho người ta nhìn ra được nữa mới nơm nớp lo sợ đi ra ngoài.
Cô lấm la lấm lét đi đến trước cửa phòng tắm, Kỷ Diệc Hoành vì lo mấy con sói đói bụng bên ngoài xông vào nên vừa rồi đã khóa trái cửa.
Thi Điềm căng thẳng nhìn chằm chằm phía phòng ăn, chỉ sợ sẽ lại có tên nào đó thình lình xông ra. Cô cẩn thận đưa tay về sau gõ nhẹ lên cánh cửa, vừa nghe được sau lưng phát ra tiếng lạch cạch liền lập tức nhét bàn tay qua khe hở của cánh cửa. Kỷ Diệc Hoành đưa tay nhận lấy, ngón tay vô tình đụng phải đầu ngón tay của Thi Điềm, trái tim cô đánh trật một nhịp, vội vàng thu tay về.
Tay Thi Điềm đều là mồ hôi, nhớp nháp khó chịu, khiến cô phải liên tục chà tay lên quần.
Chiếc quần lót trong tay Kỷ Diệc Hoành nóng lên, vừa rồi Thi Điềm đưa nó cho anh Kỷ Diệc Hoành đều nhìn thấy, tay cô nắm chặt cực kỳ, thật giống như đang nắm thứ gì đó. . . . . .
Yết hầu Kỷ Diệc Hoành hơi lăn, động tác nuốt nước bọt cũng trở nên gian nan. Chiếc quần lót vẫn còn nóng, anh khom lưng mặc nó vào.
Thi Điềm vừa đi ra ngoài hai bước thì Kim Triết cầm cái bát từ trong phòng ăn đi ra hóng trò vui. Trong bát có mì, cậu ta vừa ăn vừa nói với Thi Điềm, "Tắm cái gì mà lâu vậy hả."
Kỷ Diệc Hoành khoác chiếc áo choàng tắm đi ra, mấy giọt nước trên đầu theo vài sợi tóc mai nhỏ xuống, trong tay anh cầm chiếc khăn lông, "Sao mấy cậu lại đến nữa?"
"Không hoan nghênh à?" Từ Dương bưng bát mì từ trong nhà bếp đi ra.
"Tụi này cũng đâu nghĩ sẽ mang lại bất tiện cho cậu như vậy đâu," Kim Triết hướng về phía Thi Điềm nháy mắt một cái, "Thật đấy, sớm biết vậy thì có đánh chết tụi này cũng không dám bén mảng tới."
"Vậy sao lúc cậu ấy mở cửa cho mấy cậu lại không thấy ai quay đầu xéo đi?" Kỷ Diệc Hoành đi đến trước bàn ăn, kéo ghế tựa ra, "Chạy đến đây làm gì? Không ngủ hả?"
"Ngủ chứ, còn không phải là muốn đến đây ăn một bữa ngon trước sao? Cậu tốt xấu gì cũng đã thắng 9 lần liên tiếp. . . . . ."
Thi Điềm xoay người trốn vào nhà tắm, Kỷ Diệc Hoành đã chuẩn bị sẵn bàn chải đánh răng và khăn mặt mới cho cô, Thi Điềm nhanh chóng rửa mặt rồi thay lại quần áo mặc ngày hôm qua.
Lúc cô đi ra, hai người kia còn chưa đi, Thi Điềm bước nhanh qua phòng ăn, ném lại cho Kỷ Diệc Hoành một câu rồi chạy biến. "Mình về đây."
"Đừng đi mà!" Từ Dương la lớn, dọa cho Thi Điềm càng chạy nhanh hơn.
Kỷ Diệc Hoành cũng không cản cô, Thi Điềm đẩy cửa chạy đi, trong phút chốc mất dạng. Kim Triết tiến đến trước mặt Kỷ Diệc Hoành, cười quái gở, "Kỷ đại thần thật có tinh lực nha."
"Đi ra khỏi cái cửa này rồi tốt nhất là đừng có nói lung tung."
"Làm thì cũng làm rồi, vì sao lại không được nói?"
Kỷ Diệc Hoành liếc mắt về phía hai người, "Da mặt cậu ấy rất mỏng, mấy cậu dám không im miệng thử xem."
"Rồi rồi rồi." Từ Dương làm một động tác khóa miệng, "Nhất định tụi này sẽ ngậm chặt miệng."
Thi Điềm quay lại ký túc xá, cổ họng nóng muốn chết rồi, hơn nữa cái quần lót hoa kia của Kỷ Diệc Hoành không ngừng bay qua bay lại trước mặt cô.
Nghỉ lễ Quốc khánh kết thúc, Thi Điềm sắp xếp buổi livestream cho Kỷ Diệc Hoành. Người theo dõi không ít, Kỷ Diệc Hoành muốn có nhan sắc liền có nhan sắc, hơn nữa còn biết đánh nhau, người hâm mộ cứ như vậy ùn ùn kéo tới.
Nghiêm lão sư cảm thấy hiệu quả không tồi, liền nói Thi Điềm tận dụng triệt để cơ hội khiến cho nó đa dạng hơn. Lịch livestream đã quyết định là một tuần một lần, lấy bối cảnh ở ngay trong phòng phát thanh.
Thi Điềm bận rộn chạy qua chạy lại như con quay, Kỷ Diệc Hoành đều nhìn vào mắt, anh thi thoảng cũng sẽ tự mình vào weibo, đăng vài bài.
Kỷ Diệc Hoành rất thích chú chó nhỏ ở nhà, trên weibo cũng từng đăng một tấm ảnh anh ôm chú chó nhỏ đó.
Trong tấm ảnh kia, chú chó nhỏ nằm nhoài trên vai anh, dáng vẻ ngốc ngốc đáng yêu, mái tóc ngắn của cậu thiếu niên gọn gàng xuôi về sau gáy, ánh mặt trời nhỏ vụn rơi xuống nửa bên mặt, vẽ ra góc cạnh và đường cong quyến rũ chết người.
Ngày hôm nay trời rét căm căm, Thi Điềm lại mặc phong phanh, cô vừa ăn xong liền vội vàng từ ký túc xá phi ra ngoài.
Đến phòng phát thanh của trường, Kỷ Diệc Hoành đã sớm ngồi ở đó. Thi Điềm nhìn thấy anh mặc một chiếc áo khoác bò màu xanh nhạt, bên trong mặc chiếc áo hoodie màu vàng rất là chói mắt, cô bước nhanh về phía trước, "Mình không đến muộn chứ?"
"Sao lại muộn vậy?"
"Hôm nay phòng ăn đông, xếp hàng một hồi lâu mới lấy được cơm." Thi Điềm điều chỉnh chiếc giá đỡ kẹp trên bàn, đây chính là thứ cô lùng được trên mạng. Thi Điềm lấy điện thoại dùng để livestream kẹp lên chiếc giá đỡ đó, lại điều chỉnh độ cao.
Sau khi livestream bắt đầu, Thi Điềm ngồi sang bên cạnh, trong khung hình chỉ còn lại một mình Kỷ Diệc Hoành.
Lượng người xem liên tục tăng lên, mấy em gái điên cuồng hò hét, phần bình luận cũng chạy vùn vụt. Hoạt động này đòi hỏi Kỷ Diệc Hoành và bọn họ sẽ phải tương tác với nhau, anh vốn không thích livestream cũng là bởi sau đó sẽ không biết phải nói gì.
Có người trong khu bình luận đặt ra câu hỏi, "Ca ca bình thường có chơi game không?"
Kỷ Diệc Hoành liếc một cái, rốt cuộc cũng nổi lên chút hứng thú nho nhỏ, "Chơi chứ, không thì chúng ta tán gẫu về Liên minh huyền thoại đi?"
Chủ đề một khi bới ra liền lập tức không thể thu lại, "Mọi người có chơi Liên minh huyền thoại không? Chụp lại tôi xem thử."
Thi Điềm ngồi bên cạnh cầm điện thoại của mình, nhìn thấy một loạt ảnh chụp màn hình gửi lên, Kỷ Diệc Hoành kéo ghế đến gần hơn một chút, "Bình thường mọi người chơi nhân vật nào? Level có cao không?"
Thi Điềm nhìn vào mắt cậu thiếu niên, đúng là lợi hại, đáy mắt còn nhảy lên mấy đốm sáng nhỏ rồi.
Thi Điềm đá chân Kỷ Diệc Hoành, ngày hôm qua cô đã đưa cho anh xem qua kịch bản livestream. Chính là muốn anh lấy việc biểu diễn ra giọng nói của mình làm cốt lõi, còn đặc biệt vì anh mà cất công chọn ra hai bộ tác phẩm đang nổi đây.
Cậu thiếu niên được nhắc nhở mới hơi thu liễm lại một chút, buổi livestream đến một nửa, Thi Điềm rốt cuộc không nhịn được phải xen vào.
Nếu còn cứ để thả cho anh như vậy thì sợ là cái trái tim yếu đuối của Nghiêm lão sư sẽ không chịu được.
"Tiếp theo, mọi người có vấn đề gì hay câu hỏi gì cảm thấy hứng thú muốn hỏi không?"
Thi Điềm thấy có người gửi lên bình luận, "Ca ca, giọng nói dễ nghe của anh là từ nhỏ đã như vậy rồi hả?"
Cô đọc câu hỏi lên, ra hiệu cho Kỷ Diệc Hoành trả lời.
Buổi livestream rốt cuộc đã có chút đúng chất của livestream, mấy đốm sáng nhảy nhót trong đáy mắt Kỷ Diệc Hoành cũng thu về đúng chừng mực, "Ừ, trời sinh."
Tốc độ bình luận quá nhanh, có những câu hỏi Thi Điềm còn chưa kịp đọc đã lướt nhanh qua, hơn nữa phần lớn người bình luận đều là gửi lên nhãn dán các kiểu, nào là mắt hình trái tim, nào là hoa tươi, hun hun đi, ôm ôm đi, những bình luận mang tính chất xây dựng vô cùng ít.
Thi Điềm thật vất vả mới nhìn thấy một người đặt câu hỏi, giống như lạc giữa sa mạc nhìn thấy ốc đảo nhỏ không chút suy nghĩ đọc lên, chỉ là chưa đọc được một nửa đã cảm thấy không đúng.
"Tiểu ca ca, có thể cho chúng em xem. . . . . . anh phách. . . . . . phách(*) trực tiếp không?"
(*) ừm thì, thôi để xuống dưới giải thích đi
Kiểu câu hỏi gì vậy!
Thâm tâm Thi Điềm không nhịn được gào thét, lá gan của mấy cô gái nhỏ bây giờ cũng lớn quá đi! Kỷ Diệc Hoành nghiêng đầu, ánh mắt thẳng tắp bắn về phía cô, ngữ khí mang theo khó có thể tin, "Cái gì?"
Thi Điềm muốn chối biến đi rồi bỏ qua, nhưng câu hỏi cũng đã đọc ra rồi, còn đang có nhiều người nhìn vào như vậy nữa. Cô ngoài cười nhưng trong không cười kéo kéo khóe miêng, "Cậu. . . . . . cậu xem đi, là người bạn này bình luận, nói có thể cho bọn họ xem. . . . . . phách. . . . . ."
Phách phách trực tiếp(*)! Cái hình ảnh kia mọi người tự mình tưởng tượng đi! Thi Điềm đưa tay đập mạnh lên trán, cô không dẫn nổi vụ này nữa rồi.
(*) sex (Bởi vì chương sau có chỗ cần dùng nên để nguyên phách phách, tiện thể né thị phi hơ hơ hơ)
Xem thêm...