Chương 98: Anh đối với một người cũng tốt như vậy
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Kỷ Diệc Hoành nhai khoai tây chiên phát ra âm thanh rộp rộp, Thi Điềm cúi thấp đầu, so với ai hết đều căng thẳng hơn.
Cậu thiếu niên khẽ mỉm cười, "Còn có cả kiểu câu hỏi này nữa à?"
"Đây là tất nhiên rồi, muốn trốn cũng không thoát đâu."
"Không có." Kỷ Diệc Hoành trả lời.
Tiêu Hồng hơi giật mình, "Là vì yêu cầu quá cao sao?"
"Từng có, nhưng đã chia tay rồi."
Thi Điềm cảm thấy được phía sau lưng cũng bốc lên mồ hôi lạnh, may là Tiêu Hồng cũng không tiếp tục đề tài này, "Thi Điềm, trường học của em chắc là có rất nhiều nữ sinh theo đuổi Kỷ Diệc Hoành nhỉ?"
Bời vì bọn họ học cùng một trường, lại cùng chuyên ngành, đề tài này thật sự là không tránh khỏi.
"Vâng, nhiều. . . . . ."
"Vậy còn em?"
Cái gì gọi là cô thì làm sao chứ? Lúc ban đầu là Kỷ Diệc Hoành theo đuổi cô, vậy được không?
Bầu không khí lúng túng đến mức không thể lúng túng hơn nữa, Kỷ Diệc Hoành ngồi bên cạnh ăn khoai của mình, bàn tay bốc khoai tây chiên trong túi phát ra tiếng sột soạt, đây là nhường cho cô trả lời sao?
Nơi khóe mắt của Kỷ Diệc Hoành hơi dừng lại trên đôi bàn tay vì lo lắng mà đan chặt của Thi Điềm, "Có những người chỉ có thể nhìn từ xa."
Kỷ Diệc Hoành nhấc mắt nhìn Thi Điềm, ha, ném cũng thật sạch sẽ, chỉ có thể nhìn từ xa mà thôi? Bọn họ đã hôn, đã nắm tay, đã ôm, còn nằm ngủ cùng nhau trên một cái giường, vậy mà giờ cô lại nói với anh người như anh chỉ xứng được cô nhìn từ xa?
Ánh mắt của Kỷ Diệc Hoành lạnh đi mấy phần, cánh môi bật ra một nụ cười lạnh lẽo. Thi Điềm nghe được, Tiêu Hồng cũng nghe thấy.
Thi Điềm ngoan ngoãn ngậm miệng không dám nói gì nữa, mà Tiêu Hồng có tình huống gì là chưa nhìn thấy, khó xử hơn nữa cũng có thể dễ dàng ứng phó được. "Dễ nhìn ra, cậu có vẻ không đồng ý với cách nói này nhỉ?"
"Mỗi người đều có ý kiến riêng của mình, chúng ta không nên gò ép." Kỷ Diệc Hoành đặt túi khoai tây chiên còn dư lại hơn nửa lên mặt bàn, trợ lý đứng cách đó không xa thấy vậy, nhanh nhẹn tiến đến thu nó về.
"Mau, lau tay đi." Trợ lý đưa giấy ướt cho Kỷ Diệc Hoành.
Động tác lau tay của anh ưu nhã mà thong dong, trợ lý thu lại cả khăn ướt và túi khoai tây chiên, "Khoan đã, tóc bên này rũ xuống rồi."
Cô ấy cầm túi trang điểm đến, mở ra rồi đặt lên bàn, Tiêu Hồng ngồi bên cạnh khách khí nói, "Nơi này của chúng tôi có phòng hóa trang, cũng có chuyên gia trang điểm đấy."
"Cảm ơn," trợ lý động tác thuần thục cầm lược chải một chòm tóc bị rũ xuống của Kỷ Diệc Hoành lên trên, "Chỉ là chút chuyện nhỏ, không cần làm phiền mọi người đâu ạ."
Trợ lý đặt một tay chặn trước hàng lông mày của Kỷ Diệc Hoành, một tay kia cầm bình xịt phun lên mấy sợi tóc đen bóng của anh.
Kỷ Diệc Hoành hơi nhắm mắt, dáng vẻ không có một chút nào là khó chịu. Trợ lý chỉnh trang xong xuôi, cầm gương đưa đến trước mặt Kỷ Diệc Hoành. "Anh(*), tạo hình hôm nay thế nào, hài lòng không?"
(*) cô ấy gọi là 哥(ca) đó, không phải em họ tiểu Hoành ta hờn tiểu Hoành luôn
Anh mở mắt ra, rất qua quýt liếc một cái, sau đó đẩy chiếc gương sang một bên, "Cũng được."
"Cái gì thế, ngầu vậy còn gì."
"Đó là bởi vì anh ngầu sẵn rồi."
Trợ lý cất đồ đi, lại cầm chiếc túi trang điểm về chỗ ngồi của mình. Trong trái tim Thi Điềm đã chua muốn đoạt mệnh, cái gì gọi là nhắm mắt làm ngơ, chính là lúc nhìn thấy nhưng vẫn phải làm như không biết. Vậy mà hiện tại không những muốn cho cô nhìn thấy, lại còn muốn cô nghe thấy, cái cô trợ lý này còn mở miệng là anh anh em em. Lúc trước rõ ràng Kỷ Diệc Hoành không thích nhất như vậy, có bao nhiêu cô gái muốn nhận anh làm anh trai(*) đều bị anh ác khẩu cho phải khóc lóc bỏ chạy. Không quen không biết, gọi vớ gọi vẩn cái gì?
(*)哥哥(ca ca)
Cô ngồi chỗ này, muốn bao nhiêu cảm giác dư thừa liền có bấy nhiêu, nhưng cô không thể tự ý bỏ đi.
Thật không dễ dàng gì mới chờ được đến khi bắt đầu phỏng vấn, Thi Điềm rốt cuộc có thể chạy thoát thân. Nhưng chủ biên đã nói ngày hôm nay cô phải theo Tiêu Hồng, cô cũng không tiện tự ý ra ngoài, chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh Kỷ Diệc Hoành.
Phỏng vấn tiến hành rất thuận lợi, Kỷ Diệc Hoành cũng không có chuyện đen tối gì không thể nói, khuôn mặt dưới ống kính đó vẫn là người Thi Điềm quen thuộc, lần này cô cũng có thể quang minh chính đại nhìn anh, không cần sợ bị anh phát hiện.
Kỷ Diệc Hoành trả lời phỏng vấn đâu ra đấy, trật tự rõ ràng, đôi lúc cũng có thể nổi hứng nói những lời hài hước, phỏng vấn như vậy chiếu ra ngoài là thứ tuyệt đối đáng xem.
Thi Điềm không nỡ xóa số điện thoại của Kỷ Diệc Hoành, nhưng ảnh nền vẫn thay đổi. Trong công ty ra ra vào vào đều là người, khó tránh sẽ bị người khác nhìn thấy.
Anh hiện tại so với khi còn ở trường học cũng đã có điểm khác, không còn ăn mặc tùy ý, tóc thế nào thuận theo đó, hiện tại mỗi lần ra ngoài hẳn là đều phải trải qua chải chuốt trang điểm một hồi.
Trong lúc Kỷ Diệc Hoành trả lời một câu hỏi của Tiêu Hồng, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Thi Điềm.
Cô giật mình vội vàng chuyển tầm mắt đi nơi khác, Thi Điềm căng thẳng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, mấy giây sau cô lén lút nhìn sang, phát hiện Kỷ Diệc Hoành vẫn còn đang nhìn về phía này.
Thi Điềm dứt khoát rũ mi, không dám ngẩng đầu lên nữa rồi.
Thời gian phỏng vấn kéo dài đến hai giờ, Thi Điềm ngồi đến mức eo mỏi lưng đau, cuối cùng cũng coi như nghe được Tiêu Hồng nói hai chữ kết thúc.
Trợ lý của Kỷ Diệc Hoành đứng lên, tiến lên đón anh, Thi Điềm nhìn cô ấy từ trước mặt mình lướt qua, trong lòng không khỏi phiền muộn.
"Cùng ăn tối đi." Tiêu Hồng nhìn thời gian, "Xung quanh đây đều là nhà hàng quán ăn, sẽ không làm lỡ nhiều thời gian."
Trợ lý nhìn sắc mặt của Kỷ Diệc Hoành, biết anh nhất định cũng đã mệt mỏi. Ngày hôm nay ngồi máy bay về đây, buổi tối còn phải đón tàu sắt cao tốc đến một nơi khác. Liên tục không ngừng nghỉ như vậy, anh cần thời gian nghỉ ngơi, dù là ngồi trong xe cũng tốt hơn xã giao rất nhiều.
"Không cần khách sáo, chúng tôi còn phải đi cho kịp tàu, cảm ơn." Trợ lý giúp anh từ chối.
Tiêu Hồng dĩ nhiên cũng phải khách sáo cho trọn, "Một bữa cơm không mất bao nhiêu thời gian, lát nữa tôi nói xe của công ty đưa hai người đến ga tàu."
Kỷ Diệc Hoành liếc trợ lý đứng bên cạnh, "Muốn ăn gì?"
"Hả?"
"Bữa tối muốn ăn gì?"
Trợ lý suy nghĩ một chút, "Món Thái."
"Ngay bên dưới có một nhà hàng chuyên các món Thái." Tiêu Hồng đặt tập kịch bản sang một bên, lại vẫy tay với Thi Điềm, "Thi Điềm, cùng đi."
Thi Điềm thật muốn điên luôn rồi, cô tiến lên vài bước, ý tứ cự tuyệt toàn bộ đều viết trên mặt. "Em còn rất nhiều việc."
"Công việc của em ngày hôm nay chính là đi theo chị, em và Kỷ Diệc Hoành là bạn học, không lo không có gì để nói."
Thi Điềm hận không thể tìm ra mười tám cái lý do, "Em thật sự không có thời gian. . . . . ."
Sắc mặt của Tiêu Hồng hơi thay đổi, tuy là cô ấy dễ tính, đến một tiếng quát lớn với cô cũng chưa từng có, thế nhưng Thi Điềm mới chỉ đến đây thực tập thôi, lại hết lần này đến lần khác ném mặt mũi của cô ấy đi.
Bầu không khí trong nháy mắt lạnh xuống, mí mắt Kỷ Diệc Hoành hơi nhảy lên, Thi Điềm cũng không phải người không biết nhìn sắc mặt của người khác, "Vậy em về văn phòng lấy túi, hiện tại đi luôn ạ?"
Tiêu Hồng nghe vậy, nét mặt mới hơi hòa hoãn lại một chút, "Ừ, bây giờ qua vừa kịp."
"Vâng."
Tiêu Hồng để cho Kỷ Diệc Hoành nghỉ ngơi một lúc, còn mình cầm đồ đi ra ngoài một chút, nói sẽ quay lại ngay.
Trợ lý chờ cho Tiêu Hồng đóng cửa lại, mới ngồi về cạnh Kỷ Diệc Hoành, "Không phải anh chưa từng đồng ý cùng người khác ra ngoài ăn hả?"
"Anh đói rồi, không được sao?"
"Được chứ, em chỉ cảm thấy lạ thôi."
Kỷ Diệc Hoành như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm ra cửa, "Lát nữa em nói không muốn ăn món Thái nữa, đổi sang nơi khác."
"Hả? Anh muốn ăn gì khác à?"
"Cứ nói em bỗng nhiên muốn thay đổi khẩu vị."
Trợ lý hơi cau mày, "Như vậy không tốt đâu, ngộ nhỡ khiến họ mất thiện cảm với chúng ta thì phải làm sao?"
Kỷ Diệc Hoành biết Thi Điềm không thích ăn món Thái, đặc biệt là những thứ có kèm theo cà ri. Cô cũng có thể coi như không kén ăn, nhưng gặp món mình thích mới có thể ăn rất nhiều. Anh không ở bên cạnh cô, nhất định cô sẽ lại ứng phó qua loa cho xong bữa, cũng sẽ không chịu đến nhà ăn.
Thi Điềm theo Tiêu Hồng lần thứ hai quay lại phòng phỏng vấn, Kỷ Diệc Hoành và Tiêu Hồng đi trước. Trợ lý của anh dáng vẻ muốn nói lại thôi, mắt thấy sắp đến trước thang máy mới tìm cơ hội lên tiếng.
"Anh, không thì chúng ta đừng ăn món Thái nữa."
Kỷ Diệc Hoành nghiêng đầu nhìn cô ấy, "Làm sao thế?"
"Em. . . . . . Bụng em khó chịu, muốn thay đổi khẩu vị, món Hàng Châu được không?"
Kỷ Diệc Hoành đi vào thang máy, "Có ăn hay không cũng không phải chỉ dựa vào cái miệng này của em đâu."
Trợ lý chỉ cảm thấy oan uổng vô cùng, cô ấy cực kỳ thích món Thái, còn không phải vì anh bắt phải nói đổi sao?
"Không sao, vậy thì tìm nhà hàng chuyên các món Hàng Châu là được, dù sao chỗ này cái gì cũng có." Tiêu Hồng ấn chọn tầng một, Thi Điềm đứng bên cạnh, đó chính là khẩu vị của cô, cô thích.
Tiêu Hồng chọn nhà hàng, hỏi nhân viên phục vụ phòng bao, trợ lý ngồi bên cạnh phụ trách gọi món.
Trong phòng đặt một chiếc bàn tròn, bọn họ có cả thảy bốn người, Kỷ Diệc Hoành và Tiêu Hồng ngồi cạnh nhau, trợ lý đương nhiên ngồi bên cạnh Kỷ Diệc Hoành. Thi Điềm cũng không thể ngồi quá xa bọn họ, bất đắc dĩ đành kéo chiếc ghế cạnh Tiêu Hồng ra rồi ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ bắt đầu mang món lên, Tiêu Hồng hỏi Kỷ Diệc Hoành có muốn uống chút rượu không, liền bị trợ lý uyển chuyển từ chối.
"Ngày mai anh ấy còn có lịch trình, để tôi gọi chút nước trái cây."
Nhân viên phục vụ mang nước cam đã ép sẵn lên, một bàn bốn người, bất luận là dựa theo tư chất hay gì, người đứng lên đều phải là Thi Điềm.
Điểm này Thi Điềm cũng rõ ràng, cô yên lặng đẩy ghế ra chuẩn bị đứng dậy.
Kỷ Diệc Hoành dưới bàn đá chân trợ lý bên cạnh một cái, trợ lý vừa ngẩng đầu, phản ứng cực nhanh ném điện thoại sang một bên. "Để em!"
Cô ấy nhanh nhẹn đứng dậy, cầm bình nước cam rót trước cho Tiêu Hồng một cốc.
"Cảm ơn."
Thi Điềm cũng đã đứng lên, "Để tôi làm cho."
"Chị cứ ngồi đi, để em làm được rồi." Trợ lý rót đầy cho mấy chiếc cốc còn lại, cô ấy và Thi Điềm chỉ là người đi theo, nhân vật chủ chốt vẫn là Tiêu Hồng và Kỷ Diệc Hoành.
Hai người nói chuyện, Thi Điềm cầm đũa, đặt ở trước mặt là một đĩa bánh quế hoa ngó sen, cô gắp một khối.
Kỷ Diệc Hoành ở bên cô hai năm, nắm rõ nhất khẩu vị của cô. Nhìn cô hiện tại câu nệ thành như vậy, ăn một bữa cơm cũng phải cẩn thận từng chút từng chút một anh đúng là vẫn có chút không nỡ.
Nhưng rõ ràng là cô nói chia tay, hiện tại vị đắng là cô phải từ từ đi ăn, Kỷ Diệc Hoành nghĩ tới đây, liền dứt khoát mặc kệ cô.
Tiêu Hồng và Kỷ Diệc Hoành nói chuyện, hai người cũng không động đũa, Thi Điềm chỉ có thể ăn hai món phía trước.
Thế nhưng trước mặt lại cứ là rau trộn, hiện tại cô đói cồn cào, con gà luộc bày trên một chiếc đĩa tinh xảo đặt ở phía xa, bên cạnh còn bày đĩa tương ớt, chiếc đùi gà giơ cao kia tựa như đang vẫy gọi cô, "Đến đây, đến mà ăn ta đi này."
Cô khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cái bụng mơ hồ kêu lên kháng nghị sự đối xử bất công của cuộc đời với nó, Thi Điềm đành phải uống tạm hai ngụm nước cam. Kỷ Diệc Hoành đưa tay ra, chuyển đĩa bánh hoa quế kèm ngó sen đến trước mặt mình, đĩa gà luộc kia liền không sai không lệch dừng lại trước mắt Thi Điềm, cô liền nhanh như cắt đưa đũa ra kẹp một miếng đùi gà bỏ vào bát.
Một cái cắn xuống thật quá thỏa mãn, quá là ngon luôn. Thi Điềm dứt khoát không quan tâm hai người họ nói cái gì nữa, tập trung toàn bộ sức lực vào việc ăn.
Bên cạnh còn có đĩa tôm chiên, Thi Điềm nhanh chóng gắp hai con bỏ vào bát, chỉ sợ một lát nữa những món ăn ngon này sẽ bị chuyển đi.
Kỷ Diệc Hoành và Tiêu Hồng nói chuyện, ánh mắt nhìn cô ấy, nơi khóe mắt luôn có thể trùng hợp dừng lại chỗ Thi Điềm.
Cô ăn gì anh đều thu hết vào trong mắt, nhưng chỉ ăn thịt như vậy cũng không được, Kỷ Diệc Hoành chuyển bàn, đưa đĩa súp lơ đến trước mặt Thi Điềm.
Cô lại đưa tay gắp lấy gắp để, rốt cuộc là đã bao nhiêu ngày không ăn vậy? Nhìn cô một mình ngồi đó cuồng phong cuốn lạc diệp đi kìa. Nếu sau khi anh đi đã sống không tốt như vậy, thì không thể hạ mình một chút đến tìm anh sao?
Nhân viên phục vụ gõ cửa bước vào, đặt một bát rượu ủ bánh trôi(*) lớn lên bàn.
(*)
Hai mắt Thi Điềm sáng lên, nhưng cô không thể là người đầu tiên nhào tới được, Kỷ Diệc Hoành nhìn toàn bộ đồ ăn trong bát cô đã sạch sẽ không còn một mẩu, chỉ còn lại chiếc bát trống không, hẳn là để lát nữa ăn thứ kia.
Nhìn dáng vẻ đó của cô trái tim anh liền hoàn toàn mềm nhũn, anh xoay chiếc bàn tròn, chờ bát rượu ủ bánh trôi chuyển đến trước mặt cô liền cho dừng lại.
Thi Điềm không thể chờ được nữa múc vào bát, sau đó vui vẻ nói với Tiêu Hồng ngồi bên cạnh, "Tiêu tỷ, để em múc cho chị nhé."
"Không cần, chị tự làm được."
Trợ lý nhìn chằm chằm bát của Kỷ Diệc Hoành, anh xoay cái bàn đó nửa ngày trời cũng không thấy anh động đũa, làm cái quái gì vậy?
Nhiều lần đũa của cô ấy đã chạm đến đĩa thức ăn, nhưng sau đó phải trơ mắt nhìn nó luồn đi ngay dưới mí mắt của mình, Kỷ Diệc Hoành rõ ràng là không phải đang chăm sóc cho cô ấy mà.
Thi Điềm từ khi bắt đầu đã ăn không ngừng, Tiêu Hồng ngồi bên cạnh đụng nhẹ chân cô một cái, "Thi Điềm, xem em kìa, cũng không biết kính người ta một chén."
Cô vội vàng đặt đôi đũa trong tay xuống, cầm chiếc cốc thủy tinh chuẩn bị đứng dậy.
"Không cần." Kỷ Diệc Hoành vừa dứt lời, bàn tay liền cầm chiếc cốc lên khẽ chạm với Tiêu Hồng, "Hi vọng lần sau còn có thể nhận được lời mời phỏng vấn của chị, ngày hôm nay rất vui vẻ."
"Nhất định rồi, chị cũng rất mong chờ lần hợp tác tới của chúng ta."
Động tác của Thi Điềm hơi cứng lại, có chút mất mặt, nhưng cũng không thể làm gì khác đành tự mình nhấp một ngụm.
Kỷ Diệc Hoành cầm chiếc đũa trên bàn, gắp một miếng gà bỏ vào bát trợ lý, "Ăn đi, không phải em thích ăn cái này à?"
Xem thêm...