• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biết được ý nghĩ biến thái này của Hoắc Tư Thần, Tiêu Linh làm sao có thể để anh được như nguyện? Vừa rồi mới vào phòng đã bị anh đuổi ra, cho nên may mà túi xách còn đeo trên người, bên trong có một số dụng cụ trang điểm, cô liền tìm hộp phấn rồi chạy vào nhà vệ sinh.

Tiêu Linh thấy một số dấu hôn bị lộ ra ngoài thì lẩm bẩm mắng Hoắc Tư Thần, vừa mắng anh vừa dùng phấn che hết những nơi xuất hiện vệt đỏ. Dù rằng không thể giấu nhẹm đi, nhưng nếu nhìn sơ qua chắc sẽ không ai để ý đâu?

Cô cất hộp phấn đi, bắt đầu tìm đường đi xuống ban sản xuất. Trưởng ban có phòng làm việc riêng, vậy nên khi cô đến nơi thì chỉ có Lâm Thiếu Kiệt đang ngồi trước bàn. Hắn thấy cô liền bật thốt:

“Cô...?”

Tiêu Linh mất tự nhiên, đưa tay kéo tóc ra phía trước và cười nói:

“Xin chào. Tôi là Tiêu Linh, thư ký mới của tổng giám đốc.”

Lần này mới có cơ hội giáo thiệu đàng hoàng.

“À, tôi còn nghĩ cô chê ban sản xuất nên không muốn đến đây đó chứ.” Lâm Thiếu Kiệt cũng cười trêu, hôm trước nghe cô nói muốn qua chỗ hắn làm việc, chưa đầy một lát lại đổi ý, còn tưởng thế nào, hóa ra là được Hoắc tổng giữ lại bên người.

Bấy giờ, Tiêu Linh chỉ muốn chạy thật nhanh ra khỏi nơi này, vội đưa tệp tài liệu cho Lâm Thiếu Kiệt rồi nói:

“Hoắc tổng bảo tôi đưa cái này cho anh.”

“Cảm ơn cô.” Lâm Thiếu Kiệt nhận lấy, sau đó hỏi: “Cô mới đến công ty nhỉ? Mấy ngày trước có một đợt thực tập sinh vừa vào, họ tổ chức tiệc mừng đấy, cô muốn đi không?”

“Tiệc mừng?”

“Ừ, để những người mới đến tìm hiểu thêm về nhau thôi, cũng để giải tỏa căng thẳng nữa.”

Nghe đến đây, Tiêu Linh có chút xiêu lòng. Bởi vì trước kia cô chỉ biết cắm đầu làm thêm, học tập, nên khi học đại học thuộc diện lầm lủi một mình, thậm chí đến cả một người bạn thân còn không có. Giờ cơ hội đã đến trước mắt, cô thật sự muốn mở rộng mối quan hệ, nhưng mà vừa định mở miệng thì nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Tư Thần, cô ỉu xìu nói:

“Xin lỗi, chắc là không được rồi. Có gì tôi sẽ liên lạc cho anh sau.”

“Không sao cả, cô đi trước đi.”

“Tạm biệt.”

Tiêu Linh vẫy tay chào Lâm Thiếu Kiệt rồi đi ra ngoài, may mắn là hắn rất lịch sự, không có nhìn thẳng vào những nơi không nên nhìn.

Thoát được một kiếp nạn, Tiêu Linh còn phải đối mặt với kiếp nạn to lớn hơn. Cô trở về phòng làm việc của Hoắc Tư thần trong thấp thỏm, đến bên cửa, vừa mới giơ tay lên thì nghe được loáng thoáng cuộc trò chuyện giữa hai người kia.

“Không phải em muốn kiểm soát anh, mà em chỉ hy vọng anh cho em một chút tôn trọng! Người ngoài đều biết em là vị hôn thê của anh, nhưng anh hết lần này đến lần khác có bạn gái, ra ngoài ăn vụng, em không nói nhưng thật sự rất đau lòng!”

Giọng của Hoắc Tư Thần có chút nhỏ, Tiêu Linh không nghe được gì ngoài những câu nói như đang gào to của Hàn Tuyết.

“Đây là hôn ước giữa hai nhà, em đã cố gắng để cha dời hôn sự của chúng ta lại đến bây giờ, mấy năm rồi, anh thật sự vô tâm như vậy sao? Tại sao anh vẫn không thể yêu em? Tại sao tất cả những cô gái ngoài kia đều có thể mà em thì không hả?”

Giọng của Hàn Tuyết càng ngày càng to hơn, có vẻ như đã sắp không kiềm chế được cảm xúc của mình. Tiêu Linh nghe được mà còn xót xa thay, cô gái này thật sự rất đáng thương, yêu một người không yêu mình, cố chấp như vậy để đổi lại được gì chứ?

Tiêu Linh lùi về sau, không muốn tiếp tục nghe lén họ nữa, nhưng đúng lúc ấy, âm thanh bạt tai vang dội xuyên qua cửa gỗ truyền ra ngoài, Tiêu Linh sợ hãi che miệng. Không phải chứ? Cô ấy đánh Hoắc Tư Thần?

Kế tiếp, cửa gỗ bật mở, Hàn Tuyết mặt đầy nước mắt chạy ra ngoài, khi chạm mặt với Tiêu Linh, ánh mắt của Hàn Tuyết trở nên thật dữ tợn.

Tiêu Linh sợ hãi tránh đường cho Hàn Tuyết, tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà cộp cộp như thể hiện sự tức giận trong lòng cô ấy.

“Nghe thấy rồi?” Giọng của Hoắc Tư Thần vang lên.

Tiêu Linh nín thở đi vào trong, khép cửa lại rồi nói:

“Tôi không nghe thấy gì cả.”

Khuôn mặt của Hoắc Tư Thần âm trầm đáng sợ, bên gò má vẫn còn in hằn dấu tay của người phụ nữ kia, có chút sưng đỏ. Cô đã từng chứng kiến anh đánh ngã một tên đàn ông cao to, tự hỏi với thân thủ như thế, sao anh lại để bị đánh trúng?

Hai người im lặng một lúc lâu, Tiêu Linh mới run giọng hỏi:

“Anh có đau không?”

Người đối diện ngước mắt lên nhìn cô, ra hiệu cho cô đến gần. Bấy giờ, Tiêu Linh mới dám di chuyển về phía anh, sau đó đột nhiên cúi đầu kề sát lại và thổi nhè nhẹ lên vết thương.

“Như thế này sẽ đỡ hơn một chút, lát nữa tôi ra ngoài tìm thuốc cho anh.”

Hương thơm trên người cô thoảng qua chóp mũi Hoắc Tư Thần, ánh mắt anh liền trở nên sâu thẳm, động tác này của cô như đang làm tan chảy tảng băng trong lòng anh. Vừa rồi anh nhịn Hàn Tuyết một phần là do anh có lỗi với cô ấy, cho nên mới để cô ấy tát mình.

Hoắc Tư Thần nghiêng đầu, bất ngờ đưa tay giữ lấy gáy của Tiêu Linh rồi hôn tới. Vì cô đang cúi người xuống nên không kịp tránh, căn bản có muốn tránh cũng không thể, bởi vì Hoắc Tư Thần nhanh hơn cô rất nhiều.

Mùi hương nam tính xộc vào mũi, Tiêu Linh vừa mới ngẩn ra một chút đã bị Hoắc Tư Thần kéo một cái, chớp mắt ngồi lên đùi anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK