• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi cánh cửa phòng mở ra, Diệp Thiên thầm mắng một câu:

“Chết tiệt! Quả nhiên tên này chạy đến đây!”

Trước đó lúc ở khách sạn Diệp Thiên đã thấy có điều không đúng, nhưng khi kịp phản ứng lại thì đã bị Hàn Tuyết lôi kéo không cho hắn rời đi. Về nhà thấy cảnh Hoắc Tư Thần và Tiêu Linh ở cùng nhau, hắn có cảm giác mình thở không được, lồng ngực như bị búa tạ nện trúng.

Nhìn thấy khuôn mặt phủ đầy sự giận dữ của hắn, Tiêu Linh có chút chột dạ:

“Anh tìm em có việc gì à?”

“Tiêu Linh, em đừng giả vờ không biết nữa được không?” Diệp Thiên không còn dáng vẻ hiền hậu như ngày thường nữa, mắt mở to nhìn cô. “Tâm ý của anh, sự quan tâm chăm sóc hai năm qua, tình cảm chân thành của anh dành cho em còn không bằng được hắn ta?”

Vừa mở cửa đã bị chất vấn như vậy, Tiêu Linh bối rối:

“Anh bình tĩnh đã, có gì chúng ta từ từ nói.”

Cô biết Diệp Thiên thích mình, nhưng thời gian qua dù có qua lại tiếp xúc nhưng cô luôn tỏ rõ ý không hề yêu anh, anh cũng biết điều đó, vui vẻ chấp nhận, sao bây giờ nổi giận chỉ vì cô nói chuyện với Hoắc Tư Thần?

Diệp Thiên nào nghe được lời cô nói, đưa tay kéo cô rồi nói:

“Ra ngoài, chúng ta nói chuyện!”

Bị kéo như thế, Tiêu Linh không có chuẩn bị nên lảo đảo bổ nhào về phía Diệp Thiên, sau đó cảm giác được eo căng ra, Hoắc Tư Thần đã đến phía sau cô từ lúc nào và vòng tay ôm cô lại. Anh lạnh giọng nói với Diệp Thiên:

“Buông tay.”

Hai chữ này mang theo ý cảnh cáo rất nặng, nhưng Diệp Thiên không hề sợ hãi, ngược lại càng bị chọc tức. Hắn vẫn giữ chặt một tay của Tiêu Linh, ngước mắt nhìn Hoắc Tư Thần:

“Cậu mới là người nên buông tay ra.”

Nhất thời, Tiêu Linh đang yên ổn bị hai tên đàn ông khỏe mạnh lôi lôi kéo kéo, cô bị Diệp Thiên siết đau nhưng không dám lên tiếng. Bây giờ cô bị kẹp giữa họ nên áp lực trên thân rất nặng, một người là cha ruột của Tiểu Hạo, là người cô yêu, một người khác là cha nuôi của Tiểu Hạo vẫn luôn chăm sóc bảo vệ hai mẹ con cô. Lúc này cô thật sự bối rối không biết phải làm sao, làm tổn thương ai cô cũng không đành!

Hoắc Tư Thần liếc nhìn cổ tay Tiêu Linh, nhíu mày nói:

“Cậu đang làm cô ấy đau.”

Diệp Thiên lúc này mới chú ý lực đạo trên tay, vội buông lỏng một chút nhưng vẫn không thả tay ra. Hắn dùng tay phải chống cửa, tay trái kéo Tiêu Linh và nói:

“Tôi có chuyện cần nói với cô ấy.”

Hoắc Tư Thần không chịu thua kém, vẫn ôm chặt lấy Tiêu Linh:

“Nói ở đây.”

Hai người rơi vào tình thế giằng co, ánh mắt đều thể hiện sự kiên định không buông bỏ, bất kể là ai cũng không muốn để Tiêu Linh đi với người còn lại.

Bất đắc dĩ, Tiêu Linh chỉ có thể ngước nhìn Hoắc Tư Thần và trấn an anh:

“Không sao đâu, Tư Thần, anh để em ra ngoài nói chuyện với Diệp Thiên một lát đi.”

Nếu cô còn im lặng thì hai người họ định đứng ở nơi này bao giờ? Định trừng nhau đến bao giờ chứ?

Bởi vì vừa rồi làm Tiêu Linh đau nên Diệp Thiên cũng bình tĩnh hơn, thấy cô nói thay mình thì hít sâu một hơi:

“Bây giờ cậu buông tay ra được chưa?”

Hoắc Tư Thần tôn trọng ý kiến của Tiêu Linh, cho nên buông lỏng tay để cô ra ngoài nói chuyện cùng Diệp Thiên, nhưng anh vẫn đứng trước cửa mà quan sát họ từ xa. Nếu tên này dám động đến một sợi tóc của cô thì anh không ngại lật tung cả gia đình của hắn ta lên.

Giữa khoảng sân rộng, Diệp Thiên đứng đối diện với Tiêu Linh, giọng có chút run rẩy:

“Hoắc Tư Thần đã nói gì với em?”

Tiêu Linh không hiểu sao hai người này có vẻ biết nhau, nhưng lúc này cô không thể hỏi, chỉ đành nói thật với Diệp Thiên:

“Anh ấy muốn em quay về.”

“Về đâu? Về lại nơi khiến em đau khổ à?”

Người đàn ông đối diện đã giận đến nỗi hỏng đầu rồi, Tiêu Linh không dám giấu giếm nữa:

“Không phải như anh nghĩ, khi đó em rời đi là vì hiểu lầm, Tư Thần đã giải thích với em tất cả rồi. Cho nên…”

“Cho nên em sẽ đi theo hắn ta?”

Diệp Thiên bật cười, nhưng đáy mắt có thần của hắn toàn bộ đều là đau thương. Hai năm này hắn cố gắng vì cái gì? Hắn thậm chí từng nghĩ sẽ ở bên cạnh Tiêu Linh suốt nửa đời còn lại mà không cần phải lên lễ đường cùng cô, như thế cũng là lựa chọn rất tốt. Có Diệp Liên, có Tiểu Hạo, có Tiêu Linh, cả ba khiến cho cuộc sống của hắn trở nên có ý nghĩa, vậy mà bây giờ cô nhẫn tâm muốn rời đi.

Nụ cười của anh khiến Tiêu Linh không đáp lời được, đúng, cô muốn trở về bên cạnh Hoắc Tư Thần. Cô muốn cùng anh bù đắp khoảng thời gian mà họ đã để lỡ nhau, nhưng cô đâu thể nói thẳng với Diệp Thiên!

“Rốt cuộc em xem anh là gì của em?”

Không phải lần đầu tiên Diệp Thiên hỏi cô câu này, nhưng có lẽ đây là lần cuối. Trước kia đều nhận được câu trả lời giống như đúc, đó là…

“Chúng ta chỉ là bạn mà thôi, em đã nói với anh ngay từ lúc đầu, chúng ta không có khả năng trở thành vợ chồng. Em xin lỗi.”

Giọng của cô vô cùng dứt khoát, lần nào cũng vậy cả. Diệp Thiên đau đến nỗi không nói được lời nào, mắt hắn hiện lên đầy tơ máu.

“Là vậy sao? Hóa ra sự ân cần săn sóc của anh là dư thừa…”

“Không phải, không hề dư thừa. Diệp Thiên, cảm ơn anh vì khoảng thời gian qua, anh rất tốt.”

Tiêu Linh lắc đầu, chậm rãi nói:

“Sự tồn tại của anh không hề dư thừa, chỉ là chúng ta gặp nhau không đúng lúc.”

Họ gặp nhau khi trái tim cô đã có hình bóng của một người khác, hơn nữa cô còn mang thai. Đây là duyên số của họ, cô rất đau lòng thay Diệp Thiên, nhưng cô không muốn tự lừa mình dối người.

“Xin lỗi, Diệp Thiên, em sẽ trở về cùng Hoắc Tư Thần.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK