Bạch Lạc Y muốn nhân cơ hội này tiến vào Hoắc gia thì phải hỏi ý anh và ý của vợ anh trước. Anh thu điện thoại lại, nóng lòng muốn nhìn xem cô ta có thể làm gì.
Hoắc gia lúc này đang chào đón Bạch Lạc Y bằng một bữa ăn thịnh soạn, Hoắc phu nhân rất thích cô gái vừa hiền dịu vừa hiểu chuyện này, rất ít người có thể khiến bà vui vẻ. Ngay cả Tiêu Linh khi đó có mang thai con của Hoắc Tư Thần cũng không thể làm bà vui được kia mà. Không chỉ Hoắc phu nhân, kể cả quản gia hay người hầu đều ưa thích tính cách của Bạch Lạc Y.
“Quản gia, khi nào Tư Thần về đến? Nó đã đi rất lâu rồi, không biết làm gì mà mãi không về. Lạc Y mấy hôm nay đã chờ nhiều lần lắm rồi.” Bà Tịnh Nhã dò hỏi.
“Tôi nghe nói thiếu gia sắp về đến rồi, phu nhân chờ thêm một lát nữa, tôi đi hỏi lại xem sao.”
“Không cần đâu ạ, cháu có thể chờ được.”
Bạch Lạc Y mỉm cười với bọn họ, mặc dù xuất thân nghèo khổ không gia thế nhưng cô ta đặt rất nhiều tâm tư vào việc học những động tác của giới thượng lưu, làm thế nào ăn cho thanh lịch, làm thế nào cười khiến đối phương thấy được sự duyên dáng, đi, đứng, hay thậm chí là ngồi, bắt tay, toàn bộ các cử động đều đúng mực. Nhiều khi Hoắc phu nhân còn quên rằng cô gái này cũng giống như Tiêu Linh, chỉ là một người bình thường.
Quản gia thấy cô nói thế thì cười nói:
“Tôi vẫn nên ra ngoài hỏi giúp Bạch tiểu thư.”
Cái cách mà ông gọi Bạch Lạc Y là tiểu thư mang theo sự tôn trọng, giống như thật sự xem cô ta là tiểu thư mà đối xử.
Quản gia vừa mở cửa ra thì nhìn thấy một bóng người xuất hiện trước mắt mình, kèm theo đó là giọng nói bình tĩnh của Hoắc Tư Thần:
“Tìm tôi à?”
“Thiếu gia.” Quản gia cúi người chào, sau đó khóe mắt liếc thấy một người khiến ông giật nảy mình. Đây là…
Bạch Lạc Y đứng lên muốn ra đón Hoắc Tư Thần:
“Tư Thần, anh về rồi?”
Chỉ là khi nhìn thấy người phía sau anh còn ôm theo một đứa trẻ, cô ta lập tức cảm giác được sự nguy hiểm đang rình rập. Cô gái kia là ai vậy?
Bạch Lạc Y tiếp xúc với Hoắc Tư Thần ngay sau khi Tiêu Linh rời đi nên cũng không biết được chuyện của hai người họ. Nhưng mà, Hoắc phu nhân thì biết.
“Con đưa nó về làm gì?” Hoắc phu nhân tức giận đứng lên, suýt thì mất hình tượng mà đập bàn.
Bà đã bao nhiêu lần dặn con trai bỏ qua đi, để mọi chuyện rơi vào quên lãng, nhưng nó không nghe, ngược lại đi ra ngoài công tác một chuyến còn mang cả đứa con hoang của Tiêu Linh và cả cô ta về!
Hoắc phu nhân tức giận khiến bà chóng mặt, cả người lảo đảo một hồi, may mà quản gia nhanh chóng chạy đến đỡ bà ngồi xuống ghế.
“Con mang Hoắc thiếu phu nhân về Hoắc gia, có gì không được?”
Tiêu Linh đứng ngay sau Hoắc Tư Thần một bước, không nói gì mà chỉ nhìn bọn họ. Cô vốn không muốn xen vào chuyện này, muốn đưa Tiểu Hạo đi nghỉ ngơi trước, nhưng Hoắc Tư Thần nói hôm nay anh không thể nhịn được nữa, phải để cả nhà biết được mọi chuyện. Anh đã bị gán ghép với Bạch Lạc Y cả trăm lần, những lời nói của họ khiến anh cảm giác mình như một món đồ chờ bán đi, rất khó chịu.
Anh kéo Tiêu Linh lên đứng ngang hàng với mình rồi nói với Bạch Lạc Y:
“Giới thiệu với cô, đây là Tiêu Linh, vợ tương lai của tôi.”
Một câu nói đơn giản khiến khéo miệng đang cong lên của Bạch Lạc Y hơi run rẩy, cô ta không cười được nữa.
“Là… Là vợ tương lai của anh à? Sao em chưa nghe nói đến cô ấy bao giờ?”
Hoắc Tư Thần mỉm cười ôm chặt Tiêu Linh, che chở cho cô trước cái nhìn của tất cả mọi người rồi nói:
“Không sao, trước đó chưa nghe thì bây giờ đã nghe được rồi.”
“Vậy… đứa trẻ trên tay cô ấy?” Bạch Lạc Y cảm thấy cổ họng hơi đau.
Hoắc Tư Thần không trả lời mà nhìn về phía mẹ mình. Anh đứng gần sát bên cạnh bé Hạo nhỏ nhắn đáng yêu, Bạch Lạc Y cũng không nhận ra điều khác thường, nhưng bà Tịnh Nhã và quản gia đều nhìn Hoắc Tư Thần lớn lên, chớp mắt lập tức che miệng thất kinh.
Giống thật, giống y như đúc Hoắc Tư Thần khi còn bé. Người làm mẹ như bà Tịnh Nhã không thể nhầm lẫn được, bà vẫn luôn giữ ảnh của con trai, thậm chí còn đóng khung ảnh còn bé của nó treo trong phòng, làm gì mà không nhận ra chứ?
“C-Con…” Bà Tịnh Nhã ban đầu là quá sốc, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt to tròn đáng yêu của bé Hạo thì run lẩy bẩy vì kích động.
Hoắc Tư Thần không giải thích gì cả, nhưng bà có thể hiểu được ý của con trai mình. Chẳng lẽ nói Tiêu Linh thật sự đã sinh cho Hoắc gia một đứa trẻ, hơn nữa còn là con trai ư? Hoắc gia có người nối dõi rồi! Trong đầu bà lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là lập tức xông lên ôm cháu nội!