• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tư Thần nghe thấy có người gọi thì đi ra mở cửa, đập vào mắt anh Bạch Lạc Y mặc đồ ngủ bông đang ôm theo một cái gối ôm, vẻ mặt đáng thương nhìn anh.

“Chuyện gì?”

Thấy anh có vẻ lạnh lùng với mình, Bạch Lạc Y cụp mí mắt:

“T-Tôi sợ… Không ngủ một mình được…”

“Trước kia cô vẫn ngủ một mình ở nhà Mặc Phong.”

Hoắc Tư Thần vẫn như trước bình tĩnh, không giống sẽ bị mê hoặc bởi mấy lời này của cô ta.

“Đó là do… có thuốc an thần.” Bạch Lạc Y rưng rưng nước mắt.

Ngày mai đã là ngày ra tòa, Hoắc Tư Thần không thể để Bạch Lạc Y xảy ra chuyện gì được, anh đưa tay vuốt vuốt mi tâm, nói:

“Vào đây.”

Cô ấy chỉ tin tưởng một mình anh, lúc này anh có muốn cũng không thể từ chối lời thỉnh cầu của cô ấy.

Bạch Lạc Y thấy anh đồng ý thì vui vẻ mở to mắt, như một đứa trẻ nhỏ chạy vù vào, nhảy lên giường. Đôi mắt tròn xoe đáng yêu của Bạch Lạc Y lộ ra khỏi chăn, mong chờ hướng về phía thân ảnh cao lớn ở trong phòng.

Đây là một người đàn ông vô cùng hoản hảo, Bạch Lạc Y thấy thích anh, thích sự ấm áp mà anh mang lại cho cô. Bốn năm nay cô quả thật có bị chấn thương tâm lý, nhưng không hề nặng như họ nghĩ, chỉ là cô nhắm đến vị trí Hoắc thiếu phu nhân nên vẫn luôn nhẫn nhịn. Đâu biết được, phải chờ hẳn bốn năm mới có cơ hội tiếp cận Hoắc Tư Thần.

Anh đi đến bên giường, chậm rãi nói:

“Ngủ đi.”

Nói xong, trước ánh mắt kinh ngạc của Bạch Lạc Y, anh đi thẳng ra chỗ sofa và ngồi xuống. Cô ta ngớ ra một lúc rồi hỏi:

“Anh không ngủ à?”

“Có, nhưng không phải trên giường.”

Câu trả lời của Hoắc Tư Thần làm Bạch Lạc Y ngẩn người lần hai, đây đâu phải Hoắc tổng trong lời đồn, anh rõ ràng luôn thích chơi đùa với đủ loại phụ nữ kia mà? Mặc dù cô ta ở nhà Mặc Phong chữa bệnh, nhưng ở trong nhà nhiều cũng không ảnh hưởng đến việc cô ta theo dõi tin tức. Việc Hoắc Tư Thần thay người yêu như thay áo là chuyện không kẻ nào không biết.

Hoắc Tư Thần cảm giác được ánh mắt của Bạch Lạc Y thì nghiêng đầu nhìn sang, đáy mắt lộ ra một chút phiền chán:

“Sao còn chưa ngủ?”

“T-Tôi sợ…”

“Sợ cái gì? Hay phải để tôi ôm cô ngủ?”

“Không phải vậy, tôi ngủ ngay đây… Anh ngủ ngon.”

Bạch Lạc Y nói xong cuộn tròn trong chăn, nhắm mắt lại.

Mặc kệ cô ta, Hoắc Tư Thần cúi đầu nhìn những bức ảnh ít ỏi của Tiêu Linh trong điện thoại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve màn hình. Khuôn mặt đang lạnh lùng của anh dần dần giãn ra, sự dịu dàng trong đôi mắt ấy là thứ mà chưa ai từng nhìn thấy ở anh.

Hoắc Tư Thần nói khẽ:

“Tiêu Linh, anh nhất định sẽ tìm được em.”

Chỉ cần Hàn gia sụp đổ, anh sẽ có nhiều thời gian hơn cho việc tìm kiếm.

Ngày hôm đó vốn dĩ là lễ đính hôn linh đình của Hàn gia và Hoắc gia, vậy mà bị một tin tức động trời khác thay thế. Tổng giám đốc của tập đoàn MR đệ đơn kiện chính gia đình vị hôn thê của mình với tội danh mưu sát, bên cạnh đó cảnh sát cũng tra ra Hàn gia trốn thuế và hối lộ công chức cán bộ để đưa hàng cấm vào nước.

Hoắc Tư Thần cho người bảo vệ chặt chẽ Bạch Lạc Y, đưa cô ta lên tòa cùng mình. Nhân chứng vật chứng tất cả đều có đủ, những dấu vết ở hiện trường đều trùng khớp với lời khai của Bạch Lạc Y.

Khi hay tin, Hàn Tuyết suy sụp không cách nào tả nổi, không nghĩ đến vị hôn phu của mình lại làm vậy với gia đình mình! Cô ta ngã quỵ xuống khi nghe tòa tuyên án cha mình bị phạt tù chung thân.

“Không, không thể như vậy được, Tư Thần, anh không thể làm vậy…”

Hàn Tuyết khóc đỏ cả mắt, ôm chặt lấy chân Hoắc Tư Thần cầu xin:

“Anh không thể làm thế, em là vị hôn thê của anh, là vị hôn thê của anh mà…”

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Tuyết, nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt của Hoắc Tư Thần vẫn rất tĩnh, tĩnh đến mức khiến lòng người lạnh lẽo.

“Tôi không động vào cô, để cô bay nhảy ngoài xã hội là vì niệm tình cô không trực tiếp tham gia vào việc này, Hàn Tuyết, cô nên biết điểm dừng.”

Anh ngoắc tay, vệ sĩ lập tức chen lên kéo Hàn Tuyết ra khỏi người anh, đồng thời che chắn cho anh và Bạch Lạc Y rời đi.

“Hoắc Tư Thần! Tôi hận anh, tôi hận anh, tôi sẽ không tha thứ cho anh!”

Tiếng kêu gào thảm thiết của Hàn Tuyết khiến những người có mặt trong phiên tòa hôm ấy đều phải chạnh lòng. Một vị tiểu thư giàu có bậc nhất thành phố, lại trở nên đáng thương như thế, không nhà, không cửa, không thân phận địa vị, mất tất cả chỉ trong một ngày. Mà người gây ra tất cả lại là vị hôn phu cô ta yêu sâu đậm nhất!

Trước khi rời khỏi, Bạch Lạc Y đang theo sát Hoắc Tư Thần đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Hàn Tuyết, trong lòng âm thầm mắng một câu: “Con ả ngu ngốc, ai bảo cô sinh ra trong một gia đình chẳng ra gì, lại không biết suy tính.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK