• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tư Thần quay đầu nhìn Mặc Phong, nói:

“Tìm thấy người nhà con bé rồi.”

Mặc Phong cầm kẹo bông trên tay, sốc đến nỗi mắt trợn to lên. Hắn chơi với Hoắc Tư Thần bao nhiêu năm rồi, ảnh hồi bé của Hoắc Tư Thần còn nằm trong máy hắn, thỉnh thoảng bị hắn lôi ra trêu kia kìa, cho nên không thể nhầm được! Nhắc đến bức ảnh, Mặc Phong vội vàng cầm điện thoại ra lục lọi trong album.

Mà lúc này, Diệp Thiên đã chào tạm biệt bọn họ và hai tay ôm hai đứa trẻ lên, đi về phía xa xa.

Mặc Phong gấp gáp vỗ vai Hoắc Tư Thần:

“Tư Thần, mau nhìn!”

“Nhìn cái gì?” Hoắc Tư Thần vừa rồi cũng không chú ý đến đứa trẻ lắm.

Nghiêng đầu qua mới phát hiện Mặc Phong đang khoe ảnh lúc nhỏ của anh, anh một phát tát vào lưng hắn, tức giận nói:

“Ngu ngốc!”

“Không phải, không phải tôi đang trêu cậu, mà là thằng bé vừa rồi trông rất giống cậu đó. Chẳng lẽ là con rơi của cậu à? Ơ, đi đâu rồi?” Bấy giờ Mặc Phong nhìn lại thì không thấy thằng bé kia đâu, ngơ ngác hỏi.

“Đi thôi, nơi này đúng là có nhiều đồ ăn ngon.”

Hoắc Tư Thần muốn nhân cơ hội ở đây thư giãn một chút, ngửi được mùi đồ ăn hấp dẫn, anh cũng mặc kệ tên bạn đang lên cơn gì. Anh làm sao có thể có con rơi con rớt ở ngoài được? Vốn nên có một đứa con gái, nhưng bây giờ không còn nữa.

Không khí mang theo mùi nước biển mằn mặn, làm du khách có cảm giác thấy hơi này rất đặc biệt. Gần đây khu du lịch ở thành phố M được đầu tư nhiều, số lượng du khách cũng tăng đáng kể, anh phải nắm chắc kiếm miếng cơm ngon ở nơi này.

Dù Hoắc Tư Thần đi rồi, nhưng Mặc Phong vẫn đang còn sốc, hắn cứ đứng đó lẩm bẩm:

“Giống, thật sự giống như đúc. Con ai mà mới bé tí đã đẹp thế rồi? Thật nghi ngờ đó là con của tên Tư Thần kia. Hắn có nhiều bạn gái như vậy, kiểu gì cũng phải có con rơi thôi.”

Mang theo ý nghĩ này, Mặc Phong lật đật trở lại bên cạnh Hoắc Tư Thần. Sau khi ăn uống no nê, hai người bắt đầu đi dạo vòng quanh để quan sát kỹ hơn vị trí địa lý của nơi này.

Trên đường đi, trong đầu Mặc Phong liên tục hiện ra khuôn mặt của đứa trẻ kia, lắp bắp nói:

“Tư Thần, hai năm qua, cậu điều tra hết tất cả các nơi rồi?”

“Chưa. Không có dấu vết, tìm nữa cũng vô dụng.”

Hoắc Tư Thần lắc đầu, nói tiếp:

“Đừng nhắc nữa.”

Anh đã cố gắng hết sức rồi, chỉ có thể quy tất cả thành sáu chữ: bọn họ có duyên không nợ. Trên khuôn mặt anh hiện ra một chút mệt mỏi, làm Mặc Phong muốn nói lại thôi. Đúng là không phải lúc, ngộ nhỡ do hắn hoa mắt thì chẳng phải lại khiến bạn tốt đau lòng thêm à?



Diệp Thiên mang hai đứa trẻ về nhà, thành thật khai báo tại sao lại về trễ như thế, lập tức bị Tiêu Linh liếc trắng mắt. Cô để hai đứa nhỏ đi vào nhà trước, đóng cửa lại rồi mới nhỏ giọng mắng anh một trận:

“Anh, thật là, sao có thể lơ là như vậy? Đã bảo để em đi cùng, anh lại khăng khăng không chịu, anh có biết nếu vừa rồi con bé gặp người xấu thì bây giờ ra sao không? Mai mốt không cho phép anh tự ý đưa hai đứa ra ngoài nữa!”

“Xin lỗi.” Diệp Thiên cúi đầu nhận sai, làm Tiêu Linh có một cục tức không thể xả.

“Được rồi.”

Cô hít sâu một hơi, sau đó mới mở cửa vào nhà. Bấy giờ, hai đứa trẻ đang ngồi chơi xếp gấu bông, hoàn toàn không ý thức được sự việc vừa rồi nguy hiểm đến cỡ nào.

Tiêu Linh ngồi xuống, dặn dò hai đứa trẻ:

“Sau này nếu các con không thấy cha mẹ đâu thì phải ở yên một chỗ, không được đi lung tung, không được theo người lạ, không được ăn đồ họ cho, có biết chưa?”

Tiểu Hạo thấy mẹ dặn dò thì ra vẻ tự hào:

“Dạ, con biết từ lâu rồi.”

Liên Liên cái hiểu cái không, vẫn gật đầu theo anh trai:

“Dạ.”

Tiêu Linh nhìn con gái nhỏ, thật không biết phải làm sao mới được. Con bé cứ ngốc ngốc, tuy rằng lúc dặn dò thì rất chăm chú lắng nghe, nhưng ba phút sau liền quên mất. Trái ngược với con bé, Tiểu Hạo thông minh hơn nhiều, luôn ra vẻ ông cụ non.

Cô đưa lay vuốt ve tóc của hai đứa trẻ, thấy đôi mắt chúng lấp lánh sự hạnh phúc thì nở nụ cười:

“Ngoan lắm, ngày mai mẹ đưa hai đứa đi siêu thị, có thích không?”

“Có ạ!” Hai đứa trẻ đồng thanh.

Diệp Thiên ở phía sau đứng im lặng nãy giờ lắp bắp nói:

“Anh có được đi cùng không?”

Nghe hắn rụt rè như thiếu nữ mới lớn hỏi mình như vậy, Tiêu Linh bật cười, nói:

“Tất nhiên, anh phải đi để trông chừng Tiểu Hạo, còn Liên Liên thì để em trông.”

Con bé hoạt bát hơn hẳn, nhưng đầu óc thì hơi chậm tiêu, buông tay một cái là chạy đi chơi ngay, nên Tiêu Linh không thể để Diệp Thiên trông con bé được.

“Em không giận anh là được rồi.” Diệp Thiên sờ sờ tóc. “À phải, vừa nãy anh có gặp một người rất giống Hàn Tuyết.”

Nhắc đến người phụ nữ này, Tiêu Linh cũng hơi tò mò, hỏi:

“Hàn Tuyết? Cô ấy trông có ổn không?”

Diệp Thiên cố nhớ lại hình ảnh khi đó, bởi vì bận chạy đi tìm Diệp Liên nên hắn nhìn không rõ, chỉ có thể đáp qua loa:

“Từ cách ăn mặc có thể thấy cô ấy hiện tại đang sống tốt, chắc là vậy.”

“Không biết cô ấy quay lại đây làm gì?” Tiêu Linh lẩm bẩm tự hỏi.

Lúc này, Diệp Thiên nói phải ra ngoài mang xe vào gara, Tiêu Linh gật đầu bảo hắn đi nhanh một chút rồi quay lại ăn tối.

Bốn người bọn họ tuy rằng thường xuyên ra ngoài cùng nhau, ai cũng nghĩ là một gia đình, nhưng sự thật chỉ có Diệp Thiên biết. Cho dù đã hai năm rưỡi theo đuổi, Tiêu Linh vẫn không cho hắn tiến thêm một bước. Hắn không thể chờ thêm được nữa rồi, cứ đà này, mẹ hắn sẽ cạo trọc đầu hắn mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK