• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Tuyết và mẹ vừa rời khỏi Hoắc gia không lâu, Hoắc Tư Thần cũng trở lại.

Thấy con trai chạy vội về như sợ mình bị người khác bắt nạt, bà Tịnh Nhã cười nói:

“Họ đi rồi.”

“Đi rồi?” Hoắc Tư Thần có chút ngoài ý muốn, anh đã dùng tốc độ nhanh nhất để trở lại, vậy mà vẫn không kịp.

“Ừ, vừa đi không lâu. Con ra ngoài làm gì thế? Mẹ nghe nói Tiêu Linh xảy ra chuyện?”

Hoắc Tư Thần ngồi xuống đối diện bà, nghe bà nhắc đến Tiêu Linh thì khẽ nhíu mày. Anh nên nói thế nào với bà để không khiến bà buồn lòng? Từ khi bố anh qua đời, mẹ vẫn luôn gấp gáp muốn anh có con nối dõi, không chỉ vì cậu ba nhìn chằm chằm vị trí tổng giám đốc của anh, mà còn vì sức khỏe của bà ngày càng kém. Anh hiểu mẹ chỉ mong được bế cháu trước khi rời khỏi thế giới đầy rẫy những âm mưu quỷ kế và quá đỗi cô đơn này.

“Sao thế? Chuyện nghiêm trọng lắm à?” Bà Tịnh Nhã lại hỏi.

“Không có gì đâu, mẹ đi nghỉ trước đi. Lát nữa con phải đến công ty rồi.”

Khi nói chuyện với người đã sinh ra mình, Hoắc Tư Thần rất lễ phép, hoàn toàn không có một chút sự lạnh lùng nào tồn tại trên mặt anh. Có lẽ chỉ khi đứng trước mặt mẹ, anh mới có một mặt dịu dàng thế này.

“Nếu con đã nói không có gì thì được rồi.”

Bà Tịnh Nhã đứng lên, quản gia thấy vậy liền chào Hoắc Tư Thần một tiếng rồi đi theo bà.

Hoắc Tư Thần không khỏi lo cho mẹ mình, nếu để cho bà biết được cái thai trong bụng Tiêu Linh chưa chắc đã là con anh, bà nhất định sẽ rất thất vọng. Anh hiện tại chỉ muốn đem cô nhốt lại, vĩnh viễn không để cô khỏi tầm mắt mình. Có như vậy, lòng tin của anh mới được củng cố.

Đêm dần xuống, Hoắc Tư Thần trở lại công ty xử lý việc còn dang dở, Hoắc phu nhân đi ngủ sớm, còn Tiêu Linh ở bệnh viện cũng đã tỉnh lại.

Cô chậm rãi mở mắt ra, cảm giác chóng mặt vẫn còn nên không thể không nhíu mày, mơ hồ nhìn thấy một bóng người ngồi gần giường của mình. Nhưng đó không phải là Hoắc Tư Thần.

“Mày tỉnh rồi à?” Là giọng của chị gái cô. “Đúng là ăn hại, bảo mày trông bố thì mày lăn đùng ra ngất!”

“...”

Tiêu Linh không nói gì, còn đang trong trạng thái xuất thần.

Tiêu Ánh Vân đảo mắt nhìn cô, hỏi:

“Mày có thai rồi đúng không?”

Lúc này, Tiêu Linh bị câu nói ấy làm cho giật mình: “Sao chị biết?”

“Tao nghe y tá nói.” Tiêu Ánh Vân giận mà cười. “Mày hay thật đấy, chưa cưới mà đã dính bầu, mày nghĩ xem nếu tao nói chuyện này cho mẹ biết thì mày sẽ ra sao?”

Tiêu Linh của ngày trước chắc chắn sẽ sợ hãi đến nỗi khóc lóc cầu xin Tiêu Ánh Vân đừng để lộ tin tức này ra, nhưng Tiêu Linh của bây giờ khác rồi. Cô không muốn bị người khác nắm lấy điểm yếu, vì vậy thản nhiên đáp:

“Tùy chị.”

“Mày nói gì?”

“Em nói là tùy chị, muốn cho ai biết cũng được, không quan trọng nữa.” Tiêu Linh nói, tay sờ soạng tìm được điện thoại trên đầu giường. Cô phải gọi cho Hoắc Tư Thần mới được, không biết lúc này anh ấy đang ở đâu, có nguôi giận chưa.

Tiêu Ánh Vân thấy động tác này của cô thì cáu:

“Mày lớn rồi nên thích bật lại chị phải không? Mày chữa hoang mà còn tỏ vẻ ta đây giỏi lắm!”

Tiêu Linh cũng bị thái độ gay gắt của chị gái chọc giận, cô nói:

“Chị nói chuyện không thể đàng hoàng hơn được à? Tất cả những lời ra khỏi miệng chị đều mang theo dao làm tổn thương người khác, chị nghĩ em là người máy không có cảm xúc hay sao?”

Đang đau đầu còn gặp một người chị như vậy, cô kiềm chế không nổi nữa. Cô gằn giọng:

“Chị ra ngoài đi, em muốn nghỉ ngơi, nơi này là bệnh viện nên xin chị đừng làm ồn.”

Tiêu Ánh Vân bị nói đến nỗi cứng họng, chỉ biết trừng to mắt nhìn đứa em gái đã trở nên xa lạ trên giường. Nó dám đuổi cô? Còn to tiếng với cô?

Tiêu Ánh Vân nổi điên xông đến, cũng mặc kệ Tiêu Linh đang có thai mà đưa tay ra nắm lấy tóc cô, vừa tát lên đầu cô vừa mắng:

“Mày là cái thá gì mà đuổi tao? Tao nhịn mày mấy hôm nay rồi nhé, con điếm! Mày ra ngoài ăn ngủ với trai mang thai, xong rồi vênh mặt lên với tao à?”

Tóc của Tiêu Linh nháy mắt rối tung, hành động của Tiêu Ánh Vân quá bất ngờ nên cô tránh không kịp, chỉ có thể dùng sức giữ chặt tay của chị ta để cản lại.

“Chị điên rồi à? Dừng lại!”

Cô cố gắng đẩy mạnh chị ta ra xa, sau đó vơ lấy bình thủy tinh đựng nước bên cạnh bàn cầm trên tay, lớn tiếng cảnh cáo: “Chị đừng qua đây!”

Tay cô run lên bần bật, bởi vì kích động mà cảm giác lồng ngực như sắp vỡ tung đến nơi. Nếu Tiêu Ánh Vân đánh trúng bụng cô thì phải làm sao? Nếu cô ngã xuống đụng trúng con cô thì phải làm sao? Người này đúng là điên thật rồi!

Tiêu Ánh Vân bị đẩy lui về sau mấy bước vẫn còn rất tức giận, nhưng thấy Tiêu Linh như vậy đành đứng một chỗ.

Bọn họ ầm ĩ như vậy, người bên ngoài cũng phát hiện ra khác thường, vội vàng mở cửa đi vào. Đó là hai người đàn ông mặc tây trang màu đen, thân hình rất cao lớn, nhìn liền biết là vệ sĩ đi theo Hoắc Tư Thần.

Họ xông thẳng đến bên giường, tách chị em nhà họ Tiêu ra. Một người trong đó nói với Tiêu Ánh Vân:

“Nể tình cô là chị gái của Hoắc thiếu phu nhân, chúng tôi mới để cô vào trong, bây giờ cô đang làm gì? Cô có biết người cô đang đánh là ai không?”

Tiêu Ánh Vân bị khí thế của hai người đàn ông kia dọa sợ, lui về sau mấy bước rồi run run nói:

“Nó là em gái tôi!”

Vừa rồi khi Tiêu Ánh Vân đến trước phòng bệnh của Tiêu Linh thì gặp hai người này, cô ta cũng tò mò tại sao họ lại ở đây, rồi mới hay tin họ được người nhờ trông coi Tiêu Linh. Chỉ có vậy thôi, cũng đâu biết rằng Tiêu Linh là cái gì Hoắc thiếu phu nhân?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK