Bụng Tiêu Linh cũng ngày càng lớn hơn, thời gian này cô sống rất tốt, không vất vả gì mấy, mà tất cả đều nhờ có Diệp Thiên tốt bụng đã giúp đỡ cô.
Mọi người trong khu thường xuyên trêu bọn họ sao không cưới nhau sớm một chút, như vậy đứa trẻ có thể có một người cha rồi. Tiêu Linh nghe được chỉ có thể cười trừ. Bản thân cô sớm đã bỏ qua việc yêu đương, hơn nữa, Diệp Thiên là một chàng trai tốt, bảo hắn cưới người đã có thai như cô chẳng khác nào hủy hoại tương lai của hắn.
“Tiêu Linh có ở nhà không? Thanh Thanh đến thăm cô này!” Giọng của Diệp Thiên vang lên bên ngoài.
Tiêu Linh nghe vậy vội vàng đi ra mở cửa, thấy bạn cũ lâu ngày không gặp, cô phấn khích hô:
“Cậu đến sao không báo trước với tớ một tiếng?”
“Đến thăm cậu, cho cậu một bất ngờ.”
Hai cô gái vội vàng ôm nhau nói cười vui vẻ, bỏ mặc Diệp Thiên ở bên cạnh. Hắn chỉ có thể nói:
“Tôi ra ngoài mua đồ, hai người muốn ăn gì nào?”
“Gì cũng được, tôi rất tin tay nghề của anh.” Tiêu Linh giơ ngón tay cái về phía hắn.
“Chà chà, xem kìa.” Thanh Thanh che miệng cười. “Hai người cứ như vợ chồng son ấy.”
Nụ cười trên mặt Tiêu Linh hơi sượng lại, Diệp Thiên thì đỏ mặt phẩy tay:
“Nói linh tinh gì đó, đi đây.”
Thấy hắn chạy vội ra ngoài, cả hai cô gái đều phì cười. Thật là một chàng trai đáng yêu, đã ba mươi tuổi mà cứ như con nít ấy.
Thanh Thanh cùng Tiêu Linh vào nhà, thấy căn phòng nhỏ gọn gàng ngăn nắp, Thanh Thanh chép miệng ghen tỵ:
“Cậu sống còn tốt hơn tớ nữa đó.”
“Nếu không có cậu và Diệp Thiên thì tớ không biết mình sẽ ra sao nữa. Cậu uống gì để tớ lấy cho.”
“Nước lọc đi.”
Thanh Thanh ngồi xuống giường, thử thử độ đàn hồi rồi nói:
“Coi bộ Diệp Thiên đối xử với cậu rất tốt, anh chàng này hơi ngốc trong chuyện tình cảm, nhưng chăm chỉ và có chí tiến thủ lắm, cậu thấy anh ấy thế nào?”
Thật ra trong lòng Tiêu Linh biết rõ Diệp Thiên cũng có ý với mình, chỉ là cô giả vờ không biết mà thôi. Mấy tháng qua hai người thân cận, thường xuyên tiếp xúc, rất dễ nảy sinh tình cảm. Hiện tại Tiêu Linh mang thai, nhưng không hề ảnh hưởng đến nhan sắc của cô, ngược lại còn có cảm giác khí chất thay đổi không ít, dịu dàng, thu hút hơn hẳn trước kia.
Tiêu Linh lắc đầu:
“Không được đâu, tớ hiện tại chỉ muốn sống yên ổn, không cưới xin gì cả. Đứa trẻ này cũng không phải của Diệp Thiên, làm vậy tội anh ấy lắm.”
Thanh Thanh đi tới chỗ Tiêu Linh đang rót nước, cầm lấy rồi uống một hơi, sau đó nói:
“Cậu thật sự ổn sao?”
“”Ừ.” Tiêu Linh rũ mi mắt.
Mặc dù đôi lúc sẽ nhớ đến Hoắc Tư Thần, nhưng cô nghĩ cô sẽ quen dần thôi, dù sao mọi chuyện đều là quá khứ rồi, chắc bây giờ anh cũng không còn nhớ đến một cô gái bình thường đã lướt ngang qua đời anh nữa.
Trong lúc hai người trò chuyện, Diệp Thiên đã mua được rất nhiều nguyên liệu mang về để làm lẩu. Hắn giỏi bếp núc, vì vậy để hai cô gái chuẩn bị rau củ, còn mình thì làm bếp chính, nhận nhiệm vụ nêm nếm gia vị.
Một bữa cơm này ăn vô cùng vui vẻ, đợi đến tối thì tiễn Thanh Thanh ra về. Trước khi đi, Thanh Thanh chần chờ một lát rồi nắm tay Tiêu Linh mà nói:
“Thật ra tớ không biết có nên nói cho cậu chuyện này hay không, cuối cùng vẫn nên nói mới được. Mấy tháng trước, công ty thời trang Thiên Mỹ phá sản rồi.”
“Phá sản rồi?” Tiêu Linh hơi ngạc nhiên.
Từ lúc rời đi, cô tuyệt nhiên không xem tin tức gì về giới thượng lưu nữa, cũng ít xem ti vi vì sợ vô tình nhìn thấy Hoắc Tư Thần sẽ khiến cô đau khổ. Thời gian ngắn ngủi ở bên cạnh anh đã cho cô rất nhiều hồi ức, cô nghĩ đến liền không kìm nén được, rất dễ ảnh hưởng đến đứa trẻ. Đó là lý do cô không biết chuyện công ty Hàn gia phá sản.
Thanh Thanh gật đầu:
“Liên quan đến cái chết của Hoắc chủ tịch bốn năm trước, chuyện này chấn động cả thành phố, cậu không biết đâu… Hàn gia vì tranh giành dự án với Hoắc chủ tịch mà hãm hại, dựng thành tai nạn giao thông khiến cha của Hoắc Tư Thần bỏ mạng. Thời gian trước vừa bị vạch trần.”
Một câu nói đơn giản đã tóm gọn được câu chuyện, nhưng Tiêu Linh lại che miệng run rẩy. Cô nhớ Hoắc Tư Thần từng nói anh và Hàn Tuyết không thể đến với nhau, thì ra lý do đằng sau lại như thế. Có nghĩa là, trong khoảng thời gian qua anh ấy đã nhẫn nhịn để chờ đợi cơ hội đạp đổ Hàn gia?
Nói thì nghe có vẻ đơn giản, nhưng cô có thể tưởng tượng được những năm này anh ấy đã phải vất vả thế nào. Khiến một công ty phá sản nào có dễ?
Tiêu Linh cắn môi nhìn Thanh Thanh:
“Cảm ơn cậu đã cho tớ biết.”
Nhờ Thanh Thanh mà cô biết được bây giờ Hoắc Tư Thần đã trả thù được cho Hoắc gia rồi.
Hoắc Tư Thần, ngày biết Hàn Tuyết từ vị hôn thê trở thành kẻ thù không đợi trời chung của mình, có phải anh đã rất đau khổ không?
Sau khi Thanh Thanh đi, Tiêu Linh vào nhà rồi ngồi trên giường ngẩn người, cô lẩm bẩm:
“Hiện tại chúng ta đều có cuộc sống mới rồi, Tư Thần, hy vọng anh sẽ hạnh phúc.”