Tiêu Linh đen mặt:
"Nhưng anh đè lên người em…"
"Xin lỗi."
Hoắc Tư Thần nói đến đó thì thấy Tiêu Linh thở nhẹ ra một hơi, anh lại cười bổ sung:
"Anh không kiềm chế được."
Sự nhẫn nại của anh chỉ có nhiêu đó thôi hay sao? Tiêu Linh dở khóc dở cười trước câu nói của anh, bọn họ vừa mới giải quyết hiểu lầm mà anh đã không khống chế nổi bản thân, muốn ăn cô rồi à?
Tiêu Linh không biết rằng mùi hương trên người cô rất quyến rũ, cộng thêm cái hôn vừa rồi đã khiến các dây thần kinh trên người anh phản ứng mạnh. Anh ôm cô như thế này cũng đủ làm anh "lên", tất cả là tại vì anh đã nhịn quá lâu.
Anh vùi đầu vào cổ cô, nhẹ nhàng hôn liếm làm cô run rẩy rất khẽ. Có vẻ như cơ thể cô cũng nhớ cảm giác được gần gũi anh, mới bị anh hôn mấy cái đã thấy không ổn lắm.
Lý trí của Tiêu Linh kéo cô về đúng lúc, cô đưa tay chặn tên cầm thú trên người mình lại, nói:
"Anh có biết bây giờ bọn nhỏ đang ở trong nhà không?"
Câu nói này thành công đánh bại Hoắc Tư Thần, anh có hứng thú hơn nữa cũng không dám hành sự khi có con nít ở gần. Vậy là anh chỉ có thể ngậm ngùi buông cô ra, nghiêm chỉnh ngồi xuống ghế, khuôn mặt cau có không vui.
Thấy anh như thế, Tiêu Linh buồn cười hỏi anh:
"Đừng nói hai năm này anh vẫn luôn nhịn?"
"..."
Anh rất cẩn trọng khi chọn phụ nữ, trước khi lên giường với ai cũng đã điều tra kỹ càng. Chỉ có Tiêu Linh là trường hợp độc nhất, vì lúc đó anh không tỉnh táo. Mà sau chuyện cô rời đi thì anh không còn tìm người giải tỏa nữa.
"Không có cô nào thật à?"
Cô hy vọng anh sẽ bảo là không, cho dù là có thì vẫn tạm chấp nhận được, nhưng cô sẽ ghen.
"Có."
Hoắc Tư Thần đột nhiên đáp làm Tiêu Linh xị mặt, sau đó anh lại đưa tay phải ra.
"Ý gì?" Tiêu Linh đang bận nghĩ về việc anh cùng người phụ nữ khác, không rõ ý anh.
Hoắc Tư Thần mặt không đỏ, tim không đập nhanh, bình tĩnh nói ra:
"Hai năm qua, anh có tay phải của mình làm bạn, em vừa lòng chưa?"
Nghe đến đây, Tiêu Linh bị sặc nước bọt của bản thân. Cô ho khụ khụ mấy tiếng rồi quay mặt đi nơi khác, sợ nhìn anh cô sẽ không nhịn được mà phì cười. Cô hỏi vậy nhưng đâu cần anh phải thành thật đến thế chứ?
"Em còn gì muốn hỏi không? Anh rất sẵn lòng trả lời." Hoắc Tư Thần chống cằm nhìn cô.
"Anh ăn cơm chưa?" Tiêu Linh mỉm cười.
"Chưa."
"Em sẽ làm cơm cho anh ăn."
Tiêu Linh muốn khoe với anh tay nghề của cô, hai năm qua vì để chăm sóc cho con nhỏ nên cô đã bỏ ra kha khá công sức học nấu ăn đó.
Nghe cô nói muốn nấu cơm cho mình, Hoắc Tư Thần có cảm giác vô cùng sung sướng:
"Anh giúp em."
Anh quyết định đi cùng Tiêu Linh ra ngoài mua nguyên liệu về nấu ăn, nhưng khổ nỗi ở nơi này anh không có xe, chỉ đành đi taxi. Cô cảm thấy chuyện rất bình thường, nhưng trong lòng Hoắc Tư Thần lại không chấp nhận được việc mình đưa vợ ra ngoài bằng taxi, rất mất mặt. Anh đột nhiên hối hận khi để đám người của Hoắc gia đến nơi này bằng phi cơ riêng mà không phải đi xe.
Cả buổi đi siêu thị, Hoắc Tư Thần vẫn luôn nghĩ về chuyện nên mua xe hay không, trong khi chỉ còn nay mai là bọn họ trở lại Hoắc gia. Kết quả là khi anh mang chuyện này ra hỏi ý Tiêu Linh thì bị cô lườm cho một cái:
“Anh dư tiền lắm à?”
“Ừm, rất dư.”
“Dư cũng không được xài lung tung như vậy.”
“Sau này anh đưa tiền cho em giữ, em muốn xài thế nào thì xài.”
Hoắc Tư Thần không phải người keo kiệt, hơn nữa với gia sản của anh thì độ phung phí không thể nào đọ nổi với tốc độ tăng trưởng kinh tế của tập đoàn MR.
Bọn họ trở về nấu một bữa cơm đơn giản, Tiêu Linh gọi hai đứa trẻ dậy ăn cùng. Khi cả bốn người đã ngồi vào bàn ăn, Liên Liên đột nhiên hỏi:
“Cha Diệp đâu rồi mẹ?”
Bởi vì bình thường Diệp Thiên cũng hay ăn cùng bọn họ nên cô bé tò mò, nhưng không nghĩ đến lại làm Tiêu Linh bị sượng. Cô tìm cớ:
“Hôm nay cha Diệp bận, khi khác sẽ ăn cùng chúng ta.”
“Cháu không thích ăn với chú à?” Hoắc Tư Thần sờ khuôn mặt bé nhỏ của Liên Liên, trông cô bé vẫn rất đáng yêu dù vừa ngủ dậy, mắt còn hơi híp.
“Thích lắm ạ.”
Ai cho bé đồ chơi thì bé thích người đó, ai cho đồ ăn ngon cũng thích luôn, đơn giản dễ dụ. Nhưng Tiểu Hạo hoàn toàn ngược lại, chẳng biết vì lý do gì mà thằng bé có ác cảm với Hoắc Tư Thần. Bây giờ không phải lúc cho nó biết đây là cha ruột của nó, chỉ đành chờ khi trở lại Hoắc gia sẽ từ từ bồi đắp tình cảm rồi mới nói sau.
Tiểu Hạo đã có thể tự mình xới cơm, dù rằng khi ăn vẫn làm rơi ra bàn một ít, nhưng thằng bé rất cố gắng. Tiểu Hạo nghe mọi người nói bản thân phải ngoan thì mẹ mới vui, nên trong mọi việc, thằng bé luôn nỗ lực làm tốt nhất.
Tiêu Linh ngồi ở giữa, thỉnh thoảng lại bón cơm cho Liên Liên, sau đó quay sang nhìn xem Tiểu Hạo ăn thế nào rồi.
Hoắc Tư Thần vừa ăn vừa nhìn động tác của cô, chăm sóc một đứa trẻ đã chẳng dễ dàng gì, vậy mà cô có thể nuôi hai đứa lớn chừng này, chúng cũng rất hiểu chuyện. Những vất vả mà cô đã chịu suốt thời gian qua, anh muốn dùng cả đời còn lại để bù đắp.