- Hắc hắc!
Nhìn thấy Trương Chính Trực bọn hắn đuổi theo, Lăng Phong cùng Trần Tam Báo bọn hắn không khỏi cười lạnh.
Trương Chính Trực tốc độ nhanh nhất, hắn theo sát Lăng Phong, thế nhưng hắn vẫn không đuổi kịp Lăng Phong.
Rất nhanh, Lăng Phong bọn hắn chạy vào trong một rừng cây nhỏ, Lăng Phong đột nhiên đá một khối đá văng ra.
- Xoát!
Một tấm lưới sắt từ trên cây rơi xuống, lập tức quấn lấy Trương Chính Trực, sau đó một tảng đá lớn từ bên cạnh sườn núi lăn xuống, đè trực tiếp lên người Trương Chính Trực, đem hai chân hắn đè xuống.
Lúc này, Dương Chí Vĩ cùng những người khác cũng vọt vào.
- Phóng!
Trần Tam Báo ra lệnh đối với Trương Long cùng Triệu Hổ, ba người hung hăng kéo một sợi dây thừng.
- Rầm rầm rầm!
Trong rừng cây lập tức phát ra những tiếng nổ, rất nhiều sương mù tràn ra, bên trong những sương mù này có trộn lẫn bột tiêu cay cùng dược vật kích thích, còn có cả Nhuyễn Cốt Tán.
- Khụ khụ khụ. . . Khói mù này có độc!
Dương Chí Vĩ bọn hắn căn bản đều không nhìn thấy gì, không ngừng ho khan, nhao nhao che mũi chạy trốn.
Lúc này, Trần Tam Báo bọn hắn lại chém đứt mấy sợi dây thừng treo ở trên cây, rối rít nện xuống, tình huống này bọn hắn căn bản trốn không thoát.
- A a a. . .
Từng đợt tiếng kêu thảm thiết phát ra từ trong sương mù.
- Ha ha ha. . .
Trần Tam Báo bọn hắn không thể nhịn được cười khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của những người đó.
Sau một nén nhang, sương mù tan biến, Dương Chí Vĩ cùng hơn 30 người, đều nằm tại trong rừng cây, không ít người đều bị tảng đá nện đến đầu rơi máu chảy.
Bọn hắn đều trúng Nhuyễn Cốt Tán, vô lực nằm trên mặt đất, phẫn hận nhìn Trần Tam Báo bọn hắn, chửi ầm lên:
- Lăng Phong, Trần Tam Báo, các ngươi quá hèn hạ!
- Mẹ ngươi, thế mà bố trí bẫy rập, hạ độc hãm hại chúng ta?
Trong rừng cây lập tức truyền ra tiếng chửi rủa.
Lăng Phong mang theo Trần Tam Báo bọn hắn đi vào trong rừng cây, nói với Trần Tam Báo:
- Tam Báo, đem Báo Tử Tửu lấy ra, ai mắng thì mời bọn hắn uống một ngụm!
- Ngươi. . .
Những người đó đang hung hăng mắng chửi, nhưng khi nghe thấy lời nói của Lăng Phong, lập tức im bặt.
Trần Tam Báo rượu kia lợi hại, bọn hắn đều kiến thức qua, Trương Chính Trực cùng Dương Chí Vĩ bọn hắn mấy ngày nay thảm trạng thế nào, bọn hắn đều rõ mồn một.
Vừa nghĩ tới bộ dáng bi thảm của Trương Chính Trực, bọn hắn cả đám đều không rét mà run.
Trương Chính Trực đang bị tảng đá lớn đè trên mặt đất, hai mắt nhìn chòng chọc Lăng Phong, chửi ầm lên:
- Lăng Phong, ngươi là đồ hèn hạ, ngươi có gan thì đấu với ta, đùng dùng thủ đoạn xảo quyệt này!
Lăng Phong đi đến trước mặt Trương Chính Trực, một cước đá vào miệng hắn.
- Đùng!
Miệng của Trương Chính Trực lập tức sưng phồng lên.
Lăng Phong ngồi xổm xuống, nhìn Trương Chính Trực, cười lạnh nói:
- Ngươi đầu óc có vấn đề a? Nếu có thể sử dụng kế liền đem các ngươi chế ngự, ta còn đánh với các ngươi làm gì cho khổ? Ngươi cho rằng mọi người đều ngu giống ngươi à ? Đi ra lăn lộn, ngoại trừ dựa vào nắm đấm, còn phải dựa vào cái đầu!
Nói xong, Lăng Phong đưa tay vào trong ngực Trương Chính Trực, bắt đầu lục lọi.
- Ngươi muốn làm gì?
Trương Chính Trực sắc mặt thay đổi, lập tức mắng to.
Rất nhanh, Lăng Phong từ trong ngực Trương Chính Trực lấy ra một cái túi tiền, trong túi tiền kia, có thật nhiều linh phiếu.
- Lăng Phong, ngươi nếu dám lấy tiền của lão tử, lão tử thề nhất định phải giết ngươi!
Nhìn thấy tiền của mình bị đoạt đi, Trương Chính Trực sắp nổi điên, thế nhưng chân của hắn bị cự thạch đè lên, hơn nữa còn trúng Nhuyễn Cốt Tán, căn bản không làm được gì.
Lăng Phong ngay trước mặt Trương Chính Trực, đem linh phiếu mở ra, tổng giá trị vậy mà hơn ba ngàn khối linh thạch.
- Oa!
Trần Tam Báo cùng Trương Long Triệu Hổ, nhìn thấy linh phiếu trong tay Lăng Phong, con mắt đột nhiên tỏa sáng, bọn hắn chưa bao giờ thấy qua nhiều như vậy linh phiếu.
- Thật là có tiền a! Không hổ là Linh Vũ minh minh chủ nha!
Lăng Phong cầm linh phiếu đánh mặt Trương Chính Trực một cái, sau đó ánh mắt của hắn nhìn vào mấy cái bình thuốc, khẽ chau mày, hỏi Trần Tam Báo:
- Tam Báo, ngươi biết đây đều là đan dược gì sao?
- Để ta nhìn xem!
Trần Tam Báo nhận lời ngay, mặc dù hắn chỉ là Luyện Thể đệ bát trọng tu vi, nhưng hắn đi vào Huyền Kiếm tông đã mười năm, hiểu biết rất nhiều thứ.
Hắn mở ra những cái bình, nhìn một lần, sau đó nói với Lăng Phong:
- Lão đại, ba bình đan dược này, màu trắng chính là Phá Chướng Đan, dùng khi đột phá tu vi, cái bình màu đen là Hồi Khí Đan, dùng để khôi phục nhanh chóng chân khí!
- Phá Chướng Đan?
Lăng Phong khẽ giật mình, tròng mắt lòng vòng, sau đó cầm bình màu trắng đi đến trước mặt Trương Chính Trực, ngồi xổm xuống, mỉm cười nói:
- Trương Chính Trực a, đừng có dùng ánh mắt này nhìn ta, ta Lăng Phong cũng không phải rất xấu, xem những cái kia linh phiếu phân thượng, viên này Phá Chướng Đan, liền cho ngươi ăn đi!
Nghe được Lăng Phong lời nói, Trương Chính Trực sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Tu vi của hắn, sớm đã đạt đến Luyện Khí đệ tam trọng đỉnh phong, thế nhưng hắn lại gắt gao áp chế tu vi của mình, không muốn đột phá, bởi vì cho dù trở thành đệ tử ngoại môn, cũng kém tại Thanh Vân phong giới tạp dịch làm lão đại sảng khoái.
Làm Linh Vũ minh minh chủ, hắn mỗi tháng đều có thể thu đến đại lượng linh thạch, đãi ngộ thế nhưng là cao hơn so với đệ tử ngoại môn.
Một khi ăn Phá Chướng Đan, trừ phi hắn tự phế tu vi, nếu không khẳng định sẽ đột phá đến Luyện Khí đệ tứ trọng, một khi đột phá, liền phải rời khỏi giới tạp dịch tiến vào ngoại môn.
Hắn lập tức đối với Lăng Phong mắng to:
- Lăng Phong, ngươi dám?
Lăng Phong mỉm cười nói với Trương Chính Trực:
- Ngươi nói ta có dám không? Trợ giúp sư huynh ngươi đột phá, đây chính là hảo đại sự nha, chuyện tốt như vậy, ta rất thích làm!
Trương Chính Trực tức giận tới mức cắn răng, cuối cùng khẩn cầu nói với Lăng Phong:
- Lăng Phong, coi như ta van ngươi, ta sai rồi, người buông tha cho ta đi, về sau Linh Vũ minh minh chủ chính là ngươi, Linh Vũ minh ích lợi, đều do ngươi phân phối!
- Ha ha, không cần ngươi nói, chỉ cần ngươi trở thành đệ tử ngoại môn, về sau Linh Vũ minh khẳng định là của ta!
Lăng Phong nhàn nhạt cười, sau đó đem Phá Chướng Đan đổ ra.
Trương Chí Vĩ cùng những người khác cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn, bọn hắn biết, Trương Chính Trực hôm nay xem như xong.
Chỉ cần ăn hết Phá Chướng Đan, Trương Chính Trực khẳng định sẽ đột phá, đến lúc đó hắn sẽ bị mang đi.
Mà sau khi Trương Chính Trực rời đi, tại Thanh Vân phong giới tạp dịch, không có người nào là đối thủ với Lăng Phong, về sau Lăng Phong chính là tạp dịch giới lão đại rồi.
Những tạp dịch này đều không ngốc, bọn họ cũng biết Trương Chính Trực đại thế đã mất, lúc này bọn hắn nếu còn dám mở miệng, khẳng định không có quả ngon để ăn.
Trương Chính Trực cắn răng, không chịu hé miệng.
Lăng Phong một quyền nện trên bụng hắn, hắn lập tức há mồm phát ra một trận kêu thảm, mà lúc này, Lăng Phong cũng lập tức đem đan dược nhét vào trong miệng Trương Chính Trực.
- Khụ khụ, ọe. . .
Trương Chính Trực liều mạng ho khan, muốn đem đan dược ho ra, đáng tiếc lại không làm nên chuyện gì.
- Lăng Phong, ta thề, về sau khẳng định sẽ giết ngươi!
Trương Chính Trực ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lăng Phong, hắn giờ phút này, sân mắt muốn nứt, trên trán gân xanh bạo khởi, sắc mặt dữ tợn giống như một đầu phát cuồng mãnh thú.
- Ha ha ha, ta chờ ngươi!
Lăng Phong cười lớn một tiếng, sau đó nói với Trần Tam Báo:
- Còn thất thần làm gì? Đem mọi thứ ở trên những người này thu hết!
- Đúng!
Trần Tam Báo cùng Trương Long Triệu Hổ, lập tức động thủ, đem tất cả những thứ đáng giá của Dương Chí Vĩ cùng những người khác vơ vét sạch sẽ.
Cuối cùng, Lăng Phong mang theo Trần Tam Báo cùng Trương Long Triệu Hổ, nghênh ngang rời đi.