Mục lục
Hồng Mông Thiên Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hang động này rất bí mật, gần như bị cây rong bao phủ hoàn toàn, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thể phát hiện ra.

- Trời không tuyệt đường ta!

Lúc này, Lăng Phong cũng không nghĩ được nhiều như vậy, lập tức hướng phía huyệt động kia chạy như điên.

- Còn chạy?

Lâm Bạch nhìn thấy dáng vẻ Lăng Phong phi nước đại, sửng sốt một chút.

Dưới cái nhìn của hắn, Lăng Phong chạy tới cửa hang kia trước, trực tiếp vén cây rong lên, vọt vào.

- Ngọa tào!

Nhìn thấy thân ảnh Lăng Phong biến mất, Lâm Bạch nhịn không được mắng to một tiếng, hắn không nghĩ tới ở cây phía sau rong, thế mà còn có hang động.

Sau khi Lăng Phong đi vào hang động, không có tiếp tục hướng phía bên trong phi vào, mà lập tức lấy Cơ Quan Cầu ra, kích hoạt sau đó nhét vào cửa hang.

- Ầm!

Cơ Quan Cầu kia nổ tung, sau đó bắn về phía cửa hang, một cái bẫy hình lưới được đặt ở miệng hang.

Sợi tơ kia rất nhỏ, lại thêm ánh sáng ở cửa hang yếu, cho dù là người tu luyện cũng rất khó phát hiện.

- Lăng Phong, ngươi chạy không thoát đâu!

Lâm Bạch đi tới trước cửa động, nhìn một hồi, sau đó cũng vọt thẳng vào.

Nhưng vừa lao vào, hắn đã kích hoạt cơ chế do Lăng Phong bố trí, những độc dược đó nổ tung ngay lập tức.

- Khụ khụ khụ!

Lâm Bạch hít vào không ít khói độc, lập tức lui ra khỏi cửa hang, móc ra đan dược giải độc ăn vào.

- Ha ha, Lâm Bạch, ngươi không phải muốn giết ta sao? Có gan thì tới này!

Giọng nói khiêu khích của Lăng Phong phát ra từ trong hang động.

Vào lúc này, trên da Lâm Bạch xuất hiện một số lượng lớn hồng ban, theo triệu chứng trúng độc này, chân khí trong cơ thể hắn cũng trở nên rối loạn. 

Hắn không ngờ Lăng Phong này lại khó đối phó như vậy, chính mình liên tục gặp khó khăn trong tay hắn, trong lòng tức giận, gầm lên:

- Lăng Phong, ngươi đừng có đắc ý, ngươi có giỏi thì đừng đi ra!

Sau khi mắng Lăng Phong, Lâm Bạch lập tức khoanh chân ngồi xuống ở cửa hang, bắt đầu vận công luyện hóa Giải Độc Đan, đem độc trong người bức ra.

Mà Lăng Phong lúc này cũng không có thừa cơ giết ra, bởi vì hắn không xác định Lâm Bạch có trúng độc thật không.

Hơn nữa, lúc trước hắn bị Lâm Bạch đánh nhiều như vậy, lại bị thương nặng, vừa rồi chạy nhanh đã gần như đã tiêu hao toàn bộ chân khí và thể lực của hắn. 

Hắn lập tức móc ra Hồi Khí Đan mà Quan Vân Phượng cho hắn, một hơi ăn xuống ba viên, sau đó nhanh chóng luyện hóa Hồi Khí Đan để khôi phục.

Sau một canh giờ, chân khí trong cơ thể Lăng Phong, rốt cục khôi phục được tám thành.

Hắn không tiếp tục tiếp dùng Hồi Khí Đan, mà lấy ra một tấm phù phát sáng, đem chân khí rót vào bên trong lá phù phát sáng, lá phù phát sáng lập tức phát ra ánh sáng trắng dịu.

Sơn động này tương đối ẩm ướt, là một động đá vôi, bên trong có rất nhiều thạch nhũ.

Dưới ánh sáng của phù phát sáng, những thạch nhũ này đều phản chiếu một chút tia sáng mờ ảo, một số thạch nhũ nhìn trong suốt như pha lê, bên trong dường như có một luồng huỳnh quang lưu động.

Lăng Phong cẩn thận đi dạo một chút, phát hiện sơn động này trước kia có người ở.

Hắn phát hiện nơi sinh hoạt có rất nhiều củi khô, ở bên trong lại còn lưu lại mấy bộ quần áo của nữ hài.

Bởi vì năm tháng đã quá lâu, những bộ quần áo này từ lâu đã bị phủ một lớp chất trơn ướt.

Độ ẩm không khí trong hang động này rất cao, bụi hòa với hơi nước xung quanh và biến thành một thứ gì đó dính dính.

Mà này bên ngoài những y phục này, ngoại trừ tro bụi còn có một phần là khoáng chất có trong nước suối nhỏ giọt từ trên đỉnh hang động xuống. 

Động đá vôi này sâu khoảng hai trăm mét, vào sâu trong hang, hắn phát hiện một cái đầm nước, đầm nước kia trong vắt thấy đáy.

Sau khi đi một vòng trong động, Lăng Phong liền dùng quần áo của các nữ hài để lại, kết hợp với Cơ Quan Cầu trong tay, đặt bẫy lần nữa để ngăn không cho Lâm Bạch tiến vào.

Sau nửa canh giờ, Lăng Phong lợi dụng tất cả mọi thứ trong sơn động có thể lợi dụng, bố trí mười mấy tầng cơ quan.

Sau khi làm xong tất cả, hắn mới đã thả lỏng một chút, sau đó triệu hồi ra lư hương, đem linh thạch ném vào, bắt đầu tu luyện.

Tu vi của hắn bây giờ đã gần đến cảnh giới Luyện Khí tầng bốn đỉnh phong, hắn muốn nắm chặt thời gian, xem có thể đột phá đến cảnh giới Luyện Khí tầng năm hay không.

Tu vi của Lâm Bạch là Luyện Khí tầng sáu, nếu như hắn có thể đột phá đến Luyện Khí tầng năm, vậy thì có thực lực cùng Lâm Bạch đánh một trận.

Trong lúc Lăng Phong bắt đầu tu luyện, Lâm Bạch chỉ ép ra một phần độc trong cơ thể, phần độc còn lại tuy ngoan cường hơn, tuy nhiên hắn có thể áp chế được.

Lúc này, Lâm Bạch có chút suy yếu, hắn không nghĩ tới độc Lăng Phong hạ lại bá đạo như thế.

- Lăng Phong đáng chết , chờ ta đem độc trong người hóa giải,chính là ngày chết của ngươi!

Lâm Bạch tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, hắn không ngờ mình lại bại ở trong tay Lăng Phong, hiện tại hắn trúng độc, căn bản cũng không dám ra tay.

Hắn tin tưởng lúc này Lăng Phong cũng là ở trong động chữa thương, cho nên mới không có lao ra.

Sau ba canh giờ, Lăng Phong đem lò linh thạch luyện thứ nhất hóa xong.

Trong quá trình tu luyện, sự trao đổi linh khí của hắn tăng lên, thương tích cũng được cải thiện, nhưng có một nhược điểm, đó là hắn đói bụng.

Lúc này bụng của hắn đói đến kêu lên ùng ục.

Lăng Phong không phải một người không sợ trời không sợ đất, có một thứ mà hắn đặc biệt sợ, đó là sợ đói.

Nhưng là bây giờ ở hoàn cảnh này, hắn căn bản là không cách nào đi kiếm ăn, bởi vì hắn biết Lâm Bạch khẳng định là chờ ở bên ngoài.

Nhưng vào lúc này, một trận mùi thịt mê người từ cửa hang nhẹ nhàng bay vào.

- Ngọa tào!

Lăng Phong nhịn không được mắng to lên, hắn biết Lâm Bạch đây chính là cố ý.

- Lăng Phong, có đói bụng không, ta bắt được hai con gà rừng, vừa mới nướng chín!

Giọng nói muốn ăn đập của Lâm Bạch từ cửa hang truyền vào.

- Lâm Bạch, ta thao cả nhà ngươi, ông đây không đói bụng!

Lăng Phong mắng to với cửa hang, sau đó lại cầm lấy linh thạch, nhét vào trong lư hương, bắt đầu tu luyện,, ở dưới loại tình huống này, hắn cũng chỉ có thể dùng tu luyện để ngăn chặn cảm giác đói bụng.

Cứ như vậy, hai ngày trôi qua, Lăng Phong đem tất cả linh thạch trên người đều luyện hóa xong, mà hắn cũng cảm giác được cái bụng chính mình đều dán vào lưng, cả người hắn cũng gầy đi trông thấy.

Mỗi ngày, thời điểm Lâm Bạch đang ăn thịt nướng, đều sẽ đem mùi thơm quạt vào trong cửa hang, kéo lên sự thèm ăn của Lăng Phong.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Bạch đã cố gắng lao vào hang động hai lần, nhưng sau khi liên tiếp kích hoạt cơ quan Lăng Phong bố trí, bị thương, cuối cùng đành rút lui.

Lúc này, cái mùi thơm mê người kia lại nhẹ nhàng tiếnbay đến.

- Đáng giận Lâm Bạch, ngươi tốt nhất cầu nguyện chính mình đừng rơi vào tay của ta!

Sau khi Lăng Phong mắng một tiếng, đứng dậy đi sâu vào trong sơn động, bởi vì sâu trong sơn động, mùi thơm sẽ nhạt hơn.

Lúc này hắn không có sử dụng phù phát sáng, bởi vì phù phát sáng có giới hạn thời hạn, chỉ có thể kéo dài nhiều nhất là một canh giờ.

Hiện hắn đã rất thông thuộc địa hình trong hang động này.

Hơn nữa, bên trong hang động này hoàn toàn không tối, bởi vì thạch nhũ trong hang động này có một số vật chất đặc biệt, có thể phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, để cho Lăng Phong có thể mơ hồ nhìn thấy rõ đồ vật trong hang động.

Đi vào sâu trong động, nhìn thấy ao nước thạch nhũ, Lăng Phong đột nhiên cảm thấy toàn thân khó chịu.

Hai ngày nay, hắn đều dựa vào lư hương luyện hóa linh thạch để tu luyện, khi dùng chân khí khai thông kinh mạch thứ năm, rất nhiều tạp chất đã bị đào thải ra khỏi cơ thể.

Hắn đem y phục của mình cởi ra, nhảy vào trong ao thạch nhũ, cảm giác lành lạnh ập đến, cơn đói cũng thuyên giảm đi rất nhiều.

- Thoải mái!

Lăng Phong nhịn không được hô to một tiếng, sau đó bắt đầu kỳ cọ tắm rửa.

Đột nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn lại phía sau, chỉ thấy nơi sâu nhất trong động xuất hiện hai chấm đỏ, nhìn kỹ thì phát hiện hai chấm đỏ thực ra là mắt của một loại sinh vật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK