Sau ba mươi bảy ngày, trải qua một phen trèo đèo lội núi, đi đường mệt mỏi, Lăng Phong cuối cùng cũng về tới Súc Mục phòng núi Thanh Ngưu, Huyền Kiếm tông.
Lúc đi, hắn cùng bọn người Diệp Lưu Ly cưỡi chim bay đến núi Đà Phong, chỉ dùng thời gian mấy ngày, mà hắn lần này tự mình trở về, lại tốn hơn một tháng.
- Về sau lão tử cũng phải có một đầu tọa kỵ phi hành!
Sau chuyến hành trình dài hơn một tháng, thịt hắn vất vả nuôi trong động đá vôi cũng mất, cả người cũng đen đi không ít.
Biết được Lăng Phong trở về, Long Phượng Cát Tường đều rất vui vẻ.
Chẳng biết tại sao, sau khi Lăng Phong nhìn thấy Quan Vân Phượng, chợt có loại xúc động rất muốn khóc.
- Ta thao! Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Lăng Phong nhịn không được ở trong lòng thầm mắng, hắn nghe mẹ của mình Khương Nghiên nói, thời điểm hắn ra đời, đặc biệt yên tĩnh, cơ bản là không khóc cũng không nháo.
Mà Lăng Phong từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng khóc qua một lần.
Nhưng bây giờ, hắn lại có xúc động muốn khóc.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lăng Phong cảm giác hốc mắt của mình có chút ẩm ướt, cuối cùng hắn nhịn không được bổ nhào vào trong ngực Quan Vân Phượng, vùi đầu đau khổ.
- Ô ô, Nhị sư tỷ, ta suýt chút nữa không còn được nhìn thấy các ngươi!
Lăng Phong lập tức nhào vào bên trong bộ ngực đầy đặn của Quan Vân Phượng, lớn tiếng khóc lên, hắn giờ phút này ủy khuất như là một đứa bé.
Lăng Phong cũng không biết chính mình bị làm sao, hắn càng khóc càng thương tâm, nước mắt chảy ầm ầm, hắn muốn ngừng đều không ngừng được.
- Ngoan, Ngũ sư đệ, đừng khóc, trở về là tốt!
Quan Vân Phượng vươn lòng bàn tay đầy thịt của mình ra, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Lăng Phong, an ủi.
Lăng Phong khóc một hồi, mới miễn cưỡng rời khỏi ngực Quan Vân Phượng, dù sao ngực của Quan Vân Phượng quá ấm, quá mềm, hơn nữa còn có hương vị rất dễ chịu.
Mà ngực Quan Vân Phượng bị Lăng Phong khóc ướt một mảng lớn.
- Chết tiệt, ta thế mà chảy nước mắt! Ta làm sao lại biến thành như vậy, chẳng lẽ là bởi vì con kỳ nhông kia?
Nhìn thấy ngực Quan Vân Phượng bị mình khóc ướt, Lăng Phong ngây ngẩn cả người, cuối cùng, hắn chỉ có thể đem vấn đề này đổ tội lên trên người kỳ nhông.
Hắn nhớ rằng sau khi hắn ăn mắt con kỳ nhông kia, đôi mắt của hắn giống như đã có chút thay đổi.
Quan Vân Phượng cúi đầu nhìn vạt áo trước ngực của mình, đôi mi thanh tú khẽ nhăn lại, bởi vì nàng cảm thấy nơi mà Lăng Phong đang khóc rất ấm áp, dường như có thứ gì đó từ từ thẩm thấu vào trong cơ thể của nàng.
- Ha ha, Ngũ sư đệ, không tệ nha, lần này rèn luyện trở về, giống như mạnh hơn không ít!
Bạch Tử Long đi đến trước mặt Lăng Phong, dùng nắm đấm đấm một cái lên trên lồng ngực của hắn.
- Ngũ sư đệ, một tháng trước, Lưu Ly sư tỷ và Thường Phong sư huynh đã hoàn thành nhiệm vụ trở về, nói ngươi cùng Lâm Bạch mất tích, ta còn tưởng rằng ngươi đã *treo rồi đấy!
*treo: chết, tỏi, nghẻo
Trương Đại Cát đi đến trước mặt Lăng Phong, cười nói.
- Đúng vậy đó, lúc ấy chúng ta vô cùng đau buồn, may mắn, ngươi còn sống trở về!
Phùng Thiên Tường nhìn xem Lăng Phong, cười nhẹ một tiếng.
- Ngũ sư đệ, Lâm Bạch đâu?
Bạch Tử Long nhỏ giọng hỏi.
Lăng Phong hơi nheo mắt lại, sau đó lạnh lùng nói:
- Bị ta giết!
Long Phượng Cát Tường đều sửng sốt một chút.
Lăng Phong nói tiếp:
- Lâm Bạch chính là cùng một bọn với Trương Chính Trực, chúng ta sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở hang ổ thổ phỉ trên núi Đà Phong, hắn liền ra tay với ta, ta cùng hắn dây dưa trong núi hơn mười ngày, cuối cùng mới đem hắn giết chết!
Lăng Phong chưa hề nói mình vì trốn tránh Lâm Bạch, ở trong sơn động co đầu rút cổ mười ngày, hắn cảm thấy điều này vô cùng mất mặt.
- Ngưu bức!
Bạch Tử Long đối với Lăng Phong giơ ngón tay cái, sau đó lôi kéo nhỏ giọng nói:
- Ngũ sư đệ, việc này ngươi không thể nói cho những người khác, ngươi liền nói ngươi cùng Lâm Bạch bị giặc cướp truy bắt trên núi Đà Phong, bị lạc nhau! Nếu là bị người của Chấp Pháp Đường biết ngươi giết Lâm Bạch, ngươi sẽ có phiền toái lớn!
- Ừm!
Lăng Phong khẽ gật đầu, không cần Bạch Tử Long nhắc nhở, hắn cũng sẽ không nói Lâm Bạch là chính mình giết.
- Tốt tốt, các ngươi đều nhanh chóng đem việc trong tay làm xong, ta đi tới phòng bếp, đêm nay chúng ta chiêu đãi thật tốt cho Ngũ sư đệ!
Quan Vân Phượng bỗng nhiên mở miệng, giống như là ra lệnh.
Bạch Tử Long mặc dù là lão đại, nhưng nhiều khi, tất cả mọi người không thể không nghe lời nói của Quan Vân Phượng.
- Tốt!
Bọn người Bạch Tử Long thi nhau gật đầu, sau đó đi ra ngoài làm việc.
Quan Vân Phượng nhìn về phía Lăng Phong, ôn nhu nói:
- Ngũ sư đệ, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước một chút , chờ đến khi ăn cơm ta sẽ gọi ngươi!
- Đa tạ sư tỷ!
Lăng Phong gật gật đầu, sau đó về gian phòng của mình, nằm trên giường, nhắm mắt lại, nặng nề ngủ thiếp đi.
Hơn một tháng này, hắn một mình ở bên ngoài, cho dù là đi ngủ, cũng không dám ngủ quá sâu.
Bây giờ về tới Súc Mục phòng, hắn cảm giác giống như về đến nhà, trong nháy mắt liền buông lỏng.
Lúc chạng vạng tối, Lăng Phong bị đánh thức, mọi người cùng nhau ăn cơm.
- Ta ăn no rồi, các ngươi cứ ăn từ từ đi!
Quan Vân Phượng nói, sau đó đem bát đũa thả xuống, quay người ra ngoài.
- Sư tỷ hôm nay sao lại ăn ít như vậy?
Lăng Phong nhìn bóng lưng Quan Vân Phượng, nhỏ giọng nói thầm một chút, hắn biết Quan Vân Phượng luôn luôn có thể ăn rất nhiều.
- Thân thể Nhị sư tỷ ngươi mấy ngày nay không thoải mái!
Bạch Tử Long nhàn nhạt nói một câu, sau đó mở miệng hỏi Lăng Phong:
-Ngũ sư đệ, nhanh nói với chúng tai, eo Diệp Lưu Ly ôm sướng hay không?
- Đúng đúng đúng, tiểu tử ngươi diễm phúc không cạn, còn sờ ngực Diệp Lưu Ly! Mau nói, cảm giác như thế nào?
Nói chuyện đến Diệp Lưu Ly, Trương Đại Cát tinh thần tỉnh táo, bưng bát cơm nhích lại gần Lăng Phong.
- Ngũ sư đệ, Diệp Lưu Ly chính là nữ thần trong suy nghĩ của chúng ta đó, chúng ta nằm mơ cũng muốn sờ nàng, không nghĩ tới mộng tưởng này thế mà bị ngươi thực hiện trước!
Phùng Thiên Tường cũng nhích lại gần, một mặt hèn mọn nói với Lăng Phong:
- Mau nói, ngực Diệp Lưu Ly, xúc cảm như thế nào?
- Cái này. . .
Nhìn bộ dạng liếc mắt đưa tình của ba vị sư huynh, Lăng Phong có chút sững sờ, sau khi hoàn hồn mới sửng sốt nói:
- Eo của Lưu Ly sư tỷ eo rất trơn, rất đàn hồi, cơ thể có mùi rất dễ chịu, ngực càng mềm mại co giãn hơn....Nàng thích ngự điểu. . . Nàng thích uống rượu. . . Nàng thực lực rất mạnh. . . Nàng rất giống man nhân. . .
Lăng Phong sinh động như thật bọn người cùng Bạch Tử Long nói những cái ám muội giữa hắn cùng Diệp Lưu Ly, còn có nhận thức của hắn thời điểm cùng Diệp Lưu Ly ở chung một chỗ.
Bọn người Bạch Tử Long bọn hắn sau khi nghe Lăng Phong miêu tả, cả đám đều kích động đến ngao ngao thét lên.
Vừa mới cơm nước xong xuôi, người của Chấp Pháp Đường liền đến.
Lăng Phong đi theo Chấp Pháp đường trở về điều tra, sau đó mới được thả trở về, hắn nhiệm vụ cơ sở đầu tiên, cũng coi như hoàn thành viên mãn.
Trong quá trình tra hỏi, Lăng Phong khai báo, hắn sau khi cùng Lâm Bạch vung xong hạt đậu liền bị những tên cướp kia truy sát, mà Lâm Bạch vì yểm hộ hắn, bị giặc cướp giết chết.
Loại chuyện này, chết không đối chứng, người của Chấp Pháp Đường cho dù muốn tra cũng không tra được.
Ở Chấp Pháp đường, Lăng Phong cũng được biết, ngày đó sau khi hắn cùng Lâm Bạch vung xong hạt đậu, Diệp Lưu Ly cùng Thường Phong đã lén chạy vào bên trong ổ cướp, thần không biết quỷ không hay đem thủ lĩnh đám cướp giết chết, cuối cùng đem toàn bộ ổ cướp diệt trừ, giải cứu hơn một trăm trẻ sơ sinh cùng mấy trăm nữ tử tuổi trẻ bị bọn cướp đoạt lên núi.
Sau khi Lăng Phong nghe xong, trong lòng cảm thấy tiếc nuối, dù sao tiêu diệt thổ phỉ, trong ổ cướp kia chắc chắn có rất nhiều bảo vật, chỉ tiếc thực lực hắn quá yếu, căn bản là không có cách tham gia.
Khi Lăng Phong rời đi Chấp Pháp đường không lâu, Trương Chính Trực tại Thi Vũ phòng, liền biết tin tức hắn trở về.
- Tên Lâm Bạch kia thật sự là một phế vật!
Trương Chính Trực tức giận tới mức tiếp chửi mẹ, hắn biết tu vi Lâm Bạch đã đột phá đến Luyện Khí tầng sáu, mà Lăng Phong chỉ có Luyện Khí tầng bốn.
Vốn cho rằng lần này Lâm Bạch nhất định có thể đem Lăng Phong giết chết, nhưng không nghĩ tới, cuối cùng người phải chết lại là Lâm Bạch.
Trương Chính Trực cũng không biết tu vi của Lăng Phong đã đột phá đến Luyện Khí tầng năm.
Thời điểm Lăng Phong trở lại Súc Mục phòng sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Long Phượng Cát Tường nhìn thấy Lăng Phong bình an trở về, cũng biết chuyện này, cứ qua đi như vậy, mọi người cũng đều nhao nhao lần lượt trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Nằm ở trên giường, Lăng Phong không buồn ngủ chút nào, những chuyện xảy ra lần này trong chuyến đi huyện Thanh Hà, từng màn ở trong đầu hắn thoáng hiện, cho hắn ấn tượng khắc sâu nhất, chính là Diệp Lưu Ly.
Người nữ tử xinh đẹp có một không hai này vậy mà hoạt bát như thế, thực lực của Diệp Lưu Ly cũng lưu lại ấn tượng cực kỳ khắc sâu cho hắn
Đặc biệt là cảnh tượng Diệp Lưu Ly một chiêu liền giết chết 19 tên cướp kia, đặc biệt khắc sâu trong đầu hắn.
Còn có dung nhan tuyệt mỹ cùng tính cách sáng sủa hoạt bát của Diệp Lưu Ly.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu Lăng Phong toàn bộ đều là thân ảnh Diệp Lưu Ly.
Cuối cùng, hắn hung hăng lác đầu, thầm thì nói:
- Vẫn là đừng suy nghĩ, ta trước tiên nên đem cấm chế trên người giải khai phá bỏ đã, cấm chế này không giải, coi như Lưu Ly sư tỷ có ở trước mặt ta, ta cũng không có cách nào làm cái gì với nàng!
Vừa nghĩ tới cấm chế trên người, Lăng Phong liền đột nhiên cảm giác được rất thống khổ.
Lui 10.000 bước để nói, coi như hắn không cùng mỹ nữ đánh thực chiến, lúc chính mình cô đơn muốn lột một chút cũng không được, cuộc sống như vậy rất khổ bức.
Cho nên, việc cấp bách bây giờ, ngoại trừ tăng cao tu vi bên ngoài, để đồ chơi kia lần nữa khôi phục, cũng là mười phần trọng yếu.
Lăng Phong trên giường lật qua lật lại, không buồn ngủ chút nào, sau đó, hắn len lén đi đến trước gian phòng Bạch Tử Long, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.