- Phanh phanh phanh!
- Ai vậy?
Giọng Bạch Tử Long từ trong phòng truyền ra.
-Đại sư huynh, là ta!
Lăng Phong nhỏ giọng đáp lại một tiếng.
- Ngũ sư đệ a, chờ một lát!
Bạch Tử Long thắp sáng đèn, sau đó mở cửa ra một cái khe hở, hỏi Lăng Phong:
- Đã trễ thế này, có chuyện gì vậy?
- Cái này. . .
Lăng Phong nhìn thoáng qua chung quanh, có chút khó khăn nói ra:
- Đại sư huynh, ta có chút vấn đề muốn nhờ ngươi chỉ bảo!
- Vào trong nói đi!
Nhìn bộ dạng Lăng Phong lén lút, Bạch Tử Long trực tiếp mở cửa ra.
Lăng Phong lập tức chui vào, quay người đóng cửa lại.
- Nói đi, chuyện gì?
Bạch Tử Long đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm lấy chén rót một cho Lăng Phong chén nước.
Lăng Phong không uống nước, hắn nhìn chân dung mỹ nữ trên tường trong phòng của Bạch Tử Long, do dự hồi lâu, sau đó nghiến răng nói với Bạch Tử Long:
- Đại sư huynh, ta muốn hỏi một chút, có biện pháp nào có thể đem thứ đồ chơi kia của ta trở nên càng lớn không?
Lăng Phong sợ Bạch Tử Long không nghe rõ, lúc nói chuyện, còn dùng tay chỉ vào nơi đó của chính mình.
- Ngươi hỏi cái này làm gì?
Bạch Tử Long theo bản năng nhìn thoáng qua hạ bộ Lăng Phong, cau mày, lời nói thấm thía:
- Sư đệ, cái đồ chơi này chính là đồ vật nối dõi tông đường, không cần thiết vì truy cầu sảng khoái nhất thời mà làm việc ngốc!
- Sư huynh, ngươi yên tâm, ta sẽ không làm chuyện điên rồ, ta. . . Cái chỗ kia thụ thương, ta muốn trị liệu một chút!
Lăng Phong đỏ mặt nói với Bạch Tử Long, lúc này hắn thật muốn đào một cái hố chui vào.
- Thụ thương rồi?
Bạch Tử Long hơi kinh ngạc, sau đó bắt lấy cổ tay Lăng Phong, bắt mạch cho hắn.
Sau một lát, Bạch Tử Long buông tay ra Lăng Phong, sau đó nó:
- Cái kia bộ vị kia của ngươi, kinh mạch giống như bế tắc, xem ra không phải là rất nghiêm trọng, nhưng mà tốt nhất ngươi nên đi tìm Nhị sư tỷ ngươi, để nàng giúp ngươi nhìn xem!
- Nhị sư tỷ? Nàng biết y thuật?
Thân thể Lăng Phong hơi chấn động một chút, dưới cái nhìn của hắn, Nhị sư tỷ nhiều lắm là một tay thiện nghệ(1) nuôi tằm, nàng dạng như vậy, làm sao cũng vô pháp cùng y sư dính líu quan hệ.
- Đương nhiên, y thuật của Nhị sư tỷ ngươi, ở Thanh Vân phong chúng ta đều nổi danh, nếu không phải thân thể Nhị sư tỷ ngươi có tổn thương, nàng hiện tại nhất định có thể trở thành một Luyện Đan sư! Đáng tiếc. . .
Thời điểm Bạch Tử Long nói chuyện, trong ánh mắt không khỏi toát ra một tia thương tiếc.
- Luyện Đan sư? Ngươi nói Nhị sư tỷ nàng có thể trở thành Luyện Đan sư?
Lăng Phong đột nhiên nhảy dựng lên, hắn biết cái nghề nghiệp Luyện Đan sư này có ý nghĩa như thế nào.
- Đương nhiên, Nhị sư tỷ ngươi là một trong những thiên tài xuất sắc nhất mà ta từng gặp! Được rồi, thời gian không còn sớm, ngươi về nghỉ ngơi sớm một chút đi , chờ ngày mai lại đi tìm Nhị sư tỷ ngươi hỏi một chút, dù sao thương thế kia của ngươi trong thời gian ngắn cũng không lấy mạng ngươi được!
Bạch Tử Long vẫy vẫy tay với Lăng Phong
- Vậy thì tốt, sư huynh, cáo từ!
Lăng Phong đứng lên, hành lễ với Bạch Tử Long, sau đó rời đi gian phòng của Bạch Tử Long.
Đang lúc Lăng Phong chuẩn bị trở về phòng của mình, lại phát hiện phòng Nhị sư tỷ Quan Vân Phượng vậy mà vẫn sáng đèn.
- Nhị sư tỷ còn chưa ngủ?
Hai mắt hắn sáng lên, lập tức đi đến phòng Quan Vân Phượng.
- Nhị sư tỷ, Nhị sư tỷ, ngươi có ở đó không?
Lăng Phong nhỏ giọng hô trước cửa phòng Quan Vân Phượng.
- Có!
Giọng Quan Vân Phượng hơi có vẻ lạnh nhạt truyền ra ở trong phòng.
- Ha ha, quả nhiên là Nhị sư tỷ ngươi, ta còn tưởng là hái hoa tặc tiến vào phòng của ngươi đâu! Nhị sư tỷ, ta có chuyện muốn tìm ngươi giúp đỡ!
Lăng Phong đứng ở cửa phòng Quan Vân Phượng, quay đầu nhìn chung quanh phòng Quan Vân Phượng, chỉ thấy cả phòng Quan Vân Phượng đã đen kịt một mảnh.
- Ta hiện tại không có thời gian, ngày mai rồi nói sau!
Âm thanh Quan Vân Phượng có chút run rẩy, giống như có chút kiềm chế, nàng sau khi nói xong, lập tức đem đèn dập tắt.
- Không rảnh à?
Lăng Phong bĩu môi, đứng ở cửa nhìn gian phòng Quan Vân Phượng nửa ngày, lúc này mới quay người rời đi.
Sau khi Lăng Phong đi xa, dường như nghe thấy trong phòng Quan Vân Phượng truyền đến tiếng ho khan.
Trở lại trong phòng của mình, Lăng Phong ngồi xếp bằng ở trên giường, bắt đầu tu luyện Vô Danh Luyện Khí Quyết.
Hắn triệu hoán lư hương ra, đem linh thạch thu được từ trên người Lâm Bạch đều bỏ vào.
Hắn từ trên người Lâm Bạch lục soát hết mới có 20 khối linh thạch, cái này khiến hắn ở trong lòng đem Lâm Bạch hung hăng khinh bỉ một phen.
Kỳ thật Lăng Phong không biết, rất nhiều đệ tử ngoại môn Huyền Kiếm tông, đều không giàu có.
Sau khi bọn hắn nhận được linh thạch đều sẽ lập tức mua sắm tài nguyên dùng để tu luyện, bình thường cũng sẽ không còn quá nhiều linh thạch còn dư.
Sau khi đem nắp lư hương đậy kín, Lăng Phong liền bưng lấy lư hương bắt đầu tu luyện.
Sáng sớm hôm sau, linh thạch trong lư hương đã sớm bị luyện hóa hầu như không còn.
Lăng Phong đem linh dịch bên trong lư hương hấp thu rồi thu hồi lại, sau đó bước ra phòng khách như thường lệ, lại trông thấy chỉ có Quan Vân Phượng ngồi một mình ở chỗ đó ăn bánh bao.
Mặc dù Quan Vân Phượng rất mập, nhưng làn da trắng nõn, ngũ quan đẹp đẽ, nếu như nàng gầy xuống mà nói, chắc chắn là một đại mỹ nữ.
Những cô nàng béo bình thường ăn cái gì đều rất thô lỗ, nhưng Quan Vân Phượng ăn cái gì cũng văn nhã, giống như đã nhận qua sự dạy dỗ nghiêm khắc như tiểu thư khuê các, nhìn nàng ăn cái gì cũng tuyệt đối là một loại hưởng thụ.
- Nhị sư tỷ, sớm a!
Lăng Phong tùy tiện đi đến bên người Quan Vân Phượng, đưa tay cầm lấy một cái bánh bao trong mâm ở trên bàn gặm.
- Ừm!
Quan Vân Phượng gật gật đầu, ăn một miếng bánh cuối cùng trên tay, nhẹ nhai mấy lần, bưng lên chén trà trên bàn khẽ nhấp một hớp, hướng Lăng Phong hỏi:
- Ngươi đêm qua nói có chuyện tìm ta, cuối cùng là có chuyện gì?
- Cái này à, ta nghe đại sư huynh nói, ngươi biết y thuật, ta muốn tìm ngươi giúp ta xem bệnh!
Lăng Phong nói, lại cầm lên một cái bánh bao bên trong cái đĩa kia.
- Đưa tay cho ta!
Quan Vân Phượng nói, đưa lòng bàn tay đầy thịt của mình về phía Lăng Phong.
Lăng Phong lập tức hiểu ý, đem tay trái của mình bỏ vào bàn tay Quan Vân Phượng.
Mặc dù cánh tay của hắn chạm vào lòng bàn tay của Quan Vân Phượng, nhưng lại cảm giác được một trận ấm áp cùng mềm mại.
Ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út bàn tay phải của Quan Vân Phượng đều đặt trên mạch của Lăng Phong, khẽ nhắm mắt cảm nhận.
Sau một khắc, Quan Vân Phượng đột nhiên mở to mắt, trong đôi mắt hiện lên một tia kinh ngạc, theo sau chính là nghi hoặc, cuối cùng nàng giống như hiểu ra cái gì, lông mày có chút giãn ra, Phong trầm giọng nói với Lăng:
- Ngươi muốn cho ta xem chính là đồ vật trong đũng quần của ngươi?
- Sư tỷ thật không hổ là thần y!
Lăng Phong mặt mo không khỏi đỏ lên, đồng thời ở trong lòng cũng thấy may mắn, xem ra chính mình tìm đúng người!
- Đừng ba hoa!
Quan Vân Phượng hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi thành thật nói cho ta biết, vết thương kia của ngươi làm sao mà có?
Quan Vân Phượng bộ dạng rất nghiêm túc, Lăng Phong nhìn có chút sợ hãi.
- Đây là một tên lão đầu hỗn đản làm!
Lăng Phong nghiến răng nghiến lợi, hắn đem chi tiết chuyện hắn cùng lão đầu kia gặp được nói cho Quan Vân Phượng.
- Thật là lòng dạ độc ác!
Quan Vân Phượng nhìn Lăng Phong, trong đôi mắt hiện lên một tia thương tiếc.
- Sư tỷ, ngươi cũng đừng làm ta sợ, ta còn có thể cứu không? Lão bất tử kia nói với ta, hắn nói ta sau khi đến Huyền Kiếm tông, trở thành người tu tiên, đồ chơi kia của ta liền có thể biến lớn lại lần nữa, thế nhưng hiện tại ta cũng đã trở thành người tu luyện, đồ chơi kia còn không có khôi phục bộ dáng lúc trước!
Lăng Phong cũng là bị vẻ mặt Quan Vân Phượng dọa cho ngây người.
Quan Vân Phượng nhìn Lăng Phong, lắc đầu thở dài:
- Ngươi cũng không biết kiếp trước tạo cái nghiệt gì, thế mà đụng phải người biến thái như vậy. Lão đầu kia ở trên người ngươi hạ một cấm chế, mà lại là một loại cấm chế phi thường ác độc. Nếu tu vi trong một năm của ngươi có thể đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, có lẽ có thể đột phá cấm chế kia. Nếu trong vòng một năm không đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, đồ chơi kia của ngươi đoán chừng mãi mãi cũng không trưởng thành!
- A. . . Sư tỷ, ngươi cũng đừng làm ta sợ, đại sư huynh nói ngươi là đại thần y, ngươi nhất định phải giúp ta! Ngươi khẳng định còn có cách khác!
Nghe Quan Vân Phượng nói, Lăng Phong lập tức bị dọa đến nhảy dựng lên, trong lòng nhịn không được mắng chửi:
- Lão già đáng chết, không nghĩ tới ngươi cư nhiên độc ác như vậy! Trong vòng một năm đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, ngươi đây không phải rõ ràng là muốn giết chết ta à?
Nghĩ đến những tháng ngày thê thảm mà mình đã trải qua bao năm qua, Lăng Phong đem tổ tông mười tám đời của lão đầu kia đều thăm hỏi mấy trăm lần.
Hắn sau khi đến Huyền Kiếm tông, liền không có một ngày an bình.
Hiện tại nghe Quan Vân Phượng nói, đồ chơi kia của chính mình có khả năng mãi mãi cũng không trưởng thành, hận ý trong lòng của hắn đối với lão đầu kia càng tăng lên tới độ cao chưa từng có.
----------------------
Chú thích:
(1)thiện nghệ: siêu phàm, tài năng