Sau khi nghe Dung Ly nói xong thì Đông Cung lúc này mới chợt nhận ra bên hông trái của mình đang bị thương, thì ra mình đã nghĩ xa quá rồi, liền thả tay của mình ra, đồng thời đưa tay lên và nói với giọng lạnh lùng:
- Nếu thật như vậy thì cho ta xin lỗi.
Cô hãy đưa miếng vải đó cho ta đi, ta tự băng bó là được rồi.
Để nữ nhi như cô chạm vào cơ thể nam nhân như thế này không được phù hợp cho lắm.
Dung Ly có vẻ cau mày, nàng nhanh chóng trả lời:
- Cái gì mà hợp với không hợp ở đây?! Ta chạm vào ngươi thì có mất mác gì đâu, chỉ là giúp ngươi trị thương thôi mà.
- Cô không nghe người ta có câu nam nữ thọ thọ bất tương thân à? Đừng có cãi nữa, mau đưa đây cho ta!
- Cái gì mà tương với lại thân! Loài người các ngươi thật là rắc rối.
Hồi đó ca ca của ta cũng bị thương, ta cũng trị thương cho huynh ấy, có sao đâu.
- Ta khác ca ca của cô! Không cãi nữa, chưa từng thấy ai cứng đầu như cô!
- Ngươi thì có, đúng là khác thật đấy.
Ca ca lúc nào cũng cưng chiều ta, ai mà giống như ngươi! Ta đã nói là để ta làm, ngươi biết cái gì mà làm chứ!
Nói rồi Dung Ly nhanh nhẹn đưa tay điểm huyệt Đông Cung, làm cho chàng bất động và im lặng.
Sau đó nàng mới nói:
- Người ta có ý tốt giúp cho, còn lắm lời.
Này thì cho ngươi nói nhiều này!
Đông Cung bị điểm huyệt bất thình lình, không kịp phản ứng lại, thiết nghĩ yêu nữ này hôm nay thật to gan, dám lộng hành như vậy, lại còn dám điểm huyệt mình nữa.
Để xem khi nào chàng tự giải được huyệt rồi sẽ xử lí cô ta như thế nào đây.
Nhưng mà bây giờ chàng không nghĩ đến chuyện đang xảy ra nữa, mà cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi rơi xuống nơi này.
Trong tâm trí của Đông Cung thấp thoáng những mảnh ký ức rời rạc, chàng nhớ rằng sau khi cành cây nhỏ đó bị gãy thì trong lúc rơi xuống, có lẽ có một khối đen nào đó vây xung quanh chàng như tạo ra một lực cản vô hình, rồi sau lúc đó, chàng chẳng còn nhớ gì cả, dường như đã bị ngất đi, rồi sau khi mở mắt ra thì thấy bản thân mình bị thương, bên cạnh là nha đầu đó.
Chàng vội nhớ về Tử Thanh kiếm, có lẽ trong lúc rơi xuống đã rớt đi đâu rồi.
Nhưng chợt liếc mắt qua bên cạnh Dung Ly, thấy cả hai thanh kiếm của chàng và cô ấy vẫn ở đấy, cũng khá an tâm, thầm nghĩ: "Có tiểu yêu rắc rối này hóa ra cũng tốt đấy nhỉ."
Một lúc không lâu sau, Đông Cung đã tự giải huyệt được cho cơ thể của mình, nhưng vẫn giả vờ như vẫn bị điểm huyệt, quan sát xem tiểu yêu này định làm gì.
Dung Ly lúc này lấy trong người ra một lọ thuốc nhỏ, bôi vào vết thương, dùng một tí pháp lực của mình để thanh lọc đi độc tố từ dây leo của cây hút máu ấy.
Sau đó nàng nhanh chóng dùng miếng vải từ từ quấn xung quanh hông của chàng, giữ cho vết thương không ra máu nữa.
Nàng có vẻ rất chú tâm, nàng không muốn xảy ra bất kỳ sai lầm nào nữa, vì có lẽ nàng nghĩ rằng hiện tại người duy nhất bên cạnh chính là Đông Cung.
Sau khi đã hoàn tất, Dung Ly nói:
- Xong cả rồi.
Để bây giờ ta giải huyệt cho ngươi.
À mà không, hay là để ngươi như vầy thêm một tí nữa cũng được nhỉ?
Đông Cung lúc này chợt cười nhẹ, chàng liền cử động cơ thể rồi nói:
- Ta đã tự giải huyệt từ lâu rồi, không cần đến cô đâu.
Mà thôi cũng cảm ơn vì đã giúp ta băng bó nhé!
Dung Ly há hốc mồm kinh ngạc, nàng không biết thốt ra lời nào cho thích hợp, tự hỏi làm sao mà hắn có thể giải được cơ chứ.
- Sao...!sao...!ngươi lại...
- Chuyện bình thường thôi, không có gì to tát cả.
Đông Cung liền chỉnh chu lại y phục, thắt lại dây lưng.
Rồi quay sang Dung Ly, vẻ mặt chàng có vẻ nghiêm lại như lúc trước, chàng nói:
- Nếu bây giờ ta hỏi cô một câu, liệu cô sẽ nói thật những gì trong lòng của cô không?
Dung Ly khá ngạc nhiên vì câu hỏi ấy, nàng liền trả lời:
- Nếu là những điều thích hợp, ta sẽ trả lời thật lòng.
Đông Cung hỏi vào ngay vấn đề:
- Vì sao cô lại cứu ta?.
Danh Sách Chương: