Dung Ly lúc này mới lấy tay quạt đi đám khí đó để nhìn rõ hơn, rồi nàng chợt thốt lên:
- Ngươi nhìn xem! Hình như dưới đó có thứ gì giống một thanh bảo kiếm lắm!
Đông Cung nghe thấy thề liền ngạc nhiên, bèn nhìn xuống kỹ một lần nữa và nói:
- Để ta thử lấy lên xem.
Dung Ly có ý định ngăn cản lại:
- Khoan đã, ngộ nhỡ có thứ gì đó nguy hiểm thì làm sao...
- Không sao đâu.
Ta không cảm nhận được có luồng khí bất thường nào xung quanh cả.
Cô yên tâm.
Nói rồi Đông Cung dùng Tử Thanh Kiếm làm phát ra ánh sáng màu tím huyền nhè nhẹ, đủ để soi sáng khu vực dưới khe nứt, quả thật dưới đấy có một thanh kiếm, nhưng do lâu ngày rồi nên trông có vẻ khá cũ kỹ.
Đông Cung đưa tay xuống định rút lên.
Nhưng do kiếm cắm quá sâu vào lòng đất nên phải mất đến vài phút mới kéo lên được.
Sau khi rút được thanh kiếm lên, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Đột nhiên những luồng khí màu đen lúc trước bay khắp khu rừng đều biến mất, một ánh sáng màu hồng ngọc lóe lên từ khe nứt ấy, sương mù cũng dần dần biến mất, để lộ những tia nắng mặt trời mập mờ khẽ len lõi qua từng kẻ lá.
Dung Ly thấy thế, thoạt đầu có vẻ ngạc nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra.
Sau đó nàng bỗng dưng nghĩ ra được chuyện gì đó, liền nói với Đông Cung:
- Ah, ta biết rồi! Bây giờ mới hiểu!
- Cô biết chuyện gì?
- Ngươi nói Tam muội chân hỏa là do sự va chạm mạnh giữa nguyên khí của đất trời mà tạo thành đúng không? Vậy Thanh kiếm này chính là nguyên do.
Vì một lí do nào đó mà rơi xuống đây tạo ra khe nứt này.
Nhưng trên lưỡi kiếm ta có cảm giác nó mang một luồng sát khí cộng thêm hàng vạn loại độc dược, cho nên khi rơi cắm vào lòng đất, liền ảnh hưởng đến các cây xung quanh.
Làm cho khu rừng này đều bị nhiễm độc.
Nhưng vì sao lại có thể phát tán rộng như vậy thì ta cũng không rõ.
Đông Cung liền gật đầu, rồi tiếp lời:
- Cô cũng thông minh đấy!
Dung Ly nghe thế liền mỉm cười vui vẻ.
Cảm giác được người khác khen thích biết bao.
Đông Cung tiếp tục:
- Cô nhìn xuống dưới xem, luồng ánh sáng hồng ngọc khi nảy phát ra từ viên tinh thể này.
Đây là tinh thể Huyền Ngọc, loại tinh thể quý hiếm, thường dùng để phát năng lượng đi trên diện tích rộng lớn.
Loại tinh thể này rất hiếm thấy, theo truyền thuyết, chỉ xuất hiện duy nhất ở khu rừng Vạn Thảo ở thế giới loài người mà thôi.
- Vậy tại sao lại có ở đây? Chẳng lẽ đây là khu rừng Vạn Thảo ư? - Dung Ly ngạc nhiên.
- Đúng vậy.
Ta đoán rằng lúc trước nhờ có viên tinh thể này mà cả loài cây thảo dược trong rừng đều là quý hiếm.
Nhưng vì thanh kiếm này rơi xuống ngay viên tinh thể, tạo ra sự va chạm mạnh, làm nứt một phần của tinh thể.
Nên những độc tố đều truyền từ thanh kiếm xuống tinh thể và loan đi khắp khu rừng.
Dung Ly gật gù có vẻ đồng tình:
- Ồ thì ra là vậy, hèn gì nơi này lại kỳ lạ đến vậy.
À mà ngươi nhìn thử xem, hình như hình dạng thanh kiếm này khá giống với Thanh Xà kiếm của ta đấy.
Dung Ly chỉ tay về phía thanh kiếm cũ kỹ đó.
Quả thật xét về hình dáng lẫn cách sắp xếp những hoa văn trên thanh kiếm đều giống hệt nhau.
Điều khác nhau ở đây chỉ là màu sắc mà thôi.
Đông Cung suy nghĩ một hồi lâu, rồi chợt nhớ ra thứ gì đó, liền nói:
- Chẳng lẽ...!chẳng lẽ đây là Hắc Xà kiếm trong truyền thuyết sao?
Nghe Đông Cung nói như vậy, Dung Ly cũng khá ngạc nhiên, nhưng xét lại thì thấy cũng hợp tình hợp lí.
Nếu dựa trên truyền thuyết mà nói thì có quá nhiều điểm tương đồng với nhau.
- Ngươi nói cũng phải, cộng thêm chuyện lúc trước kiếm của ta giữa rừng đột nhiên phát sáng rồi dẫn đến nơi này.
Chắc chắn là có mối quan hệ gì đó.
Quang cảnh xung quanh khu rừng càng ngày càng thay đổi, giờ đây những tia nắng rải rác bắt đầu nhảy múa trên vòm lá.
Không khí không còn u ám như lúc trước nữa.
Làm trong lòng người ta cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Lúc này Dung Ly mới lên tiếng:
- Ơ mà thôi chuyện có liên hệ hay không cứ để sau đi.
Việc chính của chúng ta bây giờ là phải nhanh chóng thoát khỏi khu rừng này càng sớm càng tốt.
Cứ mang theo thanh kiếm này trước đã.
- Được thôi.
- Đông Cung đáp.
Nói rồi cả hai nhanh chóng đứng dậy.
Nhưng Đông Cung trước khi rời đi cũng không quên nhặt một mảnh vỡ của tinh thể Huyền Ngọc mang theo, để sau này nghiên cứu lại xem rồi còn có lúc cần dùng đến.
Giờ đây phương hướng không còn rối loạn nữa nên việc tìm đường ra khỏi đây cũng dễ dàng hơn.
...
Vài canh giờ sau...
Hai người bọn họ thoạt đầu nghe theo tiếng dòng nước chảy để xác định địa điểm của dòng suối lúc trước.
Sau đó men theo dòng chảy mà đi lên thượng nguồn.
Không lâu sau đó, cả hai đã gần đi đến bìa rừng.
.
Danh Sách Chương: