Sau khi Thiên Yêu Chủ đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện, phá giải được ma thuật trên người Dung Ly, một tay đỡ lấy nàng, tay còn lại đưa lên, đồng thời cất giọng ra lệnh:
- Đủ rồi! Dừng lại đi!
Vừa hạ lệnh xong, cái bóng kỳ dị khi nảy liên tục tấn công vào đám thủ hạ của Đông Cung không còn xuất những chiêu trò thoắt ẩn thoắt hiện nữa.
Hắn từ từ dừng lại, rồi đột ngột nhảy xuống từ trên một cành cây cao gần đó làm bụi hòa cùng với lá bay tứ tung, đám người của Đông Cung phải lùi lại mấy bước, nhanh chóng rút vũ khí ra phòng vệ.
Quả đúng như dự đoán của Đông Cung, cái bóng đó không ai khác chính là Ẩn Điêu Tiếu Linh Sư - tên áo đen đêm đó giữ chân chàng tại rừng Kim Bảo dây dưa vài ba câu đùa cợt.
Nhưng điều chàng không ngờ đến rằng một tên cao thủ võ nghệ cao cường như vậy lại chịu khuất phục, răm rắp nghe theo lệnh của kẻ lạ mặt từ đâu trong bóng tối bước ra.
Nhưng nhìn khí chất của tên vô danh đó, nom cũng không phải dạng vừa gì, vì chỉ trông sơ qua thôi đã có thể cảm nhận được thần thái bất phàm toát ra từ người của hắn.
Tiếu Linh Sư chậm rãi bước về phía Yêu Chủ, thản nhiên đi trước mũi binh khí đang giương ra của đám người kia.
Dường như so với hắn, đám cao thủ cấp cao của Đông Cung chỉ là những hạt cát nhỏ trên đầu móng tay của hắn, búng tay một cái, là có thể hạ được ngay.
Sau khi đã đến trước mặt Yêu Chủ, hắn cúi đầu hành lễ rồi đưa tay ra đón lấy Dung Ly từ tay của chủ nhân hắn.
Yêu Chủ nghiêng đầu chăm chú nhìn Đông Cung, tính ra thì cũng đã lâu lắm rồi hắn chưa có cơ hội xuất hiện trước mặt chàng như thế này.
Không khí xung quanh lúc này hoàn toàn im lặng đến ngạt thở, chỉ tiếng gió khẽ làm động tán lá thôi cũng đủ làm người ta nâng cao cảnh giác hơn.
Thấy Đông Cung không có ý định lên tiếng trước, Thiên Yêu Chủ lúc này mới đứng ra lên tiếng phá vỡ đi khoảng không im lặng ấy:
- Đã lâu không gặp\, Mạc Đông Cung\, à mà không đúng\, phải gọi là Mạc tướng quân mới đúng chứ! Ngươi… còn nhận ra ta không?
Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng di chuyển ra ngoài chỗ có ánh trăng soi sáng, nhằm để Đông Cung nhìn rõ gương mặt của hắn hơn.
Tuy nhiên, hắn cũng không cần phải làm như vậy, vì ngay từ đầu chàng đã biết hắn là ai.
Đông Cung vẫn giữ nét mặt bình thản, không lấy làm ngạc nhiên mấy, đáp lời:
- Tất nhiên là không thể quên rồi.
Thiên Lưu Tử ngươi mấy năm không gặp mà đã trèo lên đến vị trí Yêu Chủ\, chắc cũng vất vả lắm nhỉ?
- Chẳng phải đều là do ngươi ban cho hết đấy sao? - Hắn nói giọng mỉa mai.
- À mà công nhận ngươi cũng hay thật.
Có thể làm hỏng đi con rối của ta\, còn thức tỉnh linh hồn bị khống chế bên trong cơ thể nữa\, lần này ta lại phải tốn công sửa lại thần chú rồi.
- Ta không cần biết ngươi đã\, đang\, và định làm gì! - Vừa nói\, Đông Cung vừa hướng thẳng mũi kiếm về phía hắn\, mắt đằng đằng sát khí.
- Nhưng nếu ngươi dám làm hại đến muội ấy\, đừng mơ ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống!
Nghe Đông Cung nói xong, hắn đột nhiên bật cười sang sảng:
- Haha! Không tha cho ta ư? Ngươi làm ta sợ quá à! - Vừa nói\, hắn vừa tiến lại gần Đông Cung hơn\, đưa tay lên đẩy mũi kiếm của chàng sang một phía\, rồi tiếp tục - Đáng lẽ câu đó phải để ta nói mới đúng!
Thấy Lưu Tử chạm vào kiếm của mình, Đông Cung dùng mặt kiếm đẩy tay hắn xuống, rồi đưa sát lưỡi kiếm kề vào cổ:
- Câm miệng cho ta! Có gì đáng cười? Còn dây dưa nữa thì đừng trách sao kiếm của ta vô tình!
Lưu Tử đứng khựng người lại, nhưng có vẻ không chú ý mấy đến lưỡi kiếm đang đưa sát cổ mình, vẻ mắt hắn trở nên nghiêm túc hẳn, hắn cất giọng:
- Ngươi đừng quên người mà ngươi yêu thương đang nằm trong tay ta.
Nếu ngươi dám có hành động gì khinh suất\, thì thủ hạ của ta cũng không tha cho cô ta đâu!
- Ngươi!...
Mặc dù Đông Cung rất tức giận, nhưng chàng không thể hành động theo cảm tính được.
Vì quả đúng như lời hắn nói, sự sống còn của Dung Ly đang nằm trong tay hắn, huống hồ bây giờ nàng ấy còn bị dính bùa chú hắn yểm lên người, nếu không nhanh chóng tìm cách giải trừ, đừng nói là sống hay chết, cho dù có cứu được cũng mãi mãi trong bộ dạng khi nảy suốt cả quãng đời còn lại.
Chàng cố lấy lại bình tĩnh, từ từ tìm cách thương thuyết với hắn:
- Rốt cuộc ngươi muốn sao thì mới chịu để yên cho muội ấy?
Lưu Tử nhếch mép cười xảo quyệt, trông hắn có vẻ rất khoái chí:
- Ồ\, lần này ngươi chịu cầu xin ta rồi đấy à? Nhưng thật đáng tiếc\, ta vẫn chưa nghĩ ra điều kiện gì để trao đổi với ngươi.
Để ta nghĩ xong\, sẽ tự đến tìm ngươi.
Nhưng trong thời gian đó\, nếu ngươi dám có manh động gì\, thì đừng trách ta nặng tay với cô ta!
Nói rồi, hắn quay người bước đi.
Sau đó, hắn nhìn về phía Tiếu Linh Sư rồi ra ám hiệu.
Ngay lập tức, xung quanh bọn họ xuất hiện một làn khói mờ bay đến bao phủ, che khuất hết tầm nhìn, làm mọi người trở nên hoang mang hỗn loạn.
Nhưng làn khói ấy chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi rồi tan biến.
Giây phút mọi người nhìn rõ mọi vật xung quanh cũng là lúc Yêu Chủ và Tiếu Linh Sư biến mất.
Đám thủ hạ xung quanh Đông Cung thấy thế liền có ý định xông lên đuổi theo bọn họ, nhưng chàng đã đưa tay ra ngăn cản họ lại.
Thực ra đuổi theo cũng vô dụng, vì so với tốc độ của Tiếu Linh Sư, vài giây đó cũng đủ để hắn cao chạy xa bay cả một quãng đường dài rồi cũng nên.
Huống hồ đây là địa bàn của bọn chúng, nếu hấp tấp chạy theo, nhỡ có mai phục thì há chẳng phải mình sẽ chịu thiệt rồi chăng? Điều quan trọng hơn nữa, Dung Ly đang nằm trong tay bọn chúng, nếu nàng ấy có mệnh hệ gì, chắc cả đời này Đông Cung sẽ phải sống trong đau khổ và ân hận.
Tuy là bình thường không nói ra, nhưng trong lòng chàng không có khoảnh khắc nào thôi nhớ đến hình bóng của nàng ấy.
Quyết định đuổi nàng đi, là một sai lầm; nhưng giữ nàng lại còn sai lầm hơn.
Ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan như thế này, chỉ còn cách thuận theo dòng nước mà trôi, chuyện gì xảy đến sẽ đến, cho dù có cố tình tránh né cũng chẳng mang lại lợi ích gì.
Từ nảy đến giờ nghênh chiến với nhau, cũng đã vài canh giờ trôi qua.
Trời càng khuya, ở trong này càng nguy hiểm.
Đông Cung đành quyết định cho đám thủ hạ của mình trở về phủ.
Tuy hôm nay không triệt để thành công kẻ đã hãm hại bách tính bấy lâu nay, nhưng chí ít chàng cũng thu hoạch được không ít thông tin quan trọng khác liên quan đến vụ việc, không uổng công mình đích thân đi một chuyến.
Chờ về đến phủ, chàng sẽ xâu chuỗi lại mọi sự kiện và tìm giải pháp cứu Dung Ly ra càng sớm càng tốt.
Còn chuyện hôm nay, cứ tạm gác qua một bên.
___________________
Về đến sào huyệt, trong phòng của Thiên Yêu Chủ…
Bế Dung Ly trên tay, hắn cảm nhận được hơi thở yếu ớt phát ra từ cơ thể của Dung Ly.
Y phục nàng vấy đầy máu, mùi tanh cũng dậy lên làm kích thích sự thèm khát từ hắn.
Hình như đã lâu lắm rồi, hắn chưa uống máu của người sống để tăng cường ma thuật thì phải.
Thoạt đầu, bản thân có ý định sẽ hút một tí máu của nàng ra, nhưng chợt một dòng suy nghĩ ngăn hắn lại, “Quả thật không được, cô ta chính là truyền nhân của phượng hoàng.
Dòng máu trên người cô ta không thể nào truyền vào cơ thể của ta được!”
Nhiều khi nhìn nét mặt của Dung Ly như vậy, muốn dùng nàng làm quân cờ báo thù quả thật không ít thì nhiều cũng đã làm khó hắn.
Đích thân đặt nàng xuống giường, hắn lấy ra một viên đan dược cho nàng uống.
Viên đan dược này có tác dụng duy trì hơi thở, làm khí huyết trong cơ thể lưu thông trong một thời gian ngắn.
Nhưng như vậy cũng đủ để cho hắn trị thương cho nàng.
Trong lúc trị thương, hắn liên tục suy nghĩ lại chuyện xảy ra khi nảy.
“Lạ thật, không hiểu vì sao ma thuật ta dùng lại bị gián đoạn.
Rõ ràng là hoàn hảo không có tí sai sót nào, sao tự nhiên lại không khống chế được nữa? Chẳng lẽ là ma thuật của ta không đủ mạnh? Hay là… sức mạnh tình yêu của cô ta với hắn lớn đến mức có thể phá được dải khống chế trong thần chú?” Thiên Lưu Tử không cam tâm, hắn không ngờ rằng thời cơ mà hắn đợi chờ bao nhiêu năm nay lại không rõ nguyên do mà bị hụt mất.
Bực tức trong người, hắn quyết định thử lại một lần nữa.
Đưa tay lên chạm nhẹ vào huyệt Ấn Đường của Dung Ly, miệng hắn lẩm bẩm đọc vài câu thần chú nào đó.
Thoạt đầu, phía dưới ngón tay của hắn phát sáng, như đã bức phá được, nhưng một lát sau, hắn cảm giác như ma lực hắn cố gắng truyền từ người mình vào huyệt đạo của nàng bị dội ngược lại, thoát ra bên ngoài.
Quả nhiên là không thể xâm nhập vào được nữa.
Chẳng lẽ ý chí của nàng quá mạnh, đã tự học được cách chống lại thần chú của hắn rồi ư?
Hắn vẫn không bỏ cuộc, cứ tiếp tục thử lại hết lần này đến lần khác.
Đến lần thứ ba, Dung Ly hơi nhăn mặt, mồ hôi bắt đầu đổ xuống, hình như nàng cảm thấy khó chịu, có vẻ là đang đau hay gì đó.
Mà cũng đúng thôi, nếu hắn cứ tiếp tục truyền ma lực vào mãi như thế này, mà nàng thì lại không chịu tiếp nhận, đến một khoảnh khắc nào đó sẽ làm đầu nàng vỡ tung ra mất.
Thấy nàng như vậy, Thiên Lưu Tử liền dừng tay, hắn không thử nữa, nhìn nàng rồi khẽ lắc đầu quay đi, thở dài nghĩ thầm: “Nếu ta cứ tiếp tục như vậy thì cô ta sẽ không chịu nổi mất.
Không ngờ tên Đông Cung đó lợi hại như vậy, nói vài câu, đã làm thức tỉnh linh hồn của cô ta dậy.
Mà thôi đi… dù sao mỗi lần ta khống chế, cô ta đều quyết liệt chống cự một hồi lâu mới ngoan ngoãn nghe theo.
Cứ xem như đây là ý trời vậy.”
Đưa tay lên vén mái tóc đang che trên gương mặt nàng, hắn nhẹ nhàng nói: “Quả thật rất giống.
Đến ta cũng không phân biệt được liệu cô có phải là muội ấy hay không nữa…” Nhắm mắt lại thả mình vào suy nghĩ, hắn lại liên tưởng về quá khứ, lại một lần nữa chìm đắm trong khoảnh khắc tuyệt vọng của năm tháng xưa...
_Hết Chương 10_:
~ Hết Tập 84~.
Danh Sách Chương: