Sau một hồi, Dung Ly cũng chọn cho mình một bộ y phục màu tím nhẹ nhàng, họa tiết tuy không mấy cầu kỳ nhưng kiểu cách và đường may rất tinh tế.
Nàng liền ra phía sau tiệm, che tấm màng lại rồi bắt đầu thay bộ y phục trên người nàng với bộ đã chọn khi nảy.
Một lúc sau, nàng vén bức mành và bước ra...
Bộ trang phục có vẻ rất vừa vặn với Dung Ly, tuy kiểu cách đơn giản nhưng khi được nàng khoác lên, vẫn không thay đổi vẻ đẹp vốn có của nàng.
Đúng là người đẹp thì dù mặc gì cũng đẹp cả.
Bộ y phục thể hiện sự trang nhã, tôn lên vẻ đẹp yêu thần tuyệt đẹp của nàng.
Dung Ly đi lại chỗ Đông Cung đang đứng chọn y phục, lên tiếng hỏi:
- Ngươi nhìn xem có hợp với ta không?
Đông Cung quay sang nhìn xem xét, rồi nói:
- Cũng hợp lắm.
Dung Ly liền nghĩ thầm: "Cũng hợp lắm, chỉ đơn giản vậy thôi á? Không khen ta lấy được một tiếng.
Xí."
Đến lượt Đông Cung vào bên trong thay y phục và bước ra, lần này chàng khoác trên người bộ trang phục màu trắng ngà, trên thân áo có họa tiết hình lá trúc.
Tay thì cầm cây quạt cũng màu trắng khắc vài câu thơ, và một bức tranh phong cảnh.
Nhìn chung bên ngoài, Đông Cung trông y như một thư sinh phong lưu, chẳng giống một tướng quân như lúc trước tí nào cả.
Đúng thật là một bộ y phục có thể làm thay đổi cách nhìn của người khác đối với mìnhh mà.
Dung Ly thấy vậy liền trầm trồ khen ngợi:
- Bộ này nhìn hợp với ngươi lắm luôn đó.
Nếu mà ngươi không mang thanh kiếm bên cạnh, sẽ chẳng ai biết ngươi là người đã từng luyện qua võ công đâu.
Đông Cung chỉ "ừm" một tiếng rồi chẳng nói gì thêm.
Dung Ly thở dài: "Haiz...!lại vậy nữa rồi.
Cái tảng băng này không biết khi nào mới tan chảy ra đây.
Mà nhìn hắn công nhận cũng đẹp trai, dáng vẻ phong trần thật.
Chắc cũng có nhiều cô nương xinh đẹp theo đuổi lắm nhỉ?"
Đông Cung định đi ra khỏi tiệm vải thì chợt nhớ ra điều gì đó, liền quay sang nói với Dung Ly:
- Hay là ta và cô tạm thời thay đổi cách xưng hô thành huynh muội đi.
Ta không muốn để lộ danh tính nên thân phận của chúng ta bây giờ là hai huynh muội phụng lệnh sư phụ xuống núi hành tẩu giang hồ.
Được chứ?
- Theo lời ngươi vậy.
Dung Ly nghĩ thầm: "Bộ ta được quyền từ chối sao?"
Nói rồi cả hai cùng bước ra khỏi tiệm để đi đến quán ăn trọ gần đó.
Trên đường tấp nập người qua lại, tuy đã đổi y phục thành những người bình thường nhưng hai người vẫn là người nổi bật hơn hẳn bởi dáng vẻ và thần thái bọn họ.
...
Bước vào trong quán trọ lớn gần đó, bên trong có rất nhiều người, đông đúc và nhộn nhịp.
Hương vị của đồ ăn cộng mùi thơm nồng của rượu phảng phất lôi cuốn thực khách từ bên ngoài đổ vào.
Phía dưới là sảnh bán đồ ăn, còn trên là phòng dành cho những người vào trọ qua đêm.
Cả hai tìm một bàn trống và ngồi xuống, sau đó kêu tiểu nhị đến để đặt món.
Tiểu nhị nhanh nhảu hỏi:
- Hai vị khách quan muốn dùng gì ạ?
Như thường lệ, Dung Ly không ăn thịt được nên đã kêu món rau.
Đông Cung cũng bảo tiểu nhị đem ra món như nàng ấy đã đặt cộng thêm một bình rượu hảo hạng.
Tiểu nhị nói:
- Hai vị xin chờ một tí, sẽ đến ngay đây ạ.
Nói rồi cậu ta chạy về phía sau bếp để bảo đầu bếp chuẩn bị món ăn.
Lúc này Dung Ly mới lên tiếng hỏi:
- Ngươi...!à quên...!huynh đặt rượu sao? Nghe nói loài người các huynh ai cũng thích rượu đúng không? Muội còn nghe nói nó như là một thần dược giúp quên đi mọi nỗi sầu.
Có thật không?
Đông Cung đáp:
- Cũng không hẳn là vậy.
Nhiều lúc nó giúp muội quên đi tạm thời những nỗi đau mà muội phải trãi qua.
Nhưng có lúc cũng tác hại xấu, người ta khi say thường không thể điều khiển được hành động của mình.
- Vậy nếu nó tác hại như vậy, tại sao các người vẫn muốn uống nó?
- Say nhứt thời có là gì so với say cả đời? Muội không hiểu được đâu, khi rơi vào hoàn cảnh đó muội khắc sẽ hiểu.
- Huynh lúc nào cũng nói giữa chừng làm người ta phải suy nghĩ băn khoăn cả.
- ...
Không lâu sau tiểu nhị bưng thức ăn đến, trên đường nói to:
- Đồ ăn đến đây! Đồ ăn đến đây! Xin tránh đường cho ạ!
~ Hết chap 39~.
Danh Sách Chương: