- Giờ ngài định xử lý cô ta thế nào?
- Ta nghĩ nên giải cô ta lên cho nguyên soái giải quyết thì sẽ tốt hơn.
Ngài thấy sao? - Vị tướng ấy đáp lời.
- Cũng được!
Nói rồi, Ngọa Long bước đến chỗ của Dung Ly.
Nàng ấy lúc này trông dáng vẻ rất thê thảm, vì vừa mới bị trận pháp của đám người kia khống chế, lại còn bị sợi dây Xích Thiên này trói chặt nữa.
Nhưng khi nàng nghe nói đến việc dẫn lên nguyên soái, nàng biết rằng lần này mình đã được cứu rồi.
Vì nguyên soái không ai khác chính là Mạc Đông Cung.
Tiêu Ngọa Long bước đến, nắm lấy dây Xích Thiên, rồi áp giải nàng đến lều của nguyên soái dưới ánh mắt của biết bao người dõi theo.
Đi theo sau cậu ta là vị tướng khi nảy và một vài tên lính.
Tuy là biết lần này mình đã được cứu, nhưng Dung Ly lại càng lo sợ hơn.
Vì vốn dĩ Đông Cung đã không cho nàng đi theo, lần này lại bị áp giải lên trong tình trạng như thế này thì thật không biết phải ăn nói sao mới phải.
Dù sao Đông Cung cũng là nguyên soái, nàng làm như vậy thì thể diện của chàng trước mặt mọi người phải làm sao.
…
Một lúc sau, đám người đã đưa Hồ Dung Ly đến chỗ của nguyên soái…
Cho dù bên ngoài có ồn ào cách mấy đi chăng nữa, thì bao trùm bên trong lều lúc này vẫn là một bầu không khí yên lặng đầy trang nghiêm.
Những người giải Dung Ly vào bên trong cũng thận trọng xem xét mọi nhất cử nhất động của bọn họ.
Dung Ly ngước nhìn lên, nàng thấy Đông Cung lúc này đang đứng quay về phía bản đồ đằng sau ghế của chàng, xem xét gì đó.
Khi nghe có tiếng người bước vào, chàng mới quay người lại.
Giây phút Đông Cung quay lại cũng là lúc Dung Ly cúi gầm mặt xuống, nàng thực sự không muốn để cho huynh ấy thấy bộ dạng lúc này của mình.
Tiêu Ngọa Long lúc này mới bước lên, chắp tay hành lễ trước rồi mới lên tiếng:
- Mạc nguyên soái! Sáng nay chúng ta mới bắt được một gian tế trà trộn vào trong quân lính! Nay mang đến cho ngài quyết định!
Nghe thấy thế Đông Cung mới bước lại gần.
Dung Ly vẫn cúi mặt xuống, nhưng nàng lại cảm nhận được bước chân của chàng ngày càng gần hơn, bắt đầu cảm thấy run sợ.
Đông Cung nhìn thoáng qua thì đã biết được đây là một nữ nhân, nhưng chàng không hiểu sao trông dáng dấp của cô ta có vẻ quen quen.
Chàng cất giọng trầm trầm, nhưng chất giọng không hề như lúc bình thường nói chuyện với nàng, mà lần này, giọng nói ấy lại quả quyết và vô cảm hơn:
- Ngươi mau ngước mặt lên cho ta xem!
Tất nhiên là Dung Ly không ngước lên rồi, nàng không dám nhìn thẳng vào mắt của Đông Cung lúc này, nói gì đến chuyện ngước lên chứ.
Để ý thấy cô gái này không có động tĩnh gì, lại có vẻ run run, chàng liền đưa tay ra nâng cằm của nàng lên, ý muốn nhìn rõ gương mặt.
Đồng thời bàn tay lướt nhanh đến vùng phía dưới xương quai hàm của nàng, bóp chặt:
- Nói! Là ai phái ngươi đến đây?!
Bị bóp chặt cổ, Dung Ly cảm thấy rất ngạt thở, lại đau nữa.
Cái cảm giác lúc này của nàng giống hệt như cảm giác mà lần đầu tiên nàng bị Đông Cung bắt lấy.
Cho dù thời gian đã qua lâu như vậy rồi, nhưng tính cách của chàng vẫn tàn nhẫn như ngày xưa.
Giờ nàng mới hiểu, thì ra vẻ thân thiện của Đông Cung chỉ xuất hiện khi huynh ấy ở bên nàng mà thôi.
Trong khoảnh khắc Đông Cung nhìn thấy gương mặt của Dung Ly, chàng nhanh chóng nhận ra ngay chính là muội ấy, liền buông lỏng tay ra, buộc miệng thốt lên:
- Là muội!?
Thấy phản ứng của chàng như vậy, mọi người xung quanh ai cũng lấy làm kinh ngạc, bọn họ đều không ngờ rằng nguyên soái của mình lại quen với gian tế này.
Ngọa Long thấy thế, liền quay sang hỏi Đông Cung:
- Ngài quen với cô ta sao?
Đông Cung lúc này mới quay sang đám người khi nảy giải Dung Ly vào, rồi nói:
- Cô ấy là muội muội của ta.
Thường ngày nghịch ngợm không chịu vâng lời.
Lần này lại chạy đến làm loạn trong lúc duyệt binh như vậy\, thành thật là lỗi của ca ca này dạy dỗ không nghiêm.
Xin mọi người lượng thứ\, hãy giao muội ấy cho ta\, ta sẽ có cách xử phạt muội ấy nghiêm khắc.
Ta xin tạ lỗi một lần nữa.
- Ồ thì ra là muội muội của ngài.
Không sao đâu! Cũng không thể trách nguyên soái được.
Nếu bây giờ không có chuyện gì nữa thì tốt rồi.
Chúng ta xin cáo lui trước để chuẩn bị khởi hành đây.
- Ngọa Long đỡ lời.
Nói rồi, Ngọa Long liền cởi dây trói Xích Thiên ra khỏi người của Dung Ly, sau đó cùng vị tướng khác và đám binh sĩ còn lại lui ra.
Quả thật cũng may có Ngọa Long đỡ lời cho Đông Cung, chứ nếu không lại làm chàng thêm mất mặt nữa.
Sau khi mọi người đã lui ra hết.
Trong lều lúc này chỉ còn có mỗi mình Dung Ly với Đông Cung.
Nàng vẫn quỳ dưới đó, không dám động đậy.
Nàng nghĩ rằng chắc bây giờ Đông Cung chàng ấy chắc là giận lắm.
Đông Cung thấy thế mới đi lại đỡ muội ấy đứng dậy, giọng điệu lúc này cũng thay đổi, có vẻ không vui:
- Muội còn không mau đứng lên đi!
Dung Ly được Đông Cung đỡ dậy, nhưng lại không dám đứng lên, có vẻ muốn hối lỗi:
- Muội… muội xin lỗi huynh.
Là lỗi của muội…
- Nếu đã biết lỗi như vậy\, thì một tí nữa hay ngoan ngoãn theo thuộc hạ của ta về phủ ngay! - Đông Cung dứt khoát nói.
Dung Ly lúc này mới vội vã đứng lên, nàng nắm lấy tay áo của Đông Cung, nài nỉ:
- Đừng mà! Muội đã lỡ đến đây rồi.
Huynh làm ơn cho muội đi theo đi! Muội sẽ không quậy phá gì đâu\, sẽ không gây chuyện nữa!
- Muội còn bướng bỉnh nữa sao? Lúc trước khi ra khỏi rừng đã hứa thế nào?! Muội bảo sẽ nghe lời ta\, bây giờ lại cãi lại.
Dung Ly buông tay ra, miệng nói khẽ:
- Muội không dám…
- Vậy thì làm theo sắp xếp của ta.
Không cãi nữa!
Vẫn không chịu quay về, Dung Ly tiếp tục nói:
- Huynh lúc nào cũng bắt muội ở trong cái nơi lạnh lẽo đó! Muội chỉ có một mình huynh là thân thuộc nhất thôi! Huynh đi đâu thì muội đi theo đấy! Huynh la muội cũng được! Đánh muội cũng được! Mắng muội cũng không sao! Nhưng xin huynh… đừng đưa muội trở về.
Cứ mỗi lần cảm giác cô đơn ấy đến\, là muội lại thấy mộng cảnh đáng sợ đó cứ tiếp diễn trong cơn ác mộng của muội… Híc Híc…
Dung Ly đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt đang ứa ra trong khóe mắt của nàng.
Thấy nàng như thế, Đông Cung chợt mềm lòng, chàng liền lắc đầu thở dài, tay đặt nhẹ lên vai của nàng ấy:
- Muội nói như vậy thì ai mà nỡ đuổi đi cho được chứ… Haiz…
Nghe thấy thế, Dung Ly trong lòng chợt vui mừng hẳn lên.
Huynh ấy nói như vậy chắc là đã đồng ý rồi.
Tiếp theo đó, Đông Cung mới cho gọi người vào sắp xếp chỗ ở cho muội ấy sao cho ổn thỏa nhất.
Rồi nhanh chóng ra lệnh cho đại quân tiếp tục lên đường, không được trì hoãn nữa.
…
Sau hôm ấy, chuyến đi phải nói là khá thuận lợi, không có rắc rối gì xảy ra nữa.
Chẳng mấy chốc, chỉ trong vài ngày sau là đoàn quân ấy đã đến được vùng xa nhất của lãnh thổ loài người, cũng là ranh giới giữa nhân tộc và yêu tộc.
Càng đến gần kết giới, thời tiết nơi ấy càng thay đổi thất thường hơn.
Mùa màng đều không còn theo chiều hướng của tự nhiên nữa.
Nhìn từ xa, người ta có thể thấy vùng đất của yêu ma bị bao phủ bởi một màu tuyết trắng lạnh lẽo, sương lạnh che khuất cả lối đi, chỉ còn hiện hữu những làn khói mờ mờ ảo ảo.
Các đại tướng lúc trước đều thống nhất là sẽ cắm quân ở gần ngôi làng vừa bị yêu ma quấy phá gần đây nhất, để họ dễ bề điều tra xem xét sự việc và hành động.
Sau khi các trại binh lính đã được dựng lên sẵn sàng, Đông Cung lúc này mới cùng Ngọa Long đích thân đi đến ngôi làng ấy hỏi han sự tình.
Bước đến ngôi làng ấy, hiện ra trước mắt mọi người là quang cảnh tiêu điều của những căn nhà xập xệ bị phá nát, dân trong làng cũng không còn nhiều nữa, chỉ còn lác đác lại vài người già lụi cụi chống gậy đi dọc theo con đường đất.
Một trong số những người ấy nhận ra Đông Cung và Ngọa Long chính là danh tướng do triều đình phái đến, liền vội vã chạy ra nghênh đón.
Ông ấy là một người đàn ông cũng đã đứng tuổi, chạy đến cúi chào hành lễ:
- Xin thứ lỗi vì đã đón tiếp chậm trễ\, ta chính là người phụ trách hiện tại của thôn này.
Mời hai vị vào trong!
Nói rồi, ông ấy dẫn hai người đến một căn nhà cũng rộng, lúc trước được dùng để làm nhà họp mặt cho mọi người trong thôn, nhưng giờ những đồ đạc bên trong lại bị xốc xổ tứ tung, lại có vài vết máu dính trên thềm nhà nữa.
Ông ta lúc này mới nói:
- Xin lỗi vì không thể tiếp đón hai vị chu đáo được.
Như hai vị thấy đấy\, nơi này vài ngày trước vừa bị bọn yêu mà đến quấy phá\, nên mới…
Đông Cung lúc này mới lên tiếng:
- Không sao.
Không cần lễ nghi rườm rà gì cả.
Vị tiên sinh đây có thể thuật lại cho chúng tại hạ biết nơi đây đã xảy ra chuyện gì không?
Ông ấy gật đầu đồng ý, sau đó mới nói:
- Lúc trước thôn này đang sống yên bình vui vẻ.
Chợt đâu xuất hiện một đám người khoác một bộ y phục màu đen\, trên tay lại có những dấu ấn hình thù rất đáng sợ.
Chúng xông vào làng\, bắt những người trẻ đi hết\, sau đó giết bọn họ để lấy máu đi.
Tưởng sau khi lấy máu\, bọn chúng lại buông tha cho những nạn nhân tội nghiệp đó\, ai mà ngờ chúng lại dùng yêu pháp điều khiển chính những thi thể đó để tiếp tục tấn công ngôi làng của chúng tôi.
Bọn chúng tàn sát tất cả\, ngoại trừ những người già yếu\, bệnh tật\, vì chúng bảo rằng máu của họ không có tác dụng\, giết đi cũng phí sức mà thôi.
Nói đến đây, ông ấy không kìm được nước mắt nữa, hai hàng lệ bất giác rơi lăn dài trên gò má, ông ấy tiếp tục bằng một giọng run run:
- Gia đình của ta đều bị giết chết\, giờ ta sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa…
Ngọa Long thấy thế mới vội trấn an ông:
- Tiên sinh đừng lo\, chúng ta sẽ giúp ông báo thù.
Nhưng trước tiên ông cần phải bình tĩnh lại đã.
Ta vẫn còn một câu hỏi nữa để hỏi ông.
- Xin lỗi vì đã để hai vị thấy bộ dạng này của ta.
Còn câu gì hai vị cứ hỏi\, đừng ngại.
- Ông ấy cố kìm nén lại.
- Mọi người có nhìn rõ bộ dạng bọn chúng ra sao không?
~ Hết Tập 63 ~
Cảm ơn các bạn đã theo dõi, chúc mọi người một ngày tốt lành! =D
Chương 64:Bát Quái Trận Đồ
- Mọi người có nhìn rõ bộ dạng bọn chúng ra sao không? - Ngọa Long hỏi.
- Lúc trước\, có một người đã bắt được một tên trong bọn chúng.
Nhưng khi đã qua tra khảo vài lần\, hắn vẫn không khai ra gì.
Một vài ngày sau\, những dấu ấn trên tay hắn bắt đầu chuyển động\, ăn dần lên đến cổ\, tự hủy đi cơ thể của hắn\, sau đó xác của hắn tan biến mất.
Ta vẫn còn nhớ rất rõ\, là lúc ấy đôi mắt của hắn đỏ hoe\, long lên sòng sọc\, miệng lại có răng nanh dài nhọn hoắt\, trên đan điền của hắn hình như bị cắt một đường rất sâu.
Nói chúng là bộ dạng rất đáng sợ.
Nghe ông ấy nói xong, Đông Cung và Ngọa Long quay sang nhìn nhau, chỉ qua lời kể của ông ấy thôi mà đã cảm thấy rất kỳ dị rồi, nói chi đến chuyện gặp tận mặt bọn chúng không biết sẽ ra sao.
Chắc có lẽ là do bọn chúng dùng cấm thuật để bứt phá khỏi kết giới nên cái giá phải trả chính là ngoại hình ấy của bọn chúng.
Những loại yêu ma như vậy phải nhanh chóng diệt trừ càng sớm thì càng tốt.
Sau đó Đông Cung và Ngọa Long đã trò chuyện rất nhiều với trưởng thôn, còn bảo ông ấy dẫn bọn họ đi xung quanh để xem xét tình hình.
Thấy trưởng thôn của mình dẫn hai vị quan binh đi xung quanh, số dân làng còn lại cũng chạy ra xem.
Bọn họ ai quỳ xuống cầu xin, bảo rằng quân triều đình nhất định phải hạ được lũ yêu ma đó để trả lại công đạo cho những người đã chết.
Vài canh giờ sau…
Lúc này cả hai đều đã trở về quân doanh, Đông Cung sau chuyến đi lần này tuy đã không kiếm được thông tin gì chắc chắn ngoại trừ qua lời kể của thường dân, nhưng chàng cũng bắt đầu thấy lo lắng.
Trong đầu chàng lúc này có rất nhiều suy nghĩ.
Đông Cung ngồi xuống chiếc ghế chủ soái uy nghi của mình được đặt trong lều chính, nơi các chủ tướng khác thường hay cùng nhau vào trong đấy để bàn chuyện chính sự.
Suy nghĩ nhiều làm đầu chàng khá đau, Đông Cung chống khủy tay mình lên bàn, đặt nhẹ bàn tay lên chỗ huyệt Thái Dương mà xoa xoa.
Trông chàng ấy lúc này có vẻ khá mệt mỏi.
Từ phía sau Đông Cung lúc này có tiếng một người đi đến, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên vai của chàng, khẽ hỏi:
- Huynh cảm thấy không được khỏe sao?
Thì ra người có chất giọng ấm áp đó chính là Dung Ly.
Sau khi nàng ấy nghe tin Đông Cung vừa từ ngôi làng kia về thì đã vội vã chạy đến đây ngay để kiểm tra xem sao.
Nàng từ từ lấy ấm trà trên bàn của chàng, rót ra ly, cố ý muốn mời.
Đông Cung sau khi nghe giọng điệu quen thuộc ấy, liền ngước đầu lên nhìn, sau đó nói:
- Sao muội lại đến đây?
- Bộ muội không được đến đây sao? - Dung Ly hỏi lại.
Đông Cung cầm lấy tách trà mà muội ấy đang đưa ra mời mình, uống cạn ly, sau đó mới đáp lại:
- Đáng lẽ là muội không được đến đây.
Dung Ly nghe thấy thế, liền có vẻ không vui.
Mặc dù đã biết rằng trong quân kỷ luật nghiêm khắc, không cho tự ý vào lều của chủ tướng, nhưng nàng làm vậy cũng là vì lo cho huynh ấy mà thôi.
Thấy sắc mặt của Dung Ly như vậy, Đông Cung mới nhẹ mỉm cười, sau đó bảo:
- Thôi thì muội cũng đã đến đây rồi\, hãy ngồi xuống đi\, ta có chút chuyện cần hỏi muội.
Làm theo lời của huynh ấy, nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, sau đó dịu dàng nói:
- Huynh muốn hỏi muội điều gì?
Đông Cung lúc này mới ngồi thẳng lên, nhìn có vẻ rất nghiêm túc:
- Muội còn nhớ chuyện lúc trước ở trong gia trang của tên Lương Văn Chu không? (có thể xem lại chap 47)*
Dung Ly khẽ gật đầu, ý bảo là mình vẫn còn nhớ.
Sau đó Đông Cung tiếp tục:
- Lúc nảy người dân kể cho ta nghe về bộ dạng của đám yêu ma lúc ấy\, có một số điểm rất giống với muội hôm đó.
Ta nghĩ rằng chuyện lần đó với chuyện đã xảy ra trong thôn là cùng một người gây ra.
Lúc ở trong gia trang đó\, muội có nhận ra điều gì khác biệt không?
Dung Ly lắc đầu, nói:
- Lúc ấy muội hoàn toàn bị bất tỉnh\, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng lúc tỉnh dậy\, muội cảm giác được ngay vùng huyệt Ấn Đường ở đan điền của mình rất đau\, như là có thứ gì đó đâm vào vậy.
Nếu huynh đoán hai chuyện đó là do cùng một người sắp đặt\, vậy chắc chắn bọn chúng đã theo dõi chúng ta từ trước.
Huynh phải cẩn thận nhiều hơn nha.
- Ừm.
Đông Cung thầm nghĩ trong đầu: “Muội không hiểu, người ta lo lắng bây giờ chính là muội, ngộ nhỡ muội lại như lần trước nữa thì quả thật không biết phải làm thế nào…”
_______________
Trong lúc đó, ở vùng đất yêu ma phía bên kia ranh giới, trong U Minh cốc…
U Minh cốc chính là sào huyệt của tà phái U Minh Hỏa Phụng, tràn ngập trong cốc là tà khí trộn lẫn với yêu khí và âm khí tạo nên một bầu không khí đầy rẫy sự chết chóc.
Trong cốc, ít khi có ánh sáng lọt vào, bởi vì tiết trời bên ngoài toàn là băng tuyết lạnh, cộng thêm những tán cây cao vút đã che đi hết một phần ánh sáng.
Nhưng những sinh vật sinh sống trong đấy cũng đã quen với mùi vị u ám này, bọn chúng vốn dĩ không cần ánh sáng, chỉ muốn được tận hưởng vẻ đẹp ma mị của bóng tối bên trong.
Thiên Yêu Chủ lúc này đang ở bên trong cốc cùng với người áo đen thường hay theo dõi Dung Ly lúc trước, hình như hai bọn họ đang bàn với nhau chuyện gì đó.
Chợt lúc này, bên ngoài có một tên thuộc hạ đi vào, quỳ xuống tâu:
- Bẩm Yêu Chủ\, như những gì ngài đã dự tính\, quân triều đình bây giờ đã đến và đều cắm trại ở vùng gần ranh giới!
Thiên Yêu Chủ vẫn đứng quay lưng lại, nhưng miệng lại nhếch mép nở một nụ cười bí ẩn:
- Tốt lắm! Lần này ngươi hãy dẫn đám yêu nhân đi ứng chiến đi.
Nhưng hãy nhớ\, phải thua\, chứ không được thắng!
Tên thuộc hạ nghe xong có vẻ khó hiểu, không biết là yêu chủ đang tính toán gì trong đầu nữa, nhưng phận là thuộc hạ, không dám cãi lại lời, nên cũng đành tuân theo:
- Tuân lệnh yêu chủ!
Sau đó tên thuộc hạ đó lui xuống.
Kẻ áo đen đứng bên cạnh yêu chủ lúc này cũng lấy làm lạ trước quyết định đó của Yêu Chủ, liền lấy hết can đảm, quay sang hỏi:
- Thưa yêu chủ\, thuộc hạ to gan muốn hỏi người về chuyện khi nảy…
Nghe như thể đã biết được ý của thuộc hạ mình, yêu chủ đưa tay lên ra hiệu, bảo hắn không cần nói nữa, sau đó mới chậm rãi giải thích:
- Ngươi không hiểu.
Thứ ta muốn không chỉ là quyền thống trị giữa mấy tên loài người yếu đuối này\, mà còn là hắn\, Mạc! Đông! Cung! Ta muốn hắn phải đau khổ\, phải hối hận\, phải trải qua những cảm giác mà trước đây Phương Lam muội ấy đã từng trải qua!
Trong chất giọng của yêu chủ, hình như lúc nhắc đến ba chữ “Mạc Đông Cung” làm cho hắn rất hận.
Có lẽ là trước đây giữa bọn họ có một mối thù hay hiếm khích nào đó có liên quan đến một người tên là ‘Lam Phương’.
____________
Vài ngày sau, trong một đêm yên tĩnh…
- Mau xông lên! Đánh cho ta! - Tiếng một người từ xa hô to ra lệnh.
Sau khi nghe hiệu lệnh, đám người đốt đuốc sáng lên, cùng hò reo hai chữ “Tiến Lên!” vang dội khắp một vùng.
Thì ra đám người đó chính là đám yêu binh từ vùng ranh giới xông lên đánh vào doanh trại lúc nửa đêm, hòng lợi dụng lúc bọn họ đang ngủ say mà đánh úp được người của triều đình.
Ánh đuốc trong đêm đã làm soi sáng cả một màn đêm huyền ảo, những ánh sáng loe lói nhỏ bé từ xa dần dần trở nên to hơn khi bọn chúng đến gần doanh trại.
Đám người mang hình thù kỳ dị, xông vào bên trong trại, hùng hổ tiến lên, rà soát, lục tung khắp nơi lên, nhưng chẳng thấy bóng dáng một người nào cả.
Thì ra trong quân trại, có một kết giới bao xung quanh tạo ra nhằm giúp người bên trong nhìn ra thì thấy, nhưng từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy thấp thoáng những lều trại dựng lên khắp mặt đất mà thôi.
Sau một hồi quậy tung hết cả lên, không tìm thấy bóng dáng của người nào, thì đám yêu ma này cũng đã thấm mệt.
Bọn chúng nhận ra mình đã bị lừa, định chạy về ranh giới của mình thì từ bên ngoài tiếng binh lính từ tứ phía hò reo vang dội, chẳng mấy chốc, không biết quân sĩ của triều đình đã từ đâu vây khắp đám tiểu yêu đó.
Trận pháp đặt bên trong đấy được đám người vây bên ngoài kích hoạt.
Đây chính là trận pháp dựa trên hình thức của Bát Quái Trận Đồ mà tạo ra, nhưng lại được chỉnh sửa một tí.
Trận pháp có tám cửa: Càn, Đoài, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn.
Mỗi cửa tượng trưng cho Thiên, Trạch, Hỏa, Lôi, Phong, Thủy, Sơn, Địa.
Trận pháp này rất mạnh, tỷ lệ sát thương lại rất cao, nếu kẻ nào rơi vào đấy không chịu bị khống chế, tùy từng vùng sẽ bị trận pháp đả kích, đau đớn đến tột cùng, sống không bằng chết.
Đám yêu ma rơi vào đấy, vùng vẫy tìm cho mình cách thoát thân.
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Trận pháp kích hoạt, những cơ quan mà bọn chúng sa vào cũng dần hoạt động, bọn chúng bị tra tấn bên trong đấy đến khi nào khuất phục thì mới thôi.
Tiếng kêu la kỳ dị thảm thiết khuấy động cả một vùng trời đêm, phá tan đi sự yên tĩnh vốn có của nó.
…
Cách nơi ấy không xa, Đông Cung và Ngọa Long cùng nhau đứng bên ngoài nhìn cảnh đám yêu ma đó bị tóm gọn.
Ngọa Long lúc này mới chỉ tay về hướng đó, đồng thời lên tiếng:
- Đệ giỏi thật đấy.
Chỉ một chiêu là có thể tóm gọn được bọn chúng!
Đông Cung đứng khoanh tay phía trước, nhìn vẻ mặt chàng có vẻ đăm chiêu:
- Đệ không nghĩ như vậy.
Không lý nào lại dễ dàng như vậy được.
Chợt lúc này đây, Ngọa Long phát hiện ra tên cầm đầu thống lĩnh đám yêu ma đó.
Khác hẳn với đám yêu binh của mình, tuy nhìn từ xa, nhưng khí chất của hắn vẫn toát lên khác thường hơn hẳn so với bọn chúng.
Hắn không hề bị mất kiểm soát như đám lâu la kia, mà lại đứng rất bình thản, như là nắm rõ được trận đồ này vậy.
Hắn tìm ra sơ hở của các cơ quan, sau đó chỉ tốn một ít sức lực là vượt qua.
Hiện hắn đang đứng tại cửa Cấn, củng chính là cửa Sinh của trận pháp.
Đây chính là nơi có thể thoát ra ngoài.
Hướng của cửa Sinh nằm đối diện với hướng mà Đông Cung và Ngọa Long đang đứng hiện tại.
Nên cũng vì thế mà bị bọn họ dễ dàng phát hiện ra.
Ngọa Long chỉ về phía ấy, lớn tiếng báo cho Đông Cung biết:
- Đệ nhìn xem! Tên đó! Hắn định tẩu thoát!
*Còn chuyện hắn thoát được hay không thì chap sau mới biết đc nha mn :D
~ Hết Tập 64 ~.
Danh Sách Chương: