• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Ngươi vào đi! - Mạc Bình Chi nhanh chóng cho mời tên thuộc hạ vào.
Tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra, tên đó bước vào, rồi cũng từ từ khép lại.

Xong xuôi, cậu ta chạy lại ghé sát vào tai của Bình Chi mà thì thầm điều gì đó.

Dường như sau đó sắc mặt của Bình Chi bắt đầu thay đổi theo chiều hướng xấu, hắn tức giận đập tay xuống bàn một cái rầm, cái bình sứ và những chiếc tách trên bàn rung lắc dữ dội, xém tí nữa là rơi xuống đất rồi.

Sau đó giận dữ quát:
- Ngươi nói sao? Thường Hy tiểu thư bị tên tiểu tử thối đó đuổi ra khỏi phủ?! Muội ấy buồn bã khóc lóc\, còn y phục lại bị lấm lem ư?!
- Thuộc hạ không dám nửa lời gian dối đâu ạ! - Tên tay sai cúi đầu đáp.
- Được lắm! Dám làm người ta yêu mất mặt như vậy! Ta sẽ không để yên cho ngươi đâu! Thù mới dồn thêm thù cũ đợi tới hôm ấy ta sẽ tính sổ cùng một thể với ngươi! - Bình Chi mỉm cười ranh mãnh\, đôi mắt hắn lúc này long lên sòng sọc trông rất đáng sợ.

Có lẽ trong đầu hắn đã nghĩ ra một âm mưu rất độc ác.
________________
Kể từ hôm ấy, hàng ngày, Hồ Dung Ly cứ quanh quẩn mãi trong phủ, đôi lúc lại theo Vân Ngọc và Vân Yên ra ngoài chơi, nhưng được một lúc rồi cũng bắt đầu thấy chán.

Nàng rất ít khi gặp Đông Cung, vì chàng bận rất nhiều việc công.

Không phải là đến phủ thành chủ, thì lại bị hoàng thượng triệu kiến, mà mỗi lần đi như vậy mất cả mấy ngày trời, đúng thật là gặp chàng còn khó hơn đi lên trời nữa.

Những lúc Đông Cung đã về đến phủ thì Dung Ly cũng không dám làm phiền chàng ấy, vì nàng nghĩ chàng cũng nên cần nghỉ ngơi lấy lại sức.

Lâu lâu lại chỉ được gặp một tí khi dùng bữa cùng nhau mà thôi.
Nhưng cũng trong khoảng thời gian Đông Cung vắng mặt không có trong phủ ấy.

Nhị tỷ của chàng là Mạc Mai Thanh Yến thường hay ghé thăm và trò chuyện cùng Dung Ly.

Cô ta kể cho Dung Ly nghe rất nhiều thứ, dạy cho nàng ấy đánh đàn, viết thư pháp, rồi làm thơ.


Mỗi khi đến thăm, cô ấy đều mang theo rất nhiều quà và thức ăn cho Dung Ly.

Thanh Yến đã từng bảo với Dung Ly rằng vì nàng ấy là muội muội kết nghĩa của Đông Cung, nên cô ấy cũng xem nàng như muội muội ruột của chính mình.

Tuy Đông Cung có cảnh báo với Dung Ly rằng phải đề phòng nhị tỷ, nhưng mà nàng ấy lại khá nới lỏng.

Lúc đầu thì rất cẩn thận, nhưng dần dần, do những khoảng thời gian trống vắng được Thanh Yến lấp đầy bằng niềm vui, nên nàng ấy rất ít khi cảnh giác.

Và đó cũng chính là một sai lầm lớn mà sau này nàng phải hối hận.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới thoáng chốc đã đến trung thu.

Hoàng Nguyệt Thành cũng là một nơi được nhiều người biết đến vì ngày lễ trung thu ở đây đặc biệt hơn mọi nơi khác.

Người dân trong thành vào đêm rằm tháng 8 không chỉ làm những chiếc đèn hoa đăng thả xuống nước mang theo ước nguyện của họ, mà còn thả những lồng đèn giấy bay khắp bầu trời đêm.

Cảnh vật khi ấy trông rất đẹp và lung linh, cũng vì thế đã thu hút được nhiều vị khách lạ đến xem vào đêm đó.
Năm nay cũng là năm đầu tiên Hồ Dung Ly đón trung thu…
Trời cũng vừa bắt đầu sụp tối, mà xung quanh, người người đã tấp nập chuẩn bị đón lễ hội.

Có người thì dẫn người thân cùng đi dạo, còn có người thì ghé thăm các hàng quán bên đường để chọn mua cho mình một chiếc đèn lồng hoặc đèn hoa đăng ưng ý.

Cảnh tượng xung quanh ồn ào náo nhiệt, trong số đó, Dung Ly cũng có mặt.

Nàng cùng Mai Thanh Yến đi dạo khắp nơi, cũng đã mua cho mình một chiếc đèn hoa đăng hình hoa sen rất xinh xắn.
Sau khi đã thả hoa đăng xuống nước cùng với ước nguyện bé nhỏ của mình, rằng mọi người thân xung quanh nàng sẽ bình bình an an mà vô sự, Dung Ly lúc này mới chợt nhớ đến Đông Cung.

Lúc trước Đông Cung đã bảo rằng sẽ không đến lễ hội, nhưng vì nàng nài nỉ mãi nên rốt cuộc cũng phải đồng ý.


Nhưng đến giờ, trong biển người tấp nập như vậy, tìm thấy bóng dáng của chàng chắc hẳn phải tìm đến tận mai luôn quá.

Nàng mới quay sang định nhờ Thanh Yến giúp đỡ:
- Nhị tỷ à\, tỷ có biết Đông Cung huynh ấy đi đâu rồi không?
- Tỷ cũng không biết nữa\, hay là chúng ta mau chia ra tìm thử xem.

- Thanh Yến đáp.
- À không cần phiền vậy đâu\, chắc là huynh ấy vẫn còn bận việc chưa đến được ấy mà.

- Dung Ly mỉm cười cho qua chuyện\, nàng nghĩ rằng thường ngày huynh ấy không thích chốn đông người nên chuyện không có mặt ở đây cũng không phải là lạ lắm.
- Tỷ nghĩ chắc đệ ấy không đến đâu\, đệ ấy không thích chốn ồn ào như vậy.

- Thanh Yến suy nghĩ một hồi rồi nói.

Quả nhiên nói trúng ngay tâm ý của Dung Ly.
Tuy là có hơi buồn, nhưng không sao, Dung Ly bảo với Thanh Yến rằng nàng sẽ tự đi qua bên kia mua đèn giấy để có gì tí nữa thả lên bầu trời, sau đó nàng chạy đi.

Trong lúc hòa cùng đám người ấy, nàng không quên đưa mắt một vòng xung quanh ngắm nhìn quang cảnh, chợt nàng để ý từ phía xa, hình như là trên đỉnh ngọn đồi cao cao, có một vách đá nhô ra, hình như phía đầu mỏm đá, có bóng dáng một người.

Nàng liền thầm nghĩ: “Trên đó có người sao? Ai vậy nhỉ?...!À! Đúng rồi, chắc chắn là huynh ấy.

Huynh ấy đã hứa với mình là sẽ đến trung thu năm nay, nhưng dựa theo tính cách của huynh ấy thì lại không thích chỗ đông người phiền toái, nên chắc chắn sẽ chọn cho mình một nơi yên tĩnh, vừa ngắm nhìn được cảnh vật, cũng vừa có thể không thất hứa, như vậy là tốt rồi.” Nhưng Dung Ly không chắc người đứng đấy có phải là Đông Cung hay là không, nên không gọi Thanh Yến đi theo, nàng tự mình đi đến đó xem sao.

Một lúc sau, Dung Ly đã lên đến nơi, nơi này tuy nhìn gần vậy nhưng lại cách nơi nàng đứng lúc nảy khá xa, nên có tí hơi mệt.

Đến nơi, nàng lén lén lút lút núp phía sau bụi cây, từ từ quan sát.


Nàng thấy bóng một người đứng đấy, có vẻ khá yên lặng.

So với cảnh ồn ào dưới kia thì trên đây quả thật quá yên ắng, chốc chốc lại nghe tiếng gió thoảng khẽ làm tán lá thêm xào xạc.

Người đấy có dáng vẻ rất quen thuộc, trên tay lại mang theo thanh kiếm Tử Thanh làm nàng nhận ra ngay đó chính là Đông Cung.

Quả thật nhìn chàng ấy cho dù là từ phía sau hay trước, xa hay gần, cũng toát lên khí chất phi thường và vẻ ngoài lãng tử của chàng.
- Đã đến rồi\, sao không mau ra đi? Muội còn muốn trốn trong đấy đến tận bao giờ? - Giọng nói lành lạnh ấy lại vang lên\, nhưng giờ đối với Dung Ly\, nàng đã không còn xa lạ với chất giọng ấy nữa.
Dung Ly lúc này mới bẽn lẽn đi ra, nàng từ từ bước lại gần, Đông Cung cũng quay sang nhìn nàng ấy, lúc này chỉ còn có mình nàng ấy và Đông Cung, nên có vẻ khá ngại ngùng, Dung Ly quyết định lên tiếng trước:
- Sao huynh lại đến đây? - Cho dù đã biết trước được câu trả lời\, nhưng Dung Ly vẫn không tìm được câu gì  khác để hỏi cả.
- Muội thực sự không biết sao? - Đông Cung lại hỏi ngược lại.
- À ừm… muội chỉ hỏi vậy thôi… muội biết mà…
Lúc này đây, những chiếc đèn lồng bằng giấy đầu tiên bắt đầu bay lên trời.

Tiếp theo sau đấy là hàng loạt những chiếc đèn lồng khác cũng thả theo sau.

Chẳng mấy chốc, những chiếc đèn lồng sáng lung linh đã tràn ngập khắp bầu trời đêm, tạo nên một cảnh tượng tuyệt đẹp không lời nào có thể tả xiết.

Dung Ly lúc này như đã bị vẻ đẹp ấy mê hoặc, nàng ngạc nhiên, nhưng cũng rất thích, liền quay sang nói với Đông Cung:
- Muội không ngờ nhìn từ xa\, cảnh vật lại đẹp như thế này!
Những tia sáng le lói từ ánh đèn đã phản chiếu lại trong đôi mắt nhỏ bé của Dung Ly, nhìn vào đôi mắt ấy, Đông Cung nhận ra được sự hồn nhiên và tràn đầy hy vọng.

Chàng khẽ mỉm cười, nói với nàng:
- Muội thấy không? Nếu lúc này muội chọn hòa mình vào trong đám đông mà vui vẻ tự thả cho mình một chiếc đèn giấy\, thì liệu muội có thấy được vẻ đẹp này chứ? Cũng như vậy\, khi đứng từ xa\, muội mới cảm nhận được  vẻ đẹp chân chính của nó.

Mọi việc đều có cái giá của riêng nó.

Có những lúc\, ta cũng muốn muội được như vậy\, xen vào thói đời lắm thị phi rồi quên mất đi sự hạnh phúc hiện tại mà mình luôn kiếm tìm.
Sau khi nói xong, trong lòng Đông Cung chợt khơi dậy một suy nghĩ, chàng tự nhủ thầm: “Cho dù cái giá phải trả là rời xa muội mãi mãi, ta cũng không hối hận.

Vì ta chỉ muốn nhìn muội  mãi như thế này, không đau khổ, cũng không sầu lo… Điều duy nhất ta muốn thấy chỉ là nụ cười hạnh phúc của muội.”
- Huynh… - Dung Ly nghe xong liền đứng ngây người ra\, nàng cũng không biết phải trả lời làm sao mới phải.


Lúc nào trong lời nói của huynh ấy cũng có hàm ý sâu rộng\, khó mà hiểu hết\, cũng không biết phải hiểu sao mới đúng nữa.
Trong lòng nàng tự nảy sinh những câu hỏi: “Ý huynh ấy là sao? Chẳng lẽ những chuyện gần đây ta làm là không đúng? Hay là huynh ấy muốn…” Đột nhiên lúc này từ xa, một ám vệ chạy đến bên Đông Cung, dường như là có chuyện gì gấp gáp lắm.

Cậu ta chạy đến, khụy một chân xuống, cúi đầu bẩm báo:
- Đại nhân… có tin khẩn… - Nói đến đây cậu ta ngập ngừng không chịu tiếp tục.
Dung Ly hiểu ra ý của cậu ta là gì, liền quay sang bảo với Đông Cung:
- Huynh cứ đi trước đi.

Muội đứng ở đây chờ huynh cũng được.
- Ừm\, hãy chờ ta.

Muội cẩn thận nhé!
Nói rồi Đông Cung cùng tên ám vệ đó bước đi.

Giờ nơi này chỉ còn lại một mình nàng ấy.

Cảm giác cô đơn lại bắt đầu ập đến, nhưng lần này, Dung Ly không vì thế mà buồn, vì nàng biết rằng rồi Đông Cung sẽ quay lại, sẽ không bỏ rơi nàng.

Một làn gió nhẹ thổi qua, cơn gió đêm khẽ luồn vào mái tóc nàng, tạo cảm giác lành lạnh, Dung Ly chợt rùng mình, đáng lẽ khi nảy nàng nên mang theo một cái áo ấm thì sẽ tốt hơn.
Nhưng Dung Ly không hề biết rằng, trên một cái cây cách đấy không xa, có bóng dáng một người đang đứng trên đó.

Lại là tên áo đen lúc trước ở thôn, chiếc áo choàng che quá nửa khuôn mặt lại tạo cho hắn thêm vẻ bí ẩn.

Hắn đã theo dõi nàng lâu lắm rồi.

Hắn đứng chắp tay sau lưng lặng lẽ nhìn, những gì xảy ra từ nảy đến giờ, hắn đều thấy rõ từng chút một.
~ Hết tập 58 ~
Hẹn gặp lại các bạn vào lần cập nhật tiếp theo.

Chúc mọi người một ngày tốt lành!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK