• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Một bàn tay vươn ra chạm nhẹ vào vai làm Dung Ly khẽ giật mình.

Nàng cảm nhận được có người đang đứng cạnh bên, nhưng hoàn toàn không có tí cảm giác đề phòng nào.

Mặt vẫn cúi gằm xuống, nàng khẽ liếc mắt sang một bên nhìn lướt qua xem rốt cuộc đó là ai mà lại mang cho mình một hơi ấm quen thuộc đến như vậy.

Vạt áo màu đỏ khẽ lướt bồng bềnh, mặc dù trong không gian vắng lặng này, một tí gió cũng không có, thì làm sao miếng vải lụa ấy lại bay bay như thế được chứ?
Nhưng màu y phục đỏ ấy… có điểm nào đó là lạ, hình như lúc trước đã từng gặp rồi, nhưng không nhớ rõ là gặp ở đâu.

Bàn tay ấy khẽ lướt trên vai của Dung Ly, rồi vỗ nhẹ vài cái lên vai của nàng.

Sau đó bước sang bên cạnh, chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống.

Hai tay khép lại đặt ngay ngắn trên phần tà áo, người đó thở dài.

Một giọng nói dịu dàng vang lên, ẩn chứa vài âm điệu của nét buồn sâu thẳm:
- Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi\, mà huynh ấy… vẫn vô tình như vậy…
“Huynh ấy? Là ai? Chẳng lẽ là ám chỉ Đông Cung?” Dung Ly nhận ra giọng nói ấy, đó chính là chất âm nàng luôn nghe thoảng trong đầu, mỗi lúc nàng tuyệt vọng, cũng là âm thanh đó vang lên từ sâu trong tâm tưởng.

Giờ nàng đã nhớ ra, màu áo khi nảy mình nhìn thấy chính là của người con gái trong mộng cảnh lặp đi lặp lại mỗi khi chìm vào cơn mơ.

Chả trách tại sao khi vừa nhìn thoáng qua, đã gợi lên một cảm giác gần gũi đến lạ thường.
Như được vực dậy khỏi tuyệt vọng của bản thân, Dung Ly ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn người đó.

Quả nhiên là nữ nhân biến hóa từ phượng hoàng lửa trong mộng cảnh của nàng.

Nhìn thấy nàng quay sang, người con gái đó nở một nụ cười lặng lẽ.

Được dịp nhìn gần cô gái ấy như vậy, tuy dung mạo có vài nét không giống Dung Ly lắm, nhưng nàng nhận ra trong nụ cười đó, là một sự miễn cưỡng, là không cam tâm.
- Cô là ai? - Dung Ly chợt hỏi.

Có vẻ như đã đoán trước được nàng sẽ hỏi câu này, nữ nhân ấy bình thản đáp lại:
- Ta… chính là cô.

Nhưng\, cũng không phải là cô.
“Là ta? Nhưng không là ta?” Dung Ly tròn xoe mắt ngạc nhiên.

Nàng không hiểu rốt cuộc câu trả lời của cô ta mang hàm ý gì nữa.

Nhưng ngẫm lại thấy cũng đúng, những linh hồn có thể tồn tại trong không gian thần thức này của nàng, nếu không phải là nàng, thì là một nhân bản khác của bản thân đang bị kìm hãm, tuy là giống, nhưng tính cách lại cách xa một trời một vực.
- Ta biết cô đang nghĩ gì.

- Nữ nhân đó tiếp tục - Có phải cô đang không hiểu câu trả lời của ta? Thực ra\, cũng không có gì to tát lắm\, nói cách khác\, cô chính là chuyển thế của ta.
- Chuyển\, chuyển thế? Ý cô là sao?
- Chuyện này kể ra dài dòng lắm.
- Dù dài dòng ra sao.

Ta cũng muốn nghe.

Vả lại\, cứ một mình cô độc nơi này\, có người trò chuyện cùng cũng tốt.
Thật ra Dung Ly muốn nghe, muốn biết và tường tận tất cả những điều mà trước đây nàng cho là mơ hồ không nắm bắt được nguyên nhân.

Nếu cả đời này, đã định sẵn sẽ khóa mình trong nơi tăm tối, thì chí ít trước khi ngủ yên trong cô độc, cứ một lần nghe hết những tiềm thức xa xưa.
Giọng kể bắt đầu vang lên trầm lắng, đưa người chìm vào dòng chảy của thời gian.

“1000 năm trước, Vũ Phượng Hoành ta chính là con gái của Yêu Chủ lâm thời phái U Minh Hỏa Phụng.

Lúc đó, yêu và người sống hòa lẫn cùng với nhau, rất vui vẻ và hạnh phúc.

Nếu không ai động chạm đến ai, thì không có chuyện gì xảy ra.

Cũng ở nơi định mệnh ấy, ta tình cờ gặp một người, huynh ấy là Triệu Lạc Thần.

Ta cũng không nhớ rõ là do nguyên nhân gì đưa đẩy, mà chúng ta lại được bên nhau.

Nhưng nhớ lại những ngày tháng cũ, quả thật rất bình yên và hạnh phúc.

Cuộc sống cứ bình bình lặng lặng mà trôi qua, cho đến một ngày, phụ thân ta bị một tướng lĩnh loài người hãm hại.

Cũng từ đó, xung đột giữa hai tộc cũng bắt đầu trỗi dậy.
Thật ra, trong chuyện này ai cũng có phần sai, chỉ có điều, không kẻ nào mạnh dạn dám đứng lên nhận lỗi cả.

Thế là không lâu sau, chiến tranh diễn ra.

Ta sinh ra, đã mang trong mình dòng máu truyền nhân phượng hoàng, nên buộc phải ngồi lên vị trí thống lĩnh của bọn họ, đó cũng là lý do ta căm ghét chính bản thân mình.

Còn Lạc Thần, huynh ấy lại là một trong số hoàng tử của hoàng thượng đương triều.

Chuyện đó, huynh ấy chưa hề nói với ta bao giờ.
Ta đã từng có suy nghĩ rằng sẽ cùng huynh ấy bỏ trốn đến chân trời góc biển, cùng sống một cuộc sống giản đơn bình dị, nhưng ý trời không cho phép, trọng trách trên vai ta quá nặng, cho dù ta có đồng ý, thì Lạc Thần cũng không thể buông bỏ.

Cô không biết lúc đó ta đã đau khổ đến nhường nào… Đối đầu với chính người mình yêu, ta trách ông trời, nếu đã cho ta gặp huynh ấy, thì tại sao còn bắt chúng ta phải chọn lựa?
Đương nhiên trong cuộc chiến này, loài người không thể thắng, vì dù sao chúng ta cũng chiếm phần lợi thế hơn ở chỗ sử dụng ma thuật và cấm chú.

Nhưng không rõ từ đâu bọn họ có được một quyển bí kíp Phục Ma, lại tự nhận rằng do Thánh Mẫu ban cho, nên thế cờ đã bị lật ngược.
Đến lúc trận chiến đẫm máu thật sự diễn ra, là những gì cô thường thấy trong mộng cảnh.

Ta… chấp nhận hy sinh tính mạng, không phải vì riêng an nguy của huynh ấy, mà do ta không muốn nhìn thấy người khác phải chịu cảnh đau thương trong khói lửa của chiến tranh.

Nếu ta quy hàng, cho dù chịu thiệt về phe mình, nhưng ít nhất hòa bình sẽ được lập lại.
Duy chỉ có một điều làm ta không cam tâm, chính là huynh ấy.

Triệu Lạc Thần chưa bao giờ chính miệng thừa nhận rằng huynh ấy cũng yêu ta.


Nhưng ta không hận, cũng không trách huynh ấy, có lẽ là do nỗi khổ tâm nào đó, nhưng nếu có kiếp sau, ta vẫn nguyện sẽ vì huynh ấy mà chấp nhận hy sinh tất cả.
Ôm thi thể của ta, huynh ấy dùng thanh kiếm trên tay thầm lặng kết liễu chính bản thân mình.

Trong chốc lát, hai dòng máu hòa vào nhau, thân xác dần tan biến thành bụi cát bay về hai hướng.

Thanh huyết kiếm trong tay ta cũng vì đấy mà tách ra thành ba loại khác nhau, tứ tán đi mất.

Ta không rõ hồn phách của huynh ấy bay về đâu, chỉ biết sau nhiều tháng lững lờ trôi vô định, cuối cùng ta gặp phải một vị thần tiên tiên sinh nào đó.

Ông ấy giúp ta chuyển hóa, độ tâm cho ta, chỉ có điều, không thể diệt được lòng khát vọng còn luyến lưu nhân thế của ta.

Sau cùng, chỉ có thể giúp ta chuyển sinh một lần nữa.

Cũng chính là cô bây giờ.
Tuy chuyển sinh những ký ức của tiền kiếp không được lưu giữ lại, nhưng ta lại khẩn xin ông ấy giữ lại một phần hồn phách để chúng ngủ yên sâu thẳm trong tiềm thức của chuyển thế.

Lúc trước ta không rõ vì sao ông ấy dễ dàng chấp thuận từng yêu cầu của ta như vậy, nhưng bây giờ thì đã rõ, thì ra mọi chuyện, đều là do số phận đã an bày.
Tình duyên giữa Vũ Phượng Hoành này và Triệu Lạc Thần vẫn chưa chấm dứt.

Ông ấy chính là Nguyệt Lão hạ phàm để dẫn dắt ta, cũng nhằm gỡ rối cho đoạn dây tơ hồng mà ông ấy vô tình bứt loạn.

Cô biết không, tuy là chuyển thế của ta, nhưng tính cách của cô cũng không hoàn toàn giống ta năm xưa.

Đáng lẽ ta sẽ mãi ngủ yên trong ký ức của cô, nhưng vì thanh âm thân thuộc đó đã thức tỉnh ta dậy.

Ta cứ ngỡ rằng Triệu Lạc Thần đang bên cạnh gọi ta, đánh thức phần hồn phách này dậy.

Ta ngay lập tức nhận ra ngay, đó cũng chính là chuyển thế của huynh ấy.”

Câu chuyện đã kết thúc, Dung Ly ngồi chăm chú nghe từng lời từng chữ, đặt mình vào vị trí năm đó, thả hồn theo mạch hồi ức xa xưa.

Thì ra sự thật là như vậy, chả trách sao mỗi khi nhìn thấy mộng cảnh đó, nàng lại có cảm giác thật như từng trãi.

Chỉ có điều, hóa ra những gì con người kể lại, thêm thắt những chi tiết trong truyền thuyết rồi đồn đại, đều không phải là sự thật.
Nhưng nếu mọi chuyện hệt như lời Vũ Phượng Hoành nói, Nguyệt Lão là có thật, thì tại sao, tại sao kiếp này vẫn để cho nàng phải chịu dày vò trong đau khổ? Nhìn Phượng Hoành bằng ánh mắt thấu hiểu, Dung Ly chợt cười nhạt quay đi:

- Có điều\, những gì cô nói cũng không hoàn toàn đúng cả.

Triệu Lạc Thần của cô\, cũng là Mạc Đông Cung kiếp này\, đã yêu một người con gái khác.
Phượng Hoành nhìn Dung Ly, chợt bật cười, cô ấy không hiểu vì sao nàng lại có nhận định như vậy, rõ ràng ngay cả cô ấy còn nhận ra tình cảm Đông Cung dành cho nàng còn có sự khác biệt, vậy mà chính bản thân Dung Ly đến điều này cũng còn nghi ngờ?
- Cô thật sự nghĩ hắn đã yêu người khác ư? Nguyên do từ đâu mà lại chắc chắn đến như vậy?
- Ta chính mắt nhìn thấy!
Phượng Hoàng thở dài, rồi hạ giọng đặt tay lên hai vai của Dung Ly, nhìn thẳng vào mắt nàng mà nói:
- Cô hãy nhìn ta cho kỹ! Để ta nhắc cho cô nhớ chuyện này! Có những lúc\, thứ mà cô tận mắt thấy tai nghe cũng đều không phải sự thật! Và cũng có những lúc\, người ngoài cuộc sẽ hiểu rõ hơn người trong cuộc! Cô\, chính là truyền nhân của hỏa phụng\, mang trong người sức mạnh to lớn không tưởng.

Cô định khuất phục đầu hàng dễ dàng như vậy ư?! Mau tỉnh lại đi!
“Mau tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại đi…” Âm vang ấy từ từ vang vọng khắp khoảng không thuần rỗng, len lỏi vào tâm thức của Dung Ly.

Từ bao giờ mà nàng lại yếu đuối đến nhường này? Như được thức tỉnh, Dung Ly thầm ngẫm lại những lời ấy: “Ai cũng hiểu, có một người không hiểu.

Lẽ nào, người ấy là mình? Mình đã sai rồi sao? Không được! Không thể cứ tiếp tục như vậy! Ít nhất trước khi bị giam cầm vĩnh viễn, mình phải làm sáng tỏ chuyện này!”
Trong đầu Dung Ly lúc này đột nhiên đau như muốn vỡ tung, một luồng ánh sáng từ trong người nàng chợt bùng phát.

Nàng cảm nhận được nguồn sức mạnh tràn đầy đang thẩm thấu khắp cơ thể.

Nguồn sáng ấy bức phá, dần soi sáng khoảng không mịt mờ, nhưng cũng làm cho hồn phách của Vũ Phượng Hoành dần biến mất.

Nhìn thấy Dung Ly như vậy, Phượng Hoành chợt nở một nụ cười mãn nguyện.

Bừng tỉnh bởi ánh sáng từ hiện thực, trước Dung Ly hiện ra một quan cảnh thân thuộc.

Nhưng có điều, hình như trước mặt nàng cũng là một hình bóng thân thuộc.

Người đó vẻ mặt đang rất khó chịu, nhưng lại muôn phần thất vọng.
“Máu? Là máu ư?!” Dung Ly nhận ra trên tay của mình đang dính một thứ chất lỏng màu đo đỏ, lại có mùi tanh đặc trưng của máu.

Nàng bàng hoàng không biết có chuyện gì đang xảy ra.

Chẳng phải nàng đã bị Thiên Lưu Tử bắt lại rồi ư? Đây là đâu? Sao thân xác mình lại ở đây? Chuyện gì đã xảy ra?
~ Hết Tập 93 ~.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK