Hồ bá hỏi cô cảm giác đi làm ngày thứ nhất ra sao, cô cười ha hả, nói mấy câu, cũng không có tâm tư ăn cơm, lại sợ Hồ bá cảm thấy được bất thường, cô nhân lúc ông vào nhà bếp, nhanh chóng nhét cơm vào miệng cùng một viên cải xanh, sau đó trở về phòng của mình, mới phát giác sự chột dạ trong lòng đã phai nhạt đi chút.
Đến bây giờ trong lòng cô vẫn còn gút mắc về chuyện Tứ gia cùng Nam Tứ gia là bạn tốt.
Bọn họ vừa là bằng hữu, cũng đều gọi là Tứ gia.
Sau đó Ý Ý có điều tra, Hải Thành ngoại trừ Nam Cảnh Thâm ra, bên ngoài không còn người thứ hai gọi là Tứ gia, như vậy, ông chồng thần bí của cô, nhất định là trong nhà đứng hàng thứ tư, do đó mới được xưng như vậy, đúng không.
Cô nâng đầu, dùng sức lắc lắc, quên đi, không nghĩ ra sẽ không nghĩ đến, tắm rửa đi ngủ.
......
Thích ứng một tuần, Ý Ý cuối cùng cũng coi như làm được một chút việc. Cô là mới tới, lại là thực tập sinh có học lực thấp nhất, ở Hoa Thụy, sinh viên học lực cao có cả một đám lớn, học lực của cô tự nhiên sẽ không được coi trọng, bị phân đến bộ phận quảng cáo, không có cho cô chuyện đứng đắn để làm, bình thường thì Photocopy tập tin, làm chân chạy vặt, hay thuận tiện cho những tiền bối sai khiến đi mua cà phê hay món tráng miệng.
Lúc này, trong tay cô mang theo hai giỏ cà phê từ dưới phòng cà phê mua được, đứng chờ thang máy, cả người mệt mỏi, lúc cửa mở, cô vừa tiến vào liền đem đầu tựa ở trên tường, híp mắt, dự định lợi dụng hai phút để chợp mắt.
- Đi lầu mấy?
Phía sau, có thanh âm của đàn ông rất bình tĩnh hỏi.
Ý Ý thuận miệng đáp:
- Lầu 12, xin giúp tôi ấn, cảm ơn.
Há mồm, đánh cái ngáp lớn.
Mắt nhìn xuống, một cái tay từ bên cô duỗi ra, đầu ngón tay thon dài mạnh mẽ nhấn xuống nút bấm.
Cô ngớ người, mới nhìn thấy mình đang đứng ngay trước ô nút lệnh.
- Cảm ơn.
Cô nói tiếng cám ơn, né đến bên cạnh một ít, nhưng mà người này hình như không muốn từ bên người cô rời đi, Ý Ý không được dấu vết nhíu lông mày, nghiêng người ra sau, cả kinh suýt chút nữa làm rớt cái rổ, hoảng hồn một hồi, cô nhanh chóng nắm chặt, cà phê còn nóng giội ra, văng vào mu bàn tay.
Cô hô khẽ một tiếng, muốn đưa tay ra che, nhưng hai tay đều đang cầm đồ, chỉ có thể trơ mắt nhìn hơi nóng trên mu bàn tay, rất nhanh nổi lên cái dấu đỏ ửng.
- Cô muốn bị bỏng chết à?
Nam nhân đè giọng nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ý Ý méo xẹo, phải nhẫn nhịn, không thể ở trước mặt hắn lộ ra chút tâm tình nào. Cô còn nhớ lời hắn nói ngày hôm qua, trong quan hệ cấp trên cấp dưới, không thể quan tâm hơi quá như vậy.
Nam Cảnh Thâm thấy cô cố ý coi thường, tâm tình có chút căm tức, hô hấp nặng nề đi.
Hắn theo cô vào thang máy, vào lúc này ngược lại là càng lộ vẻ chính mình là đang bám theo cô, hắn cho tới bây giờ chưa từng làm chuyện như vậy, sắc mặt càng không dễ nhìn.
Ý Ý mím chặt môi, quyết định không để ý tới hắn, con mắt liên tục nhìn chằm chằm vào màn hình. Đến lầu 12, cô nắm thật chặt túi giấy trong tay, trước tiên đi ra ngoài, thừa dịp cửa còn chưa đóng, nói thật nhỏ một tiếng:
- Phó tổng sau này vẫn nên dùng thang máy chuyên dụng đi, miễn cho lại hù người.
Sắc mặtNam Cảnh Thâm âm trầm, ý là nói hắn không thức thời hả?
Ý Ý nói xong lời kia, kỳ thực cực kì giả dối, dưới chân bước thật nhanh hơn, đến bộ phận quảng cáo, cơ hồ là dùng vai đem cửa kính mở ra.
- Lỗ mãng như vậy!
Một giọng nữ khiển trách ngay ở bên hông vang lên, sau đó, tay Ý Ý nhẹ đi, có người đem cà phê cô mang theo lấy đi, hai mắt đánh giá, khẩu khí ôn hòa rất nhiều:
- Cũng còn tốt, cà phê không có bị cô làm rơi đổ, tất cả mọi người chờ hơn nửa ngày rồi, sao đi lâu vậy?
Ý Ý khẩy khẩy móng tay.
- Phải xếp hàng dài, cho nên mới chậm chút......
Người kia nhìn thấy tay cô có vết bỏng, không để ý lắm, tay giơ lên, hướng về văn phòng giám đốc chỉ.
- Giám đốc vừa nãy tìm cô, bảo cô sau khi trở lại vào văn phòng ông ta một chuyến.
- Tôi sao?
Cô hơi kinh ngạc, đã một tuần lễ, chỉ mong sẽ gặp giám đốc, vẫn không có diệp mặt đối mặt nói chuyện, đây là muốn cho cô công việc đàng hoàng làm sao?
Nghĩ như vậy, cô quả thực là nhanh chóng đi đến.
- Giám đốc.
Cửa mở, vị giám đốc hơn bốn mươi tuổi, đỉnh đầu hơi có chút trọc, nhìn thấy cô đi vào, thân thể ngồi ở sau bàn làm việc đứng lên, kính mắt trên mũi đẩy xuống một nửa, đang nhìn cô.
Không biết nguyên nhân gì, Ý Ý luôn cảm thấy, ánh mắt của ông ta không có ý tốt, tựa hồ là đang quan sát cô, giống như đánh giá giá trị hàng hóa.
- Ông tìm tôi có chuyện gì không.
- Là như thế này, buổi tối tôi có xã giao, cô theo tôi cùng đi.
Ý Ý có chút từ chối:
- Nhưng là tôi không có kinh nghiệm a.
- Không cần kinh nghiệm.
Giám đốc bật thốt lên, nói xong lại cảm thấy lời này có chút nôn nóng rồi, trên mặt lập tức tươi cười:
- Tôi dẫn cô đi, cho cô học tập một chút, kinh nghiệm vốn là tích lũy, lại nói, cô là thực tập sinh có tư chất kém nhất, tôi vốn là có thể mang người khác đi, cuối cùng nhưng chọn trúng cô, cô đừng để tôi thất vọng a.
Ý tứ là, mặc kệ cô có từ chối hay đồng ý, xã giao đêm nay đều chạy không được.
......
Nam Cảnh Thâm ngồi trên ghế salông ở văn phòng, trên đùi bày mở ra tập văn kiện, nhưng là một chữ cũng không xem vào.
Trong đầu toàn là gương mặt lạnh nhạt của Ý Ý vừa nãy, tâm tình xấu đến cực hạn.
Điện thoại di động reo lên, hắn liếc mắt nhìn, không ý định bắt máy, tiện tay đem văn kiện quăng qua một bên, đầu ngửa ra, xoa xoa mi tâm.
Chuông điện thoại vừa dứt, mới vài giây, cú điện thoại thứ hai lại đánh tới.
Hắn không nhanh không chậm bắt máy, ngữ khí lạnh lùng:
- Có việc gì?
- Đây là bị ai chọc giận đây.
Phó Dật Bạch cùng hắn quen biết nhiều năm, từ trong giọng nói, là có thể đoán được tâm tình của hắn.
Người đàn ông híp híp mắt, sâu thẳm trong mắt một mảnh băng lạnh.
- Cúp.
- Đừng, đừng mà, tôi ở khách sạn Duyệt Thành, cậu tới một chuyến đi.
Phó Dật Bạch sợ hắn cúp điện thoại lại bổ sung một câu:
- Lão Cố trở về.
Nam Cảnh Thâm dừng tay, đem lời nói của hắn nghe cho rõ.
- Phòng nào?
Phó Dật Bạch nhếch miệng cười, dự định trêu hắn, nhưng Nam Cảnh Thâm giống như liền biết, căn bản không chờ hắn trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Cái tên này, hôm nay là ăn thuốc súng hay sao?
......
Ý Ý uống nhiều rượu, mỗi lần đều là Bạch Cửu 52 độ, cô vốn không có tửu lượng, vào lúc này cảm thấy mê mẩn, khí lực ngồi thẳng đều không có.
Bên cạnh có một con lợn béo, tay khoát lên trên đùi cô, xoa xoa, lòng bàn tay thô rám đầy nốt chai xoa đến đau đớn.