Cố Diễn nghĩ nghĩ, lực lời nói ra:
- Tiêu tiểu thư, nếu ô là cho cô mượn, cô tự mình đi thì hay hơn, cũng thể hiện thành ý của cô, lại nói, Nam tổng luôn ở trong công ty, cô nhờ tôi đưa lại, không khỏi có chút xa lạ, cô cảm thấy sao?
Lời nói của Cố Diễn không lệch khỏi lẽ thường, ấn tượng của Ý Ý đối Nam Cảnh Thâm, cảm thấy hắn thực xoi mói, nếu cô thật sự tìm người chuyển đồ giùm, không chừng hắn lại thấy cô hẹp hòi.
Nghĩ vậy, cô liền có chút do dự, cũng bất giác muốn lấy lại ô.
Cố Diễn nhìn ra cô dao động, sợ cô hối hận, nhân tiện đẩy ô trả lại cho cô.
- Cô có biết Đinh Ích Hiên không?
- A?
- Một nhà hàng, rất dễ tìm, hôm nay giữa trưa Nam tổng có tiệc ở đó, cô đến tìm ngài ấy.
- Cái đó thì ngại lắm, hay tôi đợi trong công ty thì hay hơn?
Cố Diễn nhướng mày nhìn Ý Ý, cười ẩn ý.
- Buổi chiều Nam tổng sẽ không quay về công ty, hành trình hôm nay rất dày, chờ xong, cũng đã buổi tối mười giờ, chỉ có giữa trưa mới có thời gian.
- Kia......
- Tôi cho cô gọi điện thoại cho Nam tổng, được không?
- ......
Ý Ý thiếu chút nữa đồng ý, cô lấy di động nhấn số của Nam Cảnh Thâm, nghĩ lại, lời của trợ lý nếu ở trước mặt hắn nói ra, không khỏi xấu hổ, thậm chí cảm thấy được cô có ý đồ.
Cô mím môi, gật đầu.
- Được chứ?
Cố Diễn viết dãy số trên giấy, đưa vội cho cô.
- Đây là dãy số tư nhân của Nam tổng, cô gọi cho anh ấy số này.
Ý Ý vừa nhìn thấy, nhìn có chút quen mắt, không phải là dãy số lúc trước gọi cho hắn sao.
Vừa nghe là dãy số tư nhân, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần, cảm thấy có gì đó hơi lạ.
Cô nắm lấy tờ giấy trong tay, nhíu mày, mới phát giác mình đã trở lại bộ phận quảng cáo, văn phòng thưa thớt đã trở lại vài người, cô chưa tiến vào, trong lòng cảm thấy có gì đó thúc đẩy, do dự nửa ngày, vẫn lấy điện thoại ra.
Ý Ý cả kinh, kích động liếc nhìn bốn phía, cuối cùng đi vào thang máy, ma xui quỷ khiến, nhấn lầu một.
Cô bấm dãy số, tín hiệu bị chặn hai mươi mấy giây, trong lúc đó có người tiến vào, tín hiệu khôi phục, bên lổ tai âm thanh đô đô.
- Ý Ý?
Giọng nói trầm thấp, rì rầm của Nam Cảnh Thâm vang lên ở bên tai.
Tay cô để trước ngực thắt lại.
Cô nói nhanh:
- Tôi đến trả lại anh cái ô......
Đầu bên kia điện thoại không có thanh âm, ngay cả tiếng hít thở cũng không có, cô ngửa đầu nhìn thoáng qua dãy số trên bảng điện tử, phỏng chừng lại không tín hiệu.
Đang chuẩn bị cúp, người đã theo thang máy đi ra, tai cô đột nhiên vang lên tiếng hít thở rất nhẹ.
Cô nhạy bén, một chút liền bắt được.
- Anh còn ở đó không......
- Tìm tôi có chuyện gì?
Ý Ý ngập ngừng.
- Kỳ thật cũng không có gì, muốn hỏi một chút giữa trưa anh có thời gian không, thật sự không có chuyện gì, nếu anh không có thời gian mấy lời này, anh hãy quên đi.
- Giữa trưa có bữa tiệc, em có thể đến.
Hắn ôn hòa nói, ẩn ẩn có thể nghe được tiếng giày da của hắn vang lên.
- Cùng người trong nhà ăn một bữa cơm, em lại đây.
Cô vội vàng xua tay, bỗng nhiên phản ứng hắn không có nhìn thấy, vội mở miệng nói:
- Tôi không thể.
- Đỉnh Ích Hiên, đánh xe lại đây.
Hắn đột nhiên dừng lại, nhìn vào điện thoại một lát. Khi hắn nói chuyện, âm thanh rất xa:
- Tôi hiện tại có điện thoại, cứ như thế đi.
Cô chưa kịp nói gì, bên kia đã cúp điện thoại.
Ý Ý đâm lao phải theo lao, vốn là phân vân có nên đi một chuyến hay không, cô cũng không biết mình nghĩ như thế nào, gọi điện thoại cho chính chủ, hiện tại địa điểm đã hẹn xong.
Cô nhìn thời gian, cách thời gian đi làm còn một giờ, còn cái ô mà thôi, hẳn là có thể, chỉ cần trên đường không có kẹt xe, chính là cô thật sự không biết đường đến Đỉnh Ích Hiên, vạn nhất lái xe cũng không biết, dựa vào chỉ đường cũng không đáng tin, vành đai Hải Thành đường cái có rất nhiều chỗ ba tầng, dễ dàng đi thông qua.
Đang lo không biết làm sao bây giờ, một chiếc xe thể thao màu trắng bạch dừng lại trước mặt cô.
- Tiểu quai quai, muốn đi đâu à?
Âm thanh cà lơ phất phơ truyền đến.
Ý Ý nhìn lên, liền nhìn thấy cánh tay để tại cửa sổ xe, tay kia để ở tay lái.
Là Phó Dật Bạch.
Hắn nhấn còi đem xe đỗ ở cửa công ty, dương đôi mắt hoa đào, cười cười nhìn cô.
- Đi đâu a, tôi đưa cô đi.
Phó Dật Bạch lại đây đưa thuốc cho Nam Cảnh Thâm, không biết Nam Cảnh Thâm làm gì mà trong lòng bàn tay bị rách do rỉ sắt, bây giờ tốt hơn nhiều rồi, hắn tới đưa thuốc trừ sẹo, thuận tiện một đi gặp Nam Tam ca.
Ai biết Nam Cảnh Thâm lại đi rồi.
Hắn mới vừa đem xe ra, thật xa liền nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé đứng ở cửa, hắn từ trước đến nay đối với hình dáng phụ nữ, liếc mắt một cái liền nhận ra là cô.
Ý Ý cầm ô đen, trên người mặc áo tay ngắn cùng quần bò bảy phân, dáng người không béo cũng không gầy, hơn nữa cách trang điểm này, lộ ra vẻ non nớt trên mặt, nếu đứng ở cổng trường, tuyệt đối người ta chỉ nghĩ cô mới chỉ là sinh viên năm nhất.
- Chúng ta có thể không tiện đường a.
- Không có việc gì, đưa đến chỗ cô cần, không tiện đường cũng phải thuận a.
Cô rũ mắt, thanh âm cứng ngắc.
- Tôi đi Đỉnh Ích Hiên.
- Này, tôi cũng đi nơi đó.
Ánh mắt Phó Dật Bạch dừng ở cái ô trong tay Ý Ý, trừng lớn mắt, lúc lấy cái ô kia, là hắn đi lấy, thèm đã lâu, cũng chưa bao giờ có thể từ chỗ lão Tứ lấy được, hắn từ trước đến nay không thích người ngoài dùng đồ của mình, đột nhiên vừa thấy Ý Ý cầm trong tay, cả kinh cằm muốn rớt xuống.
Không chút suy nghĩ, đẩy ra cửa xe đi xuống, đầu co rúm lại, cười hề hề giống như là kẻ trộm.
- Tôi đã nói được mà, cô đi tìm lão Tứ, tôi cũng vậy, vừa tiện đường, hôm nay không cho tôi đưa cô, tôi cũng không làm.
Ý Ý nghe có chút mê mang, nhưng Phó Dật Bạch trêu cô, cô nghe hiểu, da mặt mỏng bên tai nóng lên, cứng ngắc đem ô ra phía trước.
Tận lực bảo trì trấn định mở miệng.
- Anh đã là đi tìm anh ấy, vậy xin anh giúp tôi chuyển cái này cho anh ấy, tôi sẽ không đi.
- Kia cũng không thỏa.
Phó Dật Bạch đi ra phía sau cô, đẩ đẩy cô về phía xe, mở cửa xe, hắn xấu xa dùng cơ thể chặn cửa, đem cô giam ở bên trong cánh cửa.
- Lão Tứ cho cô mượn đồ, phải là cô đi trả, loại sự tình này nhờ không được, tôi nói đúng không, tiểu quai quai.
Ý Ý nhất thời yên lặng.
Cô sao lại thấy Phó Dật Bạch có gì đó không đúng.
Vì thế, liền ngồi lên xe hắn, hướng tới nhà ăn Nam Cảnh Thâm đến.